Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 23
Hôm nay trong nhà có khách không mời mà đến.
Nguyễn Mộng đang
cùng Vệ Cung Huyền ở trong bếp làm sủi cảo, cô khéo tay, sức lực nhẹ
nhàng, vo tròn, gói ra chính ra một viên sủi cảo trắng mập mạp tròn vo.
Nhưng mà bên cạnh, một đôi tay nam nhân thon dài trắng trẻo xinh đẹp đã sớm
mất kiên nhẫn, mặc kệ anh gói thế nào, sủi cảo trong tay anh luôn bị
toét ra, anh ảo nảo không thôi, thề sống chết chiến đấu đến cùng với bọn nó.
Nguyễn Mộng nhìn anh cười, cô thật chưa thấy qua người nào
đối với nấu ăn không có thiên phú như vậy, còn dám nói anh ưu tú vượt
trội, buồn cười thật.
Vệ Cung Huyền híp mắt nhìn cô cười, thừa
dịp cô không chú ý, quẹt một đường trên mặt cô, Nguyễn Mộng hét chói
tai, trên tay anh đều là bột trắng, làm cô như biến thành một con mèo
diễn tuồng a.
“A…. anh dám trét bột mì lên mặt em!”
Nói
xong liền vung tay muốn trả thù, đương nhiên Vệ Cung Huyền linh hoạt hơn cô, chỉ cần nhẹ nghiêng người né tránh, trên tay không nhanh không chậm vẫn còn chăm chú gói sủi cảo – nhưng nếu không để ý quá đến vỏ ngoài vô cùng thê thảm, sủi cảo anh gói vẫn có thể tạm chấp nhận.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Nguyễn Mộng đành tạm thời bỏ qua oán hận, đưa tay lau lau trên tạp dề, đi ra mở cửa.
Vệ Cung Huyền nhìn cô đi ra rồi, ngồi trở lại trên ghế, nào biết phía sau
duỗi ra một cái tay nhỏ bé ‘phục kích’, thẳng tay từ trên trán anh kéo
xuống đến cằm, lưu lại một đường bột trắng.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu lại thì ‘thủ phạm’ đã nhanh chóng chuồn mất.
Quên đi, đợi lát nữa sẽ giáo huấn cô. Đem sủi cảo biến dạng trong tay buông ra, Vệ Cung Huyền không quên lên tiếng dặn dò:
“Nhuyễn, nếu là cái tên không thức thời kia, thì em cứ trực tiếp đóng sầm cửa, không cần để ý tới anh ta!”
Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lo lắng, tâm địa Nguyễn Mộng mềm nhất, nếu Ôn Dư
Thừa mặt dày mày dạn muốn vào, cô nhất định sẽ không cự tuyệt. Anh lập
tức đứng lên đi về phía cửa, trên đường nhớ tới trên mặt mình còn đang
dính bột mì, tuy rằng việc này coi như là một chút tình thú giữa vợ
chồng. Thế nhưng nếu bị tên chướng mắt kia thấy cũng không tốt.
Nghĩ như vậy, bước chân chuyển hướng phòng ngủ, đi lau mặt.
Nguyễn Mộng cũng đang ngây ngốc, bởi vì rất ít khi nào có khách, toàn là cô
trực tiếp đi mở cửa. Nhưng lúc này đây cô lại xuất thần nhìn người phụ
nữ đứng ngoài cửa, mãi đến khi cô ta mang một chút dè dặt, hỏi:
“Chào cô… Xin hỏi, nơi này có phải nhà của Nguyễn Mộng không?”
Dương Thiến! Cô ta tới làm cái gì?
Hơn nữa, cô ấy lại không nhận ra mình??
Nguyễn Mộng hồ nghi, cúi đầu đánh giá bản thân, chẳng qua chỉ là gầy đi 20kg
mà thôi, chẳng lẽ có biến hóa lớn như vậy, đủ để cho một đồng nghiệp đã
từng công tác với nhau hơn ba tháng không nhận ra?
Đương nhiên
cô không biết bản thân mình lần này đã thay đổi đến mức độ nào, tuy vẫn
là gương mặt bánh bao bầu bĩnh, nhưng thuộc loại cô gái mập mạp vẫn còn
vương nét trẻ con, những vết sẹo mụn đã hoàn toàn biến mất khỏi mặt cô.
Mặt mày tinh xảo không hề có chút khiếm khuyết, tươi sáng vui vẻ.
Cô bây giờ mắt hạnh má đào, làn da trắng nõn, khí sắc vô cùng tốt, cùng cô gái mập mạp mấy tháng trước đương nhiên không có chỗ nào giống nhau.
Dương Thiến không nhận ra cô cũng không kỳ quái.
Xoa xoa tay vào tạp dề, lúc đối mặt với Dương Thiến, Nguyễn Mộng vẫn có chút chần chờ.
Dù sao đây cũng là người bạn nữ đầu tiên của cô từ kiếp trước đến kiếp
này, tuy rằng không còn làm ở trung tâm phiên dịch, nhưng trên thực tế,
Dương Thiến cũng không có gây hại gì cho cô.
“Ừm… là tôi. Cô tìm tôi có việc gì sao?”
Dương Thiến sửng sốt, không dám tin, đánh giá Nguyễn Mộng từ trên xuống dưới. Ngắn ngủn hơn bốn tháng, cô ấy lại gầy hẳn đi! Bộ dáng lại còn cực kỳ
xinh đẹp!
Ánh mắt lại nhìn đến áo ngủ dài tay trên người Nguyễn
Mộng, Dương Thiến tuy rằng không xem như chuyên nghiệp, nhưng vẫn nhìn
ra được quần áo này giá trị xa xỉ như thế nào. Đuôi mắt cô ta quét đến
phòng khách trang hoàng cao cấp xa hoa nhưng không một chút khoa trương, trong lòng càng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cố duy trì nụ cười.
“Cái kia… Chúc mừng cô, cô trở nên đẹp như vậy!”
“Ách… Cám ơn.”
Nguyễn Mộng mất tự nhiên xoa mặt, xoa xoa đôi tay dính đầy bột mì, xấu hổ nhìn về phía Dương Thiến, hỏi:
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thật kỳ lạ, trước kia lúc còn kết bạn với Dương Thiến, khi nói chuyện, cô ta cũng thường hay dò hỏi, thế nhưng tại sao bản thân cô cho đến giờ vẫn
không nhận ra được chứ?
“Cô không nói tiếng nào liền từ chức, tôi rất lo lắng cho cô, cho nên đến thăm.”
Nụ cười vẫn hoàn mỹ như cũ, không một chút sứt mẻ, rất giống một người bạn chân thành.
Trong lòng Nguyễn Mộng hồi hộp, cô ta làm sao mà biết địa chỉ nhà mình? Bản
thân cô cho tới bây giờ trước mặt cô ta chưa từng nói chuyện về Vệ Cung
Huyền hoặc là những chuyện liên quan khác mà…
“Cám ơn… Tôi tốt lắm.”
“Nhuyễn, là ai vậy?”
Âm thanh trầm thấp truyền đến, một bức tường thịt ấm áp từ phía sau đem Nguyễn Mộng bao vây lại.
Vệ Cung Huyền đã đeo mắt kính, trên tay còn cầm theo khăn lông ướt, nhẹ
nhàng giúp cô lau đi bột mì trên mặt, đem dung mạo cô trả lại như cũ.
Đôi mắt đen lúc nhìn đến Dương Thiến đứng ở cửa thì híp lại.
Nhìn cô ta một thân âu phục tao nhã hồng nhạt, còn ẩn ẩn ngạo mạn, trong
lòng nhất thời hiểu rõ. Cô ta chắc là tới cửa mượn lý do hạ thấp vợ anh
để đề cao một chút lòng tự tin cùng cao quý của bản thân cô ta đây mà.
Cao lớn tuấn mỹ, khí chất cao quý. Đây là ấn tượng đầu tiên của Dương Thiến đối với Vệ Cung Huyền. Khi nhìn đến tay của Vệ Cung Huyền để trên lưng
Nguyễn Mộng, còn ôn nhu giúp cô lau mặt, trong lòng tự dưng thấy khó
chịu cùng nghẹn khuất không thể nói rõ.
Dựa vào cái gì, bản thân cô ta vô cùng nỗ lực cũng chỉ là nhân viên bình thường ở trung tâm
phiên dịch, mà Nguyễn Mộng lại bởi vì có tiền nên có thể hưởng thụ hết
thảy những thứ này?
(MTY: mụ ấy tưởng Nguyễn Mộng có tiền nên trai đẹp theo, ý là nui trai đó.)
“Nguyễn Mộng, không giới thiệu tôi với vị tiên sinh này sao?”
Vươn tay, lộ ra một nụ cười cực kỳ tao nhã, mắt đẹp mị hoặc, là loại quyến
rũ mà đã là đàn ông thì hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt.
…. Cô thật đúng là không muốn giới thiệu. Nguyễn Mộng phồng má, hướng vào trong lòng Vệ Cung Huyền né tránh.
“Tôi họ Vệ, chồng của Nhuyễn.”
Vệ Cung Huyền không nhìn tay cô ta, nhìn thấy bên tai Nguyễn Mộng còn có
chút bột trắng, nhẹ nhàng mà lau giúp cô, thuận tay sờ sờ lỗ tai nhỏ
nhắn của vợ.
“Cô là?”
“Tôi họ Dương, là bạn thân của Nguyễn Mộng.”
Vẫn mỉm cười như cũ, giống như việc Vệ Cung Huyền không thèm bắt tay lại không có xúc phạm tới cô ta.
“Đúng rồi, hai người đang làm sủi cảo sao? Xem người đầy bột mì này…. Không
phiền nếu tôi tới hỗ trợ chứ? Tôi cũng đã lâu không gặp Nguyễn Mộng,
muốn cùng cô ấy ôn lại chuyện cũ.”
Trong mắt mang theo chờ mong, không có một người đàn ông bình thường nào có thể cự tuyệt được khi một mỹ nữ yêu cầu.
Nhưng Vệ đại thần là người đàn ông bình thường sao?
Anh cười cười, đôi mắt đen lóe sáng dưới cặp kính, tựa tiếu phi tiếu nhìn
Dương Thiến. Nhìn đến khi mặt cô ta đỏ bừng – Bất cứ người phụ nữ nào
gặp người đàn ông anh tuấn như vậy nhìn chằm chằm, đều sẽ thẹn thùng.
“Chỉ sợ không tiện!”
Nụ cười hoàn mỹ cứng đờ.
“Ha ha… Phải không.”
Nguyễn Mộng chỉ cảm thấy bản thân không muốn nhìn thấy cô ta, hận không thể lập tức biến mất ngay trước mặt người phụ nữ này.
Cô mím môi, lại hỏi một lần:
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Dương Thiến liếc mắt nhìn Vệ Cung Huyền một cái, ánh mắt dịu dàng biểu lộ
rằng có người ở đây cô thật khó mở miệng. Nhưng Vệ Cung Huyền rõ ràng
làm bộ như không phát hiện, Nguyễn Mộng cũng không phản ứng.
Thật sự nếu không nói ra thì không còn cơ hội, nhưng mà vất vả lắm cô mới dò hỏi được địa chỉ của Nguyễn Mộng.
“Cái kia… Nguyễn Mộng, cô có thể cho tôi mượn một chút tiền không?”
“Tiền?”
Cô ta là tới tìm cô vay tiền ? Không còn từ nào có thể diễn tả mất mát
trong lòng Nguyễn Mộng, cô còn tưởng rằng Dương Thiến đã biết lý do cô
xin từ chức, biết sai lầm rồi nên đến xin lỗi… Nếu là vậy cô nhất định
sẽ tha thứ cô ta.
“Cô tới, là tìm tôi vay tiền?”
Nhìn
thấy vẻ không dám tin trong mắt Nguyễn Mộng, trong nháy mắt, Dương Thiến có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn sang Vệ Cung Huyền vẫn ung dung nhàn nhã,
trong lòng nhất thời lại bắt đầu bốc lên , cô ta có tiền như vậy, mượn
một chút thì có sao đâu?
“Đúng vậy, tôi muốn mượn cô mười vạn.”
Vệ Cung Huyền thật sự là xem đủ rồi, anh vốn tưởng rằng da mặt của Ôn Dư
Thừa đã đủ dày, không nghĩ tới núi này cao còn có núi khác cao hơn,
người phụ nữ này thật sự là vô sỉ đến cực điểm!
Nguyễn Mộng nhíu nhíu mày:
“Cô muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?”
“Cô đừng hỏi, cho tôi mượn trước đi, tôi đang cần gấp.”
Vẻ mặt Dương Thiến bức thiết, mỗi khi liếc nhìn Nguyễn Mộng thì trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Nguyễn Mộng theo bản năng quay đầu nhìn Vệ Cung Huyền, thủy quang trong mắt
trong vắt, như là sẽ khóc ngay lập tức. Vệ Cung Huyền đau lòng không
thôi, đối với ngườiphụ nữ trêu chọc vợ mình kia càng xem không vừa mắt.
“Dương tiểu thư, có người nào đến vay tiền giống cô như vậy không? Nghe ý từ
trong lời nói của cô, không giống như là đến cầu giúp đỡ, ngược lại
giống đến đòi nợ.”
“Vệ tiên sinh, anh hiểu lầm tôi … Tôi cùng
Nguyễn Mộng là bạn thân, cho nên mới không như người ngoài như vậy, hơn
nữa tôi cũng là thật sự cần tiền gấp, thật sự là cùng đường mới…”
“Bạn thân?”
Vệ Cung Huyền cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen sau mắt kính lóe lên tia sáng biến hóa kỳ lạ.
“Bạn thân mà cô nói, chính là ở sau lưng nói xấu cô ấy, ăn, mặc, ở, đi lại
đều muốn lợi dụng cô ấy? Nhà chúng tôi đúng là có tiền, nhưng cho tới
bây giờ không coi tiền như rác, cô muốn mượn tiền, có thể, viết giấy ghi nợ, lợi tức tính theo mức ngân hàng.”
“Anh…”
Dương Thiến cắn răng, nếu không có Nguyễn Mộng từ chức sau đó bản thân cũng đột nhiên mất việc.
Xin việc khắp nơi vấp phải trắc trở không nói, ngay cả tiền gởi ngân hàng
cũng không còn bao nhiêu. Mà lúc trước đó lại là họp mặt bạn bè đại học, vì không muốn mất mặt mũi, cô cắn răng một cái, đem thẻ tín dụng mạnh
tay quẹt, hiện tại đang thiếu nợ bảy vạn.
Suy nghĩ một chút,
cũng chỉ có Nguyễn Mộng là người coi tiền như rác lại tương đối dễ nói
chuyện vay tiền. Cô ta vốn dĩ là lòng tin tràn đầy mới đến, vì không cho Nguyễn Mộng xem nhẹ bản thân, còn cố ý ăn vận một phen, ai biết ả béo ú này bỗng chốc liền trở nên xinh đẹp như vậy, còn có người chồng ưu tú
như vậy!
Làm sao cô ta có thể không oán, làm sao có thể không ghen tị?
Nhưng oán thì thế nào, ghen tị thì thế nào? Cô vẫn nên dùng vẻ ôn tồn cùng
khuôn mặt tươi cười, bằng không nợ thẻ tín dụng cũng đủ cho cô sứt đầu
mẻ trán.
“Vệ tiên sinh thật là biết nói đùa. Nguyễn Mộng, cô cho tôi mượn đi, tôi rất nhanh có thể trả cho cô. Về phần giấy nợ. Tôi thực sư cần dùng gấp khoản tiền này, đợi đến khi tôi giải quyết vấn đề, lập
tức sẽ trở lại viết giấy nợ cho cô được không?”
Vẻ mặt vừa thê thảm vừa bất lực, đủ để lấy được giải thưởng Oscar.
Nguyễn Mộng thật vô dụng liền mềm lòng , cô vừa định nói chuyện, Vệ Cung Huyền ngay tại bên hông cô bóp một cái, mặt bánh bao nhăn lại, sợ mất mặt,
vội vùi vào trong lòng anh.
Vệ Cung Huyền cười khẽ:
“Tôi thấy Dương tiểu thư một thân hàng hiệu, hẳn là không cần Nhuyễn nhà tôi giúp đỡ đâu? Người mặc đồ Channel, còn muốn đến nhà người khác mượn
tiền hay sao?”
Vậy mà tiểu bánh bao ngu ngốc trong lòng cũng tin tưởng những lời như vậy.
Người phụ nữ kia mắt trang điểm tinh xảo, cánh môi đỏ tươi, tóc càng chải
chuốt cẩn thận tỉ mỉ, cặp giày cao gót trên chân kia ít nhất cũng phải
một vạn.
Người như vậy lại nói đang gặp khó khăn, nhất định là
bởi vì tham ăn diện làm cho táng gia bại sản, hoặc là người không có
việc gì làm đến khi dễ người khác. Mà anh, thật không hy vọng là loại
thứ hai.
Dương Thiến buồn bực không thôi, lại không muốn mất mặt mũi ở trước mặt Vệ Cung Huyền, đành phải đem hỏa lực nhắm ngay Nguyễn
Mộng:
“Nguyễn Mộng, cô còn xem tôi là bạn của cô không? Bạn bè gặp nạn cô không muốn giúp một chút nào sao?”
Hoàn toàn không chú ý đến lời nói trước đó của Vệ Cung Huyền: ‘Bạn tốt chính là ở sau lưng cô ấy nói xấu cô ấy, ăn, mặc ở, đi lại đều muốn lợi dụng
cô ấy’.
Nghe vậy, Nguyễn Mộng cứng đờ cả người, vừa định trả lời, ánh mắt sắc bén của Vệ Cung Huyền bén đảo qua:
“Bạn? Nhuyễn nhà tôi không có người bạn như cô ở sau lưng ác ý hãm hại lại muốn chiếm hết tiện nghi của cô ấy.
Dương tiểu thư, nếu không muốn tôi gọi bảo vệ, thì nên từ chỗ nào đến thì về
lại chỗ đó đi. Cũng đỡ cho ngày sau ngay cả công việc thu ngân cũng
không tìm được.”
Ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Dương Thiến sửng sốt, tức thời liền hiểu rõ chuyện xảy ra mấy tháng qua của bản
thân đều là do người đàn ông này giở trò quỷ, trong lòng vừa hận vừa
tức, nhưng lại không có biện pháp, hậm hực hờn dỗi còn muốn nói thêm cái gì nữa.
Vệ Cung Huyền lười nghe cô ta dài dòng, kéo Nguyễn Mộng lui về sau một bước trực tiếp đem cửa đóng sầm.
Cô ta không còn cách nào khác, ở trong lòng hung hăng mắng một trận, quay
người lại, rời đi, cái gì cũng chưa nói, nghĩ đến khuôn mặt lại méo mó,
cũng không cần thiết phải tiếp tục duy trì vẻ mặt ôn hòa nữa.
Sau đó vài ngày, Nguyễn Mộng luôn rầu rĩ không vui , làm cái gì đều không có hứng thú.
Điều này trực tiếp dẫn đến việc dinh dưỡng ăn vào không cung cấp đủ cho
lượng vận động mỗi ngày, gầy càng lợi hại, nhìn ở trong mắt Vệ Cung
Huyền, đã gầy đến độ không thể chịu được, cả ngày thay đổi phương pháp
dẫn cô đến khu vực nội thành ăn uống, số lần lật xem tạp chí ẩm thực so
với ký văn kiện còn nhiều hơn.
Nhưng tựa hồ không có hiệu quả
nào, bởi vì Nguyễn Mộng không mấy thích ra ngoài, cho dù ăn cái gì cũng
vẫn không phải vui vẻ thật sự, nhưng mà làm cho Ôn Dư Thừa thèm ăn, mỗi
lần nhìn đến anh lật tạp chí ẩm thực, nước miếng chảy ròng ròng, sắp
biến thành một con sông rồi.
Chẳng qua Vệ Cung Huyền đều không thèm để vào trong mắt.
Nhưng có đôi khi, anh ném không ra cái đuôi bám theo dai dẳng này.
Có thể ăn ngon bản thân lại không cần tiêu tiền, cớ sao lại không làm chứ? Đúng vậy! Đây là nguyên nhân chủ yếu mà bạn Ôn Dư Thừa liều mạng đòi ở
nhà bọn họ để ăn chực cơm!
Không chỉ bởi vì Nguyễn Mộng làm đồ ăn ăn ngon! Mà là! Bởi vì! Anh! có thể không cần tốn tiền!
Bởi vì Ôn Dư Thừa anh, đường đường Ôn Phó tổng, là Ôn thiếu lịch sự nho nhã tác phong nhanh nhẹn! Kỳ thực! Là! Một! Quỷ keo kiệt!
Giống như là hiện tại…
Nguyễn Mộng toát mồ hôi nhìn Ôn Dư Thừa lấy tốc độ nhanh như gió tiêu diệt
sạch một bàn đầy đồ ăn, khóe miệng giật giật, hỏi Vệ Cung Huyền:
“Bình thường anh không có phát tiền lương cho anh ấy sao?”
Nghe được Nguyễn Mộng hỏi như vậy, Ôn Dư Thừa giành trước một bước đáp:
“Đúng vậy, đúng vậy, bánh bao em không biết đâu, chồng của em keo kiệt đến
mức nào, anh vất vả làm việc cho cậu ta nhiều năm như vậy, cậu ta chưa
từng tăng qua một phần tiền lương cho anh, một phần cũng không có!
Em nói số anh có phải vô cùng khổ không… Không bằng như vậy đi, để bồi
thường cho anh, ba bữa cơm ngày sau của anh đều giao cho em quản lý
nhé?”
Vệ Cung Huyền cười lạnh, nhìn thấy Ôn Dư Thừa muốn đem
toàn bộ đồ ăn trước mặt do Nguyễn Mộng vất vả làm ra ăn sạch, lập tức
xuống tay, không để cho anh ta đạt được, nhận lấy ánh mắt tràn ngập oán
niệm của người nào đó.
“Tớ keo kiệt? cậu rõ ràng nhất, thế mà
còn dám nói tớ keo kiệt? Trên người cậu Armani là ai mua? Xe cậu đi là
từ đâu đến? Quần áo của cậu nhà cửa đều là ai phái người quét dọn cho
cậu?”
Nếu không phải anh nể tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên giúp
cậu ta thu xếp ăn, mặc ở, đi lại, thì hiện tại Ôn Dư Thừa nếu có thể có
bộ dạng của một con người, anh nguyện ý đem đầu của bản thân cắt bỏ tặng người ta làm cầu đá!
Dám nói anh keo kiệt… Lương căn bản không
đủ dùng, hàng tháng cổ phần công ty chia hoa hồng chẳng lẽ đều vào túi
tiền của quỷ hết sao?
Ôn Dư Thừa cứng lại.
“Hừ… Tớ cũng đâu có cầu cậu câp cho tớ bữa cơm.”
“Đúng vậy, cậu không cầu.”
Vệ Cung Huyền lộ ra nụ cười, Nguyễn Mộng âm thầm kinh hãi, cảm thấy Ôn Dư Thừa có thể sẽ thê thảm. Quả nhiên…
“Vậy từ nay về sau tự cậu lo là tốt rồi, vậy mấy tháng tới để Nhuyễn quản lý cho cậu? Tớ là nể mặt mũi cậu và tớ cùng nhau lớn lên mới cho vợ mình
quản lý hằng ngày cuộc sống của cậu. Được rồi, cậu không cần cảm ơn mình đâu.
Vậy cũng tốt, về sau quần áo mọi thứ đều tự mình mua lấy,
còn nữa, lúc trước tớ đưa cậu quần áo và xe cùng với phái người giúp cậu tìm người giúp việc tất cả chi phí cậu đều trả lại cho tớ là được, đừng lấy cớ linh tinh không có tiền, tớ sẽ khấu trừ từ trong tiền lương của
cậu.”
Hàng tháng trừ đi trăm vạn xem tên này còn dám khóc than không đủ tiền nữa không.
Vậy lỗ to rồi!
Ôn Dư Thừa đang ăn một miếng đậu rang, vội vàng cợt nhả đưa đến trong chén Nguyễn Mộng.
“Đây đây, bánh bao, cái này cho em ăn… Sẽ không béo phì”
Qua mấy tháng ở chung, anh rút ra một kết luận rất quan trọng , muốn lấy
lòng Vệ Cung Huyền, không bằng lấy lòng Nguyễn Mộng, bởi vì chỉ cần
Nguyễn Mộng gật đầu, Vệ Cung Huyền trăm phần trăm sẽ không phản đối.
Quả nhiên… Nguyễn Mộng nhìn miếng đậu rang trong chén bị cắn chỉ còn một nửa, giật giật khóe miệng cười gượng:
“Em không có sợ béo…”
“Vậy tại sao em không ăn?”
Ôn Dư Thừa thầm hô to mừng rỡ, vội vã đem miếng đậu rang kia gắp trở về, vừa cắn vừa lầu bầu.
“Anh đây không phải không cho em ăn nhá, bữa sáng anh còn chưa có ăn đâu… vừa khéo bổ sung trở lại.”
Nguyễn Mộng nhìn bộ dáng ăn lang thôn hổ yết của anh ta, quả thật là rất buồn cười.
Anh ta cùng Vệ Cung Huyền đều cực kì tuấn mỹ, những cô gái xung quanh đều
vụng trộm nhìn về hướng bọn họ, nhất là ba người đều mặc hàng hiệu lại
ngồi ở một quán nướng nhỏ trong tiệm ăn mỹ thực… Thật sự là không hợp
nhau đến cực điểm.
Nguyễn Mộng da mặt mỏng, đã sớm không nuốt
nổi, Vệ Cung Huyền vẫn thản nhiên, anh là vì muốn làm cho vợ mình cao
hứng mới đến, ánh mắt của người khác đối với anh mà nói không khác gì
mây trôi.
Mà Ôn Dư Thừa… Hừ hừ, bây giờ ỷ vào việc không có
người quen biết, ném đi hình tượng ra vẻ đạo mạo bình thường trong công
ty, ăn uống gọi món liền không câu nệ tiểu tiết, ngay cả Nguyễn Mộng đều cảm thấy thật luống cuống.
Cô và Vệ Cung Huyền cũng chưa hề
động đũa, nhưng vì không muốn cho Ôn Dư Thừa chiếm được tiện nghi, Vệ
Cung Huyền cũng không tiếc vứt bỏ hình tượng đại thần bên ngoài, đem
phần ăn của mình cùng Nguyễn Mộng gom lại ăn tất cả, ngay cả cọng rau
thơm đều không có lưu lại cho Ôn Dư Thừa.
Còn rất là hiển nhiên
xoa xoa miệng, uống ngụm trà, nhìn rất vui vẻ cầm mâm lại đi gọi thêm đồ nướng, đôi mắt đen hiện lên một chút ác ý.
“Đi thôi.”
“Ôi?”
Nguyễn Mộng nhìn về phía Ôn Dư Thừa đang ăn uống hả hê, chỉ chỉ.
“Không đợi Ôn Phó tổng sao?”
“Chờ cậu ta làm gì?”
Vệ Cung Huyền mỉm cười.
“Vì cậu ta chi tiền còn chưa đủ sao? Lúc này đây hẳn là nên đến lúc cậu ta thanh toán chứ.
Có thể làm cho Ôn thiếu bỏ tiền mời khách, mặt mũi của chúng ta cũng là
quá lớn đi, nghe nói người kia dù cha mẹ ruột đến, cũng không phải bỏ
tiền mời khách đâu.”
Nguyễn Mộng bị anh kéo cũng tăng nhanh bước chân, còn có chút không dám tin,
“Vậy, vậy — nhưng mà anh ấy không mang tiền a! Buổi sáng anh ấy ở nhà ăn cơm lúc đó có nói quên mang bóp tiền cùng di động …”
Nghe vậy, Vệ Cung Huyền sửng sốt một chút, Nguyễn Mộng còn tưởng rằng anh sẽ quay về cứu người, nào biết nói xong anh lại ngửa mặt lên trời cười ha
hả:
“Vậy quá tốt rồi, cũng vừa lúc trừng trị tật xấu ăn chùa của cậu ta đi!”
Nói xong liền dắt cô bắt đầu chạy.
“Đi! Chúng ta nhanh một chút, đừng để cho hắn ta phát hiên, bằng không sẽ khó mà đi!”
Kỳ thực ba người ăn chút đồ nướng giá rẻ, uống chút bia… có ăn no chết cũng không đến hai trăm đồng.
Vệ Cung Huyền đối với Nguyễn Mộng có thể mua cho cô quần áo tốt nhất,
thỉnh giáo sư dinh dưỡng tốt nhất, tiêu tiền như nước ngay cả mắt cũng
không nháy.
Nhưng đối với Ôn Dư Thừa như khối kẹo dính này, tuyệt đối là có thể quăng bao xa liền quăng bấy nhiêu.
Nguyễn Mộng không biết sau ngày đó Ôn Dư Thừa ra sao, nhưng mà thời điểm gặp lại, anh ta đã không còn có muốn ăn chực nữa.
Nhưng cô thấy anh ta thật đáng thương, theo bản năng đem hộp cơm trưa trên
tay tặng cho anh, lập tức bạn keo kiệt nào đó vui rạo rực ôm hộp cơm đi, nhưng là làm hại Vệ Cung Huyền giữa trưa dạ dày trống rỗng.
Cô
đang nhìn nước sôi cuồn cuộn trên bếp, mấy tháng qua cô đã chỉ còn năm
mươi mốt k , Vệ Cung Huyền luôn chê cô quá gầy, liều mạng mua thuốc bổ
trở về bắt cô uống, lại không biết Nguyễn Mộng trong lòng cũng lo lắng
cho anh.
Từ lúc cô sống lại tới nay, trừ bỏ thời điểm dì cả đến, anh cơ hồ cũng chưa từng buông tha cô, mỗi tối đều phải cùng cô đến khi mệt mỏi kiệt sức, cô thật sự là lo anh… Thận yếu.
Cho nên mới cố ý hầm canh thịt dê cho anh… Nghe nói có thể trị thận yếu .
Hoàn toàn đã quên bản thân đem cơm trưa của chồng tặng cho người khác mất rồi.
Lúc ninh xong nồi canh, điện thoại trong nhà vang lên, Nguyễn Mộng lau lau
tay đi qua tiếp, giọng của Vệ Cung Huyền mang theo một tia ủy khuất
truyền tới:
“Nhuyễn, cơm trưa của anh đâu?”
Gì, cơm trưa?! Cô quên mất…
“A, anh còn chưa có ăn cơm sao?”
Nhìn nhìn đồng hồ, đã 2 giờ rưỡi a.
“Sao anh còn chưa ăn, em không phải nhờ Ôn Phó tổng gọi giúp anh phần cơm bên ngoài sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!