Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 53: Phiên Ngoại 2 Lớp Học Hội Soái Ca Ưu Tú Của Bánh Bao (Trung)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh


Chương 53: Phiên Ngoại 2 Lớp Học Hội Soái Ca Ưu Tú Của Bánh Bao (Trung)


Vệ Tiểu Bảo kiên trì muốn đi cùng, đánh chết cũng không chịu ở nhà một
mình. Nguyễn Mộng bị con dùng dằng đến mức không còn cách nào khác.

Nhóc con này càng lớn càng khôn lỏi, làm nũng, ăn vạ đủ cả, cô cũng không chống đỡ được.

Ngày họp lớp là thứ Bảy, Vệ Tiểu Bảo không đi học, cô ngay cả lý do yêu cầu học tập chăm chỉ cũng không được…

Chỉ là so với cô là Vệ Cung Hyền, Vệ Tiểu Bảo giống như là con khổng tước
đỏ còn hưng phấn hơn cả hai người bọn họ, sáng sớm đã dậy để sửa soạn ăn mặc.

Nguyễn Mộng thấy Tiểu Khổng Tước hiếu động thì không nói
gì, lúc cô rất muốn lại có một cục cưng ngoan ngoãn nữa, đại thần lại
hết sức phản đối chuyện mang thai, bất kể cô cầu xin thế nào cũng không
được.

Lúc phát hiện ra cô len lén khoét lỗ nhỏ trên áo mưa, anh lại buộc ga-rô* (thắt ống dẫn tinh)!

Gõ đầu Vệ Tiểu Bảo một cái, Nguyễn Mộng khoanh tay đứng nhìn con đang ăn mặc trang điểm, hỏi:

“Con đi xem mắt sao?”

“Gì mà xem mắt chứ? Con là giữ mặt mũi cho mẹ mà!”

Tiểu Khổng Tước sửa lại cái nơ trước ngực mình một chút, ưỡn ngực, chui vào lòng Nguyễn Mộng.

Nguyễn Mộng ngước mắt nhìn trời, cô thật không hiểu hai cha con đang tính toán cái gì trong đầu.

Một người là đứa bé, náo loạn cái gì cô còn có thể hiểu, nhưng người kia
thì sao? Đã lớn như vậy… lại còn hùa theo con trai cùng nhau náo.

Ôm lấy Vệ Tiểu Bảo đang ở trong lòng cọ cọ vui vẻ, Nguyễn Mộng tiện tay
nhét một miếng chôcla vào miệng con, Vệ Tiểu Bảo lập tức nheo mắt thỏa
mãn, nhóc con này…

“Mẹ, buổi trưa chúng ta ăn cơm ở nhà bà ngoại được không? Con rất muốn ăn món thịt hấp mơ ông ngoại làm.”

Vừa nghĩ tới nước miếng đã muốn chảy xuống, mặc dù ba làm cũng rất ngon, nhưng so ra vẫn kém ông ngoại.

“Được, hay là buổi tối, chúng ta cũng ở đó ăn được không? Mẹ sẽ nói ông ngoại làm cho con rất nhiều, rất nhiều món ăn, thế nào?”

Nguyễn Mộng mượn tay nghề của phụ thân làm mồi nhử, chỉ cần bé con đồng ý, cô liền mượn lý do đó đợi ở nhà, ha ha ha.

“Không được!”

Vệ Tiểu Bảo chu miệng nhỏ, vẫn rất có nguyên tắc và tự trọng.

“Buổi tối còn muốn cùng ba mẹ đi họp lớp, con muốn phụ trách bảo Vệ mẹ.”

Bé nhưng là tiểu tam nhỏ đó.

Thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt nho nhỏ của con trai, Nguyễn Mộng không
nhịn được cười, lại không nhịn được cảm động. Người làm cha mẹ khi nghe
con nói thế đều luôn có cảm xúc như vậy.

Cô khó chịu sờ túi nhỏ, nhoài người lên phía trước nói với Vệ Cung Hyền đang lái xe:

“A Huyền, chúng ta dừng ở phía trước mua chút đồ được không?”

Vệ Cung Hyền gật đầu, “Được!”

Nguyễn ba và Nguyễn mẹ đang ở nhà vội vàng làm hoành thánh. Lúc một nhà ba người Vệ Cung Hyền đến vừa lúc nồi nước nấu xong.

Nguyễn ba thấy con gái và cháu ngoại đến thì vui mừng, sự ganh tỵ với con rể ngay lập tức biến mất.

Vệ Cung Hyền cũng không so đo với ba vợ, dù sao đã nhiều năm như vậy… Ba vợ ông ấy cũng chưa từng nhìn anh thuận mắt.

Anh xắn tay áo muốn giúp một tay, Nguyễn mẹ vội vàng đẩy anh ra, muốn anh
cũng Nguyễn Mộng và Vệ Tiểu Bảo đến phòng ăn ngồi chờ chuẩn bị ăn cơm,
rồi nhanh chóng đập tỏi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Nguyễn ba
cũng bắt đầu vội vàng thay quần áo, hằng năm ông đều phải làm đề thi
hoặc là nghiên cứu sinh.

Mỗi khi đến tháng Sáu vô cùng bận rộn,
tiệc cảm ơn, tiệc chia tay bạn học… đếm không hết bao nhiêu bữa tiệc chờ ông, Nguyễn mẹ cũng không thua kém.

Hai người bọn họ đều bình dị, gần gũi, rất được học sinh yêu thích, cho nên các mối quan hệ chưa từng ít đi.

Tối hôm nay Vệ Cung Hyền họp mặt, Nguyễn ba là trưởng bối chính, bởi vì năm đó bọn họ gặp được nhau là do ông đưa cô đi.

