Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng - Chương 27: Hừ, tiểu trận cỏn con
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng


Chương 27: Hừ, tiểu trận cỏn con


Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Sư Huynh

“Thi Thi!

Sư tỷ!

Ta nói phu nhân nha!

Chúng ta đi rình mò vậy thực sự không tưởng tượng nổi, không bằng đến gặp trực tiếp, hỏi thẳng không được sao?”

Trong rừng Tiểu Quỳnh phong, hai cái bóng đột nhiên dừng lại, hiện ra hai đạo nhân ảnh một cao một thấp, hai người vẫn như cũ vận chuyển thuật pháp ẩn giấu tiên thức dò xét.

Tửu Ô đứng trước người đạo lữ cao hơn mình một đoạn, tận tình khuyên bảo: “Tiểu Cửu đã trưởng thành, chúng ta không thể ép nàng ở bên cạnh được nữa;

Dù sao nàng cũng đã là tiên nhân được chín trăm sáu mươi hai tuổi sáu tháng mười lăm ngày rồi, cũng không phải là hài tử nữa!”

Tửu Thi bị đạo lữ nhà mình ngăn lại, khẽ nói: “Gặp hỏi thì được cái gì?

Loại chuyện này, đương nhiên phải len lén đi rình mới có thể nhìn thấy tình hình thực tế!

Ngươi quên chuyện tiểu Lục và tiểu Thất sao, chúng ta làm sao phát hiện? Nếu như không phải bắt bọn họ ngay trên giường, khẳng định hiện tại có chết cũng không thừa nhận!

Mau tránh ra, kẻo lại bại lộ tung tích!”

Giậm chân một cái, đầu ngón tay Tửu Thi bắt lấy cổ áo Tửu Ô, nhấc Tửu Ô lên;

Thân hình hai người lần nữa hóa thành hai cái bóng, biến mất trong rừng.

Tửu Ô chỉ có thể cười khổ một trận, dù gã tự xưng túc trí đa mưu, nhưng trước mặt nữ nhân mà mình yêu thương, nửa điểm chiêu số cũng không xài được.

Nhưng mà, lần này bọn họ tiềm hành còn chưa đủ trăm trượng, không thể không dừng lại lần nữa.

Thân hình của hai người xuất hiện ở một chỗ trên ngọn cây đại thụ, quan sát tỉ mỉ phía trước.

“Trận pháp này bố trí rất xảo diệu” Tửu Ô tán dương, “Ngay rìa trận pháp và xung quanh gần như hoàn toàn tương dung, cũng chỉ tại góc viền xử lý không đủ tinh tế, cho nên mới bại lộ ba động Linh lực một chút.”

“Ừm?”

Tửu Thi nhìn phía dưới, hai chùm tóc dài trên trán kết thành bím tóc nhỏ nhẹ nhàng đung đưa;

Nàng cẩn thận nhìn vài lần, sau đó lơ đễnh nói:

“Chỉ là Mê Tung Loạn Thần trận, há có thể làm gì được ngươi ta?

Đi, vào trận.

Xem mặt mũi ngươi, chắc là không muốn? Buổi tối có còn muốn lên giường ngủ hay không?”

Bản dịch được dịch hay nhất tại Bạch ngọc sách. Nghe uy hiếp như vậy, Tửu Ô cấp tốc thua trận, vội nói: “Muốn, muốn, đương nhiên là muốn, khó được Thi Thi ngươi xuất quan 1 lần…

Thôi!

Ta đi trước, xảy ra chuyện ta sẽ đảm đương.”

Tửu Ô thở dài, trong nháy mắt khuất phục dưới “dâm uy” của Tửu Thi, từ trên cây nhảy xuống trước, chắp tay sau lưng đi tới phía trước, có chút không yên lòng quét nhìn khắp nơi.

Bây giờ gã không phải nghĩ có thể phá trận hay không, kỳ thật cũng không để trận pháp ở Tiểu Quỳnh phong này vào trong mắt. Dù sao Tiểu Quỳnh phong cũng không có Tiên nhân, bố trí ra trận pháp có thể lợi hại bao nhiêu chứ?

Bây giờ gã nghĩ chính là, vạn nhất lỡ cắt ngang chuyện đang làm giữa Tiểu Cửu và Tề Nguyên sư đệ…

Tình cảnh khẳng định sẽ rất xấu hổ.

Nhất là…

“Tề Nguyên sư đệ tám thành là không qua được cửa thiên kiếp này, tiểu sư muội nhà mình chẳng lẽ vừa tìm được đạo lữ, liền phải thủ tiết?

Phải làm sao mới ổn đây?”

“Đi nhanh chút” Tửu Thi ở phía sau thúc giục nói: “Lề mà lề mề như vậy, chúng ta chạy tới thì trễ mất!”

“Đừng vội, phải tìm được cửa ra trận pháp đã.”

Tửu Ô rất nhanh suy tính ra sinh môn trận pháp này, mang theo Tửu Thi rất nhanh đi ra đạo mê trận thứ nhất;

Nhưng sau đó, Tửu Ô dừng chân lại, tay trái giơ lên, ra thế dừng bước lại.

“A? Vẫn là liên hoàn trận?”

Tửu Ô lập tức vui lên, sờ lên cằm tán thưởng không thôi: “Mặc dù trước sau đều là mê trận đơn giản, nhưng có thể bố trí ra liên hoàn trận, trạo nghệ người bày trận này cũng xem như không tệ.”

“Dài dòng!”

Tửu Thi hừ một tiếng, đi lên hai bước vượt qua trước người sư đệ mình.

Tiên thức tràn ra, nàng cấp tốc tìm ra cửa ra trận pháp này, nói: “Đi nhanh.”

Tửu Ô bất đắc dĩ cười một tiếng, đi theo sau lưng đạo lữ kiêm sư tỷ nhà mình, đáy lòng như cũ suy nghĩ nếu quả thật phá vỡ chuyện này, gã phải làm thế nào….

Cùng lúc đó, cách hơn mười dặm bên ngoài đan phòng.

Sửa soạn độc thảo Linh dược trước mặt xong, Lý Trường Thọ hơi nhíu lông mày, bất động thanh sắc nhìn Tửu Cửu đang ngồi thẳng điều tức, đáy lòng suy nghĩ, vẫn không nói gì.

Bên người Tửu Ô sư bá, hẳn là một trong chín tửu tiên à.

Vừa vặn, hai vị này có thể giúp hắn kiểm nghiệm hiệu quả mê trận bên ngoài.

“Tửu sư thúc?”

“Ở đây, bắt đầu hả?”

“Còn phải đợi một lát” Lý Trường Thọ cười nói, “Nếu sau khi Tửu sư thúc trở về Phá Thiên phong, có người hỏi sư thúc thời gian qua làm gì ở đây, sư thúc nói rõ sự thật nơi đây cũng được.

Chỉ là, trận pháp cụ thể cùng số lượng trận pháp nơi đây, tốt nhất vẫn là bảo mật thay cho đệ tử.”

“Yên tâm! Đạo lý này ta hiểu!”

Tửu Cửu dùng sức vỗ ngực một cái, lại một trận kinh đào hải lãng.

“Bản sư thúc cũng không phải loại người lấy được chỗ tốt mà không chịu làm việc, xem ngươi vừa rồi hiếu kính nhiều Giai Nhân Mị như vậy, ta cam đoan thủ khẩu như bình!”

Lý Trường Thọ mỉm cười, tiếp tục điều chỉnh tỷ lệ các loại dược thảo.

Dung Tiên đan, rốt cuộc sắp khai lò.

Bất quá, còn phai chờ hai vị Chân Tiên bên ngoài rời đi mới được.

Trong rừng.

Hai vị Chân Tiên lót chữ Tửu vào trận sau nửa canh giờ.

“Ngươi mau tới phá trận.” Tửu Thi nói thầm một câu, “Ta chủ tu luyện khí, về trận pháp thủy chung không sánh bằng ngươi và Tam sư huynh được.”

Tửu Ô bình tĩnh cười một tiếng, chắp tay sau lưng đi đến phía trước người yêu, nam nhân khí khái như gã dù thân thể không cao, nói:

“Theo sát ta.

Trận này tên là Linh Càn Lục Chuyển trận, kỳ thật cũng là mê trận cơ sở, chỉ là sinh môn bố trí tương đối cổ quái mà thôi, sinh môn ở phía trên.”

Còn chưa nói xong, Tửu Ô đã tìm được lối ra trận pháp, mang theo Tửu Thi cùng nhảy lên, xâm nhập vào một trận pháp khác.

Quanh mình lập tức nghịch chuyển trên dưới…

Lại sau nửa canh giờ.

“Kỳ quái, chúng ta giống như đã đi một vòng vậy.” Sắc mặt Tửu Ô dần dần ngưng trọng lên, bấm ngón tay suy tính: “Chúng ta vừa rồi đi qua hai mươi bốn trận nối liền nhau, nhưng hai mươi bốn tiểu trận liên hoàn, lại tương đương cấu thành một đại trận che giấu.

Dựa vào sinh môn chỉ dẫn, lại mang chúng ta trở về chỗ cũ.

