Sự Hối Hận Muộn Màng - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Sự Hối Hận Muộn Màng


Chương 25


Sự hối hận muộn màng

Author: Karly Dương

_____________________

Sở thích của Chu Hiểu Lam lại có chút đặc biệt. Ăn xong nhất định muốn ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.

Nhưng tất nhiên là cô phải ngồi xe lăn a. Cố Thần vừa nãy nói hắn bận việc rồi đi trước, xong còn bảo sẽ quay lại sớm hơn.

Hai tên vệ sĩ mặt than như chủ, mặc vest đen khuôn mặt lại càng u ám hơn được giao một nhiệm vụ rất quan trọng: Đẩy xe lăn cho thiếu phu nhân:)))

Chu Hiểu Lam chắc chắn không chỉ là đẩy xe thôi mà còn là giám sát nữa, có thể nói một chút gì là bảo vệ đi!

Chu Hiểu Lam chẳng muốn như vậy chút nào, đi hóng gió mà bên cạnh có tên mặt lạnh lăm le giám sát mình, lại còn sát khí trên mắt nữa ai mà thoải mái cho nổi? Dù vậy cô cũng không thể từ chối.

Ai nha thật khổ thân tôi mà! (Đây là tiếng lòng của Chu Hiểu Lam)

Bên ngoài, nói bầu trời trong xanh là không phải, nói là âm u cũng chẳng đúng. Thực khó để miêu tả.

Trộn lẫn vào dòng người nhộn nhịp, Chu Hiểu Lam cảm thấy khó chịu với bầu không khí này. Người người chen chúc nhau dễ dàng xô đẩy. Không có mấy tên vệ sĩ này bên cạnh chắc cô đã bị đẩy đi tận nơi nào rồi.

Nam nhân đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu tra che đi khuôn mặt đi qua. Chu Hiểu Lam cảm thấy một vật gì đó được đút vào ống tay áo mình, đa nghi nhìn lại tên nam nhân kia nhưng hắn đã mất hút rồi.

Hắn chẳng lẽ là mật báo? Vệ sĩ Cố Thần đứng ngay bên cạnh cô mà giám vượt mặt chắc cũng là một tên hành nghề lâu năm.

“Tôi không muốn đi nữa, đưa tôi về phòng đi!”

Hai tên vệ sĩ nhìn nhau rồi quay sang gật đầu đồng ý, tất nhiên là không nghi ngờ gì!

…..

Trụ sở bang Huyết Dạ năm tại nơi hẻo lánh ít bóng người qua lại. Nơi đây giam cầm vô số tù nhân, ngày ngày lại có vài thiết kêu thảm thiết lọt ra ngoài tạo thêm vẻ kinh dị, u ám.

Cho dù trước mắt diễn ra một cuộc tra tấn dã man, Cố Thần mặt vẫn không biến sắc, chỉ có thể dùng hai từ “lạnh lùng” để miêu tả hắn bấy giờ.

Hắn ở trong căn phòng tối đen như mực, duy chỉ có cái bóng đèn trắng treo trên bức tường kia. Đâu đó quanh phòng tỏa ra cái mùi tanh, mùi sắt… quả thiệt rất buồn nôn.

Cố Thần tay chống cằm, ánh mắt sâu thẳm hiện lên sát khí nheo mắt nhìn nữ nhân dưới kia, giọng miệt thị “Lâm Đình Đình, cô năm lần bảy lượt phá hoại hạnh phúc gia đình chúng tôi, còn muốn bao giờ dừng lại đây?”

Nữ nhân tên Lâm Đình Đình đầu tóc bù xù, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, dòng máu khóe miệng liên tục chảy, tay chân bị giam bởi dây xích sắt to và dài.

Cô ta còn từ “thảm” để miêu tả. Trước kia là con cháu gia đình khá giả, việc ăn uống cũng có người dâng tận miệng. Bản thân được nuông chiều từ nhỏ khó mà bị ức hiếp.