Nguyễn mẹ hôm nay cũng không rảnh, trong viện, một nhóm nghiên cứu sinh mới có luận văn cần bà đi xem, trong nhà không còn ai, Nguyễn Mộng và Vệ Tiểu
Bảo cũng phải đi theo.

May mắn là họp lớp của cô và Vệ Cung Hyền tổ chức ở cùng một nhà hàng, chỉ cách mấy gian phòng. Nguyễn Mộng và Vệ đại thần cũng phải tách riêng, Vệ Tiểu bảo giao cho anh mang theo.

Mọi người thông báo xong phần việc của mình rồi chia nhau đi, miệng Vệ Tiểu Bảo còn đang bận rộn phồng to, nhét đầy miệng đồ ăn ngon, không chú ý
người lớn đang quyết định cái gì. Chờ khi bé nhớ tới, lúc đó đã quá
chậm, bé được quyết định phải đi theo ba… Điểm này không cho thương
lượng.

Khụ, cái gì kia, Nguyễn Mộng đã sớm nghĩ đến sẽ không có
người nhận ra mình… Nhưng bị chỉ trích là tên lừa gạt thì thật là quá
đáng lắm rồi!

Cô bưng một ly nước chanh trên bàn, uống một ngụm nhỏ, lông mày nhíu lại, có vị rất mới mẻ… Nhưng vẫn kém đại thần pha.

“Tôi thật sự chính là Nguyễn Mộng, sao các bạn lại không tin?”

“Ai sẽ tin chứ, cô và cô ấy căn bản không giống nhau!”

Một người phụ nữ nào đó nói như thế, cô kích động quơ tay múa chân, Nguyễn
Mộng chỉ nhìn thấy trên tay cô ta đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng đến
bỏng mắt.

“không phải Nguyễn Mộng trả tiền kêu cô tới nơi này
diễn chứ? Mọi người đều biết năm đó cô ta làm ra ‘chuyện gì đó’ với Vệ
học trưởng, có lẽ là đã thất bại, xấu hor không dám đi gặp người khác
đúng không?

Tiểu thư, cô xinh đẹp như vậy, sao có thể cùng người mập mạp kia nói láo gạt người thế?”

Nguyễn Mộng thật sự không hiểu, tại sao những người này đều hy vọng mình sống
không tốt, chẳng lẽ khi một người gặp bất hạnh, nhất định phải thấy một
người khác còn bất hạnh hơn mình thì mới có cảm giác được công bằng và
thỏa mãn sao?

Cô đã nói tới tham gia họp lớp này vốn chẳng có ý
nghĩa gì, nhưng đại thần lại không tin, cô cũng không tin bên kia có thể khá hơn bên mình…

Dù đại thần đã kết hôn, còn dẫn cả con trai đi theo, cũng không cách nào ngăn cản được đám phụ nữ lòng dạ xấu xa kia.

Cô đã sớm nhận ra, hiện giờ, phụ nữ có ý nghĩ muốn quyến rũ ông xã xã cô
không biết nhiều bao nhiêu. Chỉ là ông xã nhà cô luôn kiên định, hơn
nxưa lại đủ lãnh khốc, chắc chắn không người nào có thể đủ sức nhúng
chàm anh.

“Tôi không nói láo, các bạn không tin tôi cũng không sao.”

Cô thật sự chẳng thèm nói nhảm nữa, trực tiếp đứng lên cầm túi xách, mẹ nó, cô là ai còn cần bọn họ tin sao?

Dù sao tốt nghiệp cũng đã lâu như vậy, những bạn học này căn bản một người cô cũng không nhận ra, về sau trên đường gặp đều là người xa lạ, cô cần gì còn phải ở chỗ này rước lấy bực tức.

Đại thần nhà cô cũng
không nỡ để cô tức giận, cô còn ở lại chỗ này làm gì, mau chóng đi tìm
ông xã và con trai về nhà ăn cơm còn tốt hơn

Cô đứng dậy, không thèm nhìn phản ứng của các bạn học ở sau lưng, dù sao cô cũng không muốn nhìn.

Đại thần hình như là ở gian phòng thứ ba, Nguyễn Mộng đếm một hai ba đẩy
cửa ra, lại thấy ông xã nhà cô đang giúp con trai lột vỏ tôm, ngồi xung
quanh anh đều là đàn ông, phụ nữ đều rời đi rất xa.

Mắt Vệ Tiểu Bảo rất tinh, thấy mẹ lập tức nhảy lên, kêu một tiếng ‘mẹ’ liền chạy
tới, Nguyễn Mộng ôm lấy bé, dắt tay nhỏ bé của con đi về phía Vệ Cung
Huyền, thấy anh để ly rượu trước mặt, bên trong rượu chỉ còn lại ba
phần, lông mày nhướng lên:

“Anh uống rượu?”

Buổi tối tuyệt đối không cho anh hôn.

Vệ Cung Huyền lắc đầu.

“Uống một chút, chỉ một ít thôi.”

Anh nói xong, ngón trỏ cùng ngón cái còn tạo dáng, ước chừng rất ít.

Nguyễn Mộng chu miệng lên, anh vội vã kéo bà xã ngồi xuống bên cạnh.

“Không uống không uống, anh bảo đảm không uống.”

Kể từ sau lần anh uống rượu xã giao nhiều bị chẩn đoán viêm dạ dày cấp
tính, Nguyễn Mộng thấy anh uống rượu đều rất tức giận, anh vẫn luôn cẩn
thận, không nghĩ tới việc hôm nay vừa mới phá lệ uống một hớp liền bị
phát hiện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN