Sự Hối Hận Muộn Màng
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự hối hận muộn màng
Author: Karly Dương
_____________________
Theo dự định, Cố Thần cùng Chu Hiểu Lam đi gặp đối tác tại nhà hàng nổi tiếng ở Pari.
“Dạ quý khách đi mấy người ạ?” Phụ vụ cúi chào rồi lễ phép hỏi.
“Cố Thần” Hằn ra tên của mình. Đương nhiên phục vụ đã được thông báo trước liền dẫn hắn đi.
Đối tác của Cố Thị là một lão già đầu hói bụng phệ, nhìn bộ đồ đắt tiền trên người lão cũng đủ biết nhân vật này hẳn có gia thế đi.
Lão giơ bàn tay ra trước mặt Cố Thần chào hỏi “Cố Tổng chúng tôi thật lấy làm vinh hạnh khi được hợp tác cùng ngài”
Cố Thần cũng nắm lấy bàn tay lão “Thành tổng, chúng tôi cũng vậy”
Lão già này là Thành Thiến khoảng sáu mươi tuổi, người Pháp gốc Trung, một lão cáo già trên thương trường, đặc biệt lão cực kì háo sắc đã ly hôn tận bốn lần và cũng chuẩn bị kết hôn lần thứ năm với một cô người mẫu đáng tuổi con cháu mình. Thật ghê tởm!
Thấy Chu Hiểu Lam, ánh mắt dâm tà của lão nổi lên, nếu để ý kĩ sẽ thấy miệng lão đang chảy nước miếng
Cố Thần nhíu mày kéo tay cô che chắn sau mình rồi đi đến bàn ăn.
Tầm mười lăm phút sau đồ ăn cũng được mang ra ước chừng cũng phải hơn vạn tệ một món. Món bánh *Pain au chocolat* làm Chu Hiểu Lam thèm thuồng.
*Pain au chocolat*
Tuy nhiên lần này đi gặp đối tác nên Chu Hiểu Lam sẽ ăn rất từ tốn, ra dáng thục nữ đoan trang.
Cố Thần ngồi cạnh, một lúc lại gắp thức ăn cho cô rồi cùng trao đổi với Thành Thiến. Nhiều lần bắt gặp ánh mắt gian tà của lão làm hắn hối hận khi cho cô đi cùng. Nhưng hắn cũng không yên tâm khi để cô ở khách sạn một mình, chỉ đành ăn nhanh rồi về thôi!
“Phải đây tôi chưa biết quý danh của cô, hân hạnh được gặp mặt!” Lão bỗng chốc hỏi Chu Hiểu Lam còn giơ tay ra trước mặt cô.
Cô hơi nhíu mày, phải nói lần đầu tiên gặp, hảo cảm của cô giành cho lão chỉ là con số không mà thẩm chí còn giảm nữa ấy chứ, bắt gặp câu hỏi của lão làm cô gượng gạo “À… Tôi là Mộc Tình Y, thư kí của Thần”
Nhận thấy bàn ta mình giơ lên không có người bắt liền thấy mình hơi bị “lố” lão đành bỏ tay xuống nghiến răng nghĩ “Hừ con nhỏ này lại giám coi thường ông? Để xem ông sẽ trừng phạt mày thế nào nhé! Mà cái cách gọi là Thần thật rất thân mật, chắc thằng nhóc kia đã xơi tái con nhỏ này rồi!” (Au: Chỉ sắp xơi thôi:))))
Cố Thần nhếch mép với cách cư xử của Chu Hiểu Lam, phải thế mới xứng đáng làm người phụ nữ của hắn chứ!
Sau khi đã dùng bữa xong, bàn hợp đồng được đưa đến trước mặt Cố Thần. Hắn bắt lấy, những dòng chữ hiện lên trong con ngươi và bộ óc nhạy bén nhanh chóng sử lí công việc. Hừ, quả thật là lão cáo già mà! Như thế này sẽ không phải Cố Thị bị lỗ sao? Cũng phải lỗ đến mấy triệu NDT, mà hắn không phải người muốn vậy.