Trong vòng mấy năm nay, Lâm Đình Đình “may mắn” bị nếm trải cái gọi là “địa ngục trần gian”. Hành hạ, tra tấn, đau đớn, tủi nhục dường như là một vòng xoay liên hồi trong sinh mệnh cô ta.

Lần này nghĩ rằng chảy khỏi được tên ác quỷ Cố Thần nhưng đời không như là mơ, Lâm Đình Đình lại bị tóm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Sức lực cạn kiệt, Lâm Đình Đình thều thào nói “Cố Thần, làm ơn…làm ơn hãy tha…cho tôi…”

Lời nói này dễ làm người nghe mủi lòng. Bất quá Cố Thần là ai chứ? Thân phận Cố tổng tài hay Cố thiếu gia? Là ác ma hay lão đại Huyết Dạ bang? Dù bạch đạo hay hắc đạo thì trên thường hắn vẫn luôn là “kẻ đi săn”, sẽ không dễ mủi lòng trước những “con mồi béo bở”. Chẳng ai thay đổi được điều đó…chỉ trừ cô ấy.

“Tha cho cho cô? Chi bằng cô chết đi sẽ được toại nguyện!” Cố Thần nhếch môi, phả ra hơi thở lạnh lẽo “Yên tâm, cô sẽ không dễ dàng chết đến vậy a. Cô phải nếm trải cái cảm giác đau đớn tột cùng khi chia rẽ gia đình tôi!”

Lâm Đình Đình quá sợ hãi trước đạo ánh mắt nóng rực này. Nếu cô ta trốn kĩ hơn vậy có phải là đã thoát được rồi không?

Còn nhớ mấy tháng trước, trong lúc cô ta vừa bị bạo hành, rồi nhốt vào cái ngục tối tăm, ánh sáng duy nhất chính là từ cửa sổ. Trăng đêm đó rất sáng và đẹp, ánh mắt cô ta đờ đẫn hướng cửa. Thầm trách Lão Thiên độc ác.

Nghe cái tiếng lục cục, tâm trạng Lâm Đình Đình càng hoảng hốt. Vội vã nhìn ba phương tám hướng, phát hiện từ ngoài cửa sổ truyền vào một giọng nói nhỏ.

“Lâm Đình Đình, cô muốn trốn khỏi đây chứ? Cuộc sống này chẳng lẽ muốn tiếp tục nếm trả nó?” Lời vừa hết liền có một mảnh giấy nhỏ nhỏ ném vào trúng tay, cô ta hiểu ý nhận lấy mở ra đọc.

Dòng chữ trên mặt giấy vừa ngắn gọn, súc tích “Đã kích Chu Hiểu Lam vào ngày hôn lễ với Cố Thần. Thành công, cô được giải thoát!”

Khuôn mặt Lâm Đình Đình trấn kinh, Chu Hiểu Lam sao? Không phải cô ta chết vào vụ tai nạn máy bay năm đó rồi? Bây giờ lại tái xuất?

Vụ việc Chu Hiểu Lam xuất hiện không làm Lâm Đình Đình tò mò nữa. Việc cô ta có thể làm là thoát khỏi cái nơi quỷ quái này!

Lời nói xúi dục của nam nhân lạ mặt kia thành công hối thúc được Lâm Đình Đình, chỉ vài ngày sau kế hoạch đã được thực hiện thành công một cách nhanh chóng.

Lâm Đình Đình hoàn thành nhiệm vụ rồi nhận được vé máy bay đến Italia (nước Ý). Thật trớ trêu thay người của Cố Thần tìm gặp được cô ta chỉ trong vòng hai tháng.

Hắn tra tấn, đánh đập cô ta thực tàn bạo. Cố thần đều hỏi về nam nhân giúp cô ta bỏ trốn, nhưng cô ta đâu biết đó là ai, không đáp ứng được tò mò của Cố Thần mức phạt tăng lên đáng kể.

Cố Thần! Chu Hiểu Lam! Đều tại tất cả các người mà tôi mới ra nông lỗi này. Tôi không can tâm! Tôi hận các người!!!

………..

Vote và comment nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN