Sư Huynh, Rất Vô Lương
Quyển 1 - Chương 9: Thật sự mất trí nhớ ?
Editor:HamNguyet
Tần Lạc Y trừng mắt nhìn.
Ngồi bên giường nàng là một nữ tử thoạt nhìn bất quá ba mươi tuổi, thanh âm dịu dàng, khuôn mặt tú lệ, trên người mặc một kiện nguyệt sắc,quần lụa mỏng,đai lưng dệt màu tím nhạt,y phục thập phần thanh nhã,đoan trang, trên đầu cắm một bộ trâm minh châu lưu tô cực kì tinh xảo, lỗ tai đeo một đôi hoa tai cầu kì khảm đá hồng ngọc.
Tần Lạc Y trong lòng hiểu rõ,nữ tử tú lệ ung dung này, hẳn chính là mẫu thân hiện tại của nàng– Tạ Như Yên!
Ở phía sau Tạ Như Yên,là một nữ tử trẻ tuổi một thân y phục hồng phấn,thời điểm nhìn thấy nàng mở mắt, trong mắt không không có thần sắc vui mừng, ngược lại trở lên kinh hoảng không thôi, sắc mặt tái nhợt dị thường, không tự chủ được lui về phía sau từng bước.
Tần Lạc Y chú ý đến động tác của nàng, trong lòng cười lạnh,chỗ sâu nhất trong phượng mâu trong suốt xẹt nhanh qua một chút sát khí. Bất quá tia sát khí kia không đợi người phát hiện đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Thanh âm nữ tử này nàng rất quen thuộc!
Thời điểm khi nàng vừa xuyên đến,liền nghe được thanh âm của một trong hai nữ tử!
Mà vừa rồi Tạ Như Yên gọi nàng là Hàn nhi, nàng lại xưng hô chính mình là muội muội…
Dùng đầu gối cũng có thể đoán được, nữ nhân này, hẳn là thứ nữ của Tần Lăng Vân Trấn Nam Vương phủ,cũng là tỷ tỷ “Thân ái” Tần Lạc Hàn của nàng!
Tạ Như Yên nhìn đến nữ nhi hôn mê hai ngày rốt cục tỉnh lại, vui vẻ ra mặt giữ chặt tay nàng, thập phần thân thiết nhìn nàng nói: “Y nhi,rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại,hai ngày này nương lo lắng gần chết, ngươi đứa nhỏ này, như thế nào ngốc như vậy a…”
Ngừng lại một chút, lại vuốt tóc nàng ôn nhu nói: “Có hay không có chỗ nào không thoải mái, đầu còn đau không? Ngươi đã hai ngày nay không ăn cái gì, muốn ăn cái gì, nương gọi người làm cho ngươi ăn…”
Trong lời nói ôn nhuận tràn ngập quan tâm, Tần Lạc Y đem ánh mắt từ trên người Tần Lạc Hàn rời đi.
“Cái kia…Ngươi là nương ta sao…Ngươi trẻ tuổi như vậy, cư nhiên là nương ta a…” Tần Lạc Y vừa nói chuyện, một bên nhịn không được khóe miệng co rút, bất quá con ngươi khi nhìn Tạ Như Yên lại vô cùng trong suốt.
Lời này vừa nói ra, Tạ Như Yên đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong mắt có một chút ánh sáng kỳ dị chợt lóe mà qua, lập tức nhìn nàng nói: “Y nhi…Ta đương nhiên là nương ngươi a…Ngươi đụng phải đầu, không phải ngay cả nương cũng không nhớ được đi?”
Tần Lạc Y làm ra một bộ dáng thập phần mờ mịt, lắc lắc đầu: “Ngươi thật sự là nương ta sao? Ta không nhớ rõ…Đầu ta đau quá, ta cái gì cũng không nhớ rõ!”
Tạ Như Yên trừng lớn mắt. Sau một lát mới hồi phục tinh thần lại, chưa từ bỏ ý định chỉ vào mặt Tần Lạc Hàn đang đứng phía sau chính mình nói: “Kia…Ngươi có biết nàng là ai chăng?”
Ánh mắt Tần Lạc Y dừng lại trên người Tần Lạc Hàn.
Tần Lạc Hàn nhìn nàng,hô hấp ngừng lại, tim đập nhanh.
“Nàng là tỷ tỷ xinh đẹp…” Tần Lạc Y đem Tần Lạc Hàn khác thường thu hết vào đáy mắt, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại nở một nụ cười vô cùng thiên chân.
Tần Lạc Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe môi nhếch một cái, trên mặt lại mang vẻ lo lắng nói: “Tại sao có thể như vậy…Nương, xem ra muội muội thật sự đều quên chúng ta…”
Thần sắc Tạ Như Yên vô cùng lo lắng, liền nhìn đến Hoa ngự y một đầu tóc bạc trắng đi đến.
Cùng hắn đi vào còn có một nam tử mặc y quan khoảng hơn ba mươi tuổi, nam tử y quan bộ dạng mày rậm mắt to, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị, toàn thân tản ra khí chất uy nghiêm, mâu quang lợi hại,khoé môi cười cười,mâu quang lợi hại khi nhìn đến Tần Lạc Y trên giường đã mở mắt ra, trở nên nhu hòa không ít.
“Y nhi, ngươi rốt cục tỉnh!” Bước nhanh đến trước mặt nàng, cúi thân mình xuống nhìn nàng, trong mắt vui mừng,quan tâm.
Tần Lạc Y trừng mắt nhìn,vẻ mặt mờ mịt xa lạ nhìn hắn.
Nam tử y quan ngẩn ra, hơi hơi nhíu mày, Tạ Như Yên hướng hắn thi lễ, sau đó thập phần lo lắng nói: “Vương gia, Y nhi không thích hợp! Nàng không nhớ Hàn nhi, cũng không nhớ ta…”
Nam tử y quan này chính là người vài ngày trước mới lập được chiến công hiển hách,được ban thưởng trở thành Vương gia Sở quốc– Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân.
Hoa ngự y đứng trước mặt Tần Lạc Y,nhíu mày, nét mặt già nua nhăn thành đoá hoa cúc, vì nàng bắt mạch, lại nhìn nhìn miệng vết thương trên trán nàng.
“Quận chúa,ngươi có nhớ rõ tên ngươi là gì không?”
“Không nhớ rõ!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!