Như vậy phương pháp bày trận mặc dù có chút gặp may, không được cao minh, nhưng lại vô cùng thú vị, ân, thú vị vô cùng.”

Một tay Tửu Thi nâng trán, phàn nàn nói: “Phá giải! Cũng đã lâu rồi!

Dựa theo mỗi lần ngươi tính toán, đều ba bốn lần công phu!”

“Khục” Tửu Ô hắng giọng một cái: “Thôi được, bần đạo phải nghiêm túc mới được, đi theo ta!”

Lập tức, gã trở tay nắm chặt đạo lữ mình, bước nhanh lần nữa vào mê trận, thân hình hai người cấp tốc biến mất trong rừng rậm.

Lại một canh giờ sau…

“Cái này không có đạo lý, cái này không đúng à.”

Tửu Ô xếp bằng ở một chỗ đất trống lá rụng đầy đất, hai tay không ngừng bấm đốt ngón tay.

Tửu Thi sờ qua sờ lại cái cằm xinh đẹp trơn bóng hơi nhọn của mình, trong miệng không tuyệt vọng đọc lại một ít khẩu quyết trận pháp mà mình biết, nhưng giờ phút này cũng không giúp được gì.

Vấn đề lúc này, đã không còn là mau chóng tìm được Tửu Cửu bên trong đại trận nữa;

Hiện tại vấn đề mấu chốt nhất, là bọn họ đã…

Lạc mất phương hướng trong liên hoàn trận rồi.

Dù là bay thẳng lên trên, bò xuống phía dưới, đều sẽ tiến vào một mê trận khác!

Vòng đi vòng lại, nghĩ lui nghĩ tới cũng không tìm được đường ra!

Tửu Thi nói: “Nếu không, chúng ta đánh mở đại trận này đi.”

“Không được, chúng ta tới bắt người nên không được manh động.”

Tửu Ô cười khổ nói: “Lại nói, chuyện này nếu truyền đi, phu phụ chúng ta bị vây ở một nơi thuộc Tiểu Quỳnh phong mà không có Tiên nhân tọa trấn, mặt mũi chúng ta để đâu chứ?”

Tửu Thi phàn nàn nói: “Ngươi không phải am hiểu trận pháp sao?”

“Những thứ này xác thực đều là trận pháp cơ sở, nhưng liên hoàn trận không có phương pháp phá giải cố định, chỉ có thể không ngừng tìm tòi phá giải, hoặc là tìm sơ hở giữa trận pháp và trận pháp.

Nhưng người bố trí trận pháp nơi đây, che giấu sơ hở quả thật quá hoàn mỹ.”

Tửu Ô vỗ trán một cái: “Đi, ta nghĩ ra một phương pháp phá trận, thử lại lần nữa!”

Thế là, lại một canh giờ sau…

Cộc!

Cách mặt đất năm thước, một cái trán bằng phẳng, không ngừng đụng vào một thân cây đại thụ.

Vị đạo nhân hơi thấp này, vành mắt lõm vào phía trong, cặp mắt bình thường sáng ngời có thần giờ phút này tràn đầy u ám, đạo bào màu nâu trên người dính một ít cỏ khô lá rụng, khí tức toàn thân uể oải.

Gã lại dùng cái trán đụng vào thân cây, trong miệng phát ra hai tiếng cười lạnh “Ha ha”, lẩm bẩm nói:

“Giả à.

Bần đạo trước đó lĩnh hội trận pháp chi đạo đều là giả…

Nguyên lai trận pháp cơ sở mới có thể tạo thành mê trận và khốn trận cao minh nhất, nguyên lai bần đạo đã đi lầm đường lâu như vậy…

Đạo của bần đạo có phải cũng đi nhầm hay không? Vô vi kinh cũng là sai lầm à?

Ha ha…

Nguyên lai bần đạo chỉ là loại Chân Tiên bình thường, ha ha…”

Tửu Thi bên cạnh chân tay luống cuống, không biết nên nói cái gì, vội vàng quỳ một chân trên đất, thuận thế ôm đạo lữ mình.

“Sư đệ ngươi không nên làm ta sợ, chúng ta phá mở đại trận là được.”

“Không nên, tuyệt đối không nên.

Người có thể bố trí ra loại đại trận này, làm sao lại không phòng bị loại phá trận trực tiếp, nói không chừng sẽ lập tức biến thành sát trận…

Sư tỷ?”

Bờ môi Tửu Ô run lên, ngẩng đầu nhìn vị tiên tử mỹ lệ làm rung động lòng người trước mắt, đau thương cười một tiếng.

“Nguyên lai ta, vẫn luôn không xứng với ngươi à.”

Tửu Thi vội vàng ôm sát Tửu