“Thành tổng, bản hợp đồng với lãi 5:5 này không đủ! Nguyên liệu đều do Cố Thị đảm nhiệm, bản thiết kế cũng một phần do chúng tôi phụ trách, lãi suất thế này thật quá ít đi!”
“Vậy ý Cố tổng là…” Thành Thiến hỏi đứt quãng
“6:4, ngài 4 tôi 6. Nếu không thì chẳng cần kí nữa!” Cố Thần ra điều kiện khiến lão hơi tức giận, nếu không vì Cố Thị rất phát triển thì lão cũng chẳng muốn hợp tác làm gì, đành tạm thời chiều theo ý hắn thôi, có cơ hội lão sẽ chiếm tất cả.
“Được…được rồi! Theo ý ngài vậy, bây giờ ngài có thể kí hợp đồng rồi chứ?”
Cố Thần gật đầu lấy bút kí một đường, sau đó cầm tay Chu Hiểu Lam kéo dậy, miệng nói “Hợp đồng đã hoàn thành, do có việc nên chúng tôi về trước. Hẹn ngày tái ngộ”
Nói rồi hắn dắt tay cô ra ngoài cửa để lại Thành Thiến khuôn mặt giận dữ, ngón tay đâm vào da thịt, miệng thì nghiến răng ken két. Thù này không trả lão không phải người!
….
Cuối cùng cũng về tới khách sạn. Cố Thần bước ra khỏi phòng tắm khoác lên mình chiếc áo ngủ hình thỏ xám do cô cùng hắn vừa mua về. Hắn nhất quyết không muốn nhận nhưng thấy ánh mắt long lanh kia khiến tim hắn mềm nhũn mà chấp nhận.
Chu Hiểu Lam mặc bộ đồ ngủ hình thỏ trắng nhìn Cố Thần mà tinh thần vui vẻ. Quả đúng là giống một tiểu Shota, thật quá dễ thương đi!
Bắt gặp đạo ánh mắt bắn về phía mình, Chu Hiểu Lam mới thu hồi lại bộ mặt hồi nãy, giả ho “Khụ khụ…chỉ có duy nhất chiếc giường này, ai sẽ là người được nằm nhỉ? Em thật mong là mình!”
“Nằm chung đi! Người tốt là phải biết chia sẻ” Cố Thần chân bước về phía cô
Chu Hiểu Lam lam mặt đơ “Không phải chứ, nam nữ thụ thụ bất tương thân a!”
Cố Thần lại bắt đầu ra chiêu chò dụ dỗ thỏ ngốc lọt bẫy “Sẽ không nha, nếu một trong hai anh và em ngủ dưới đất sẽ không tốt, ngủ ở sofa thì hết chăn rồi với lại thời tiết ở đây rất lạnh. Chúng ta ngủ chung giường sẽ không phải tiện lợi rồi sao?”
“Thiếu chăn có thể kêu phục vụ…”
“Giờ cũng đã muộn em nghĩ còn ai làm việc nữa?”
“Vậy cũng đúng, đã muội vậy rồi mà! Hay là vậy đi” Chu Hiểu Lam nghĩ ngợi xong liền nảy ra một ý định, cô ôm một con gấu thật to bự đặt lên giường rồi nói “Con gấu này là giải phân cách, vả lại giường rất rộng sẽ không tốn diện tích”
Cố Thần mặt trầm xuống, có ai nói cho hắn biết cô mua cái con gấu làm kì đã cản mũi này từ lúc nào không? Ánh mắt hắn cứ liếc xéo con gấu bông nhưng miệng đành đồng ý, vậy là cả hai ngủ chung một giường…cùng em gấu to bự.
________________
Vote và Comment cho ta đi mấy man! (^3^)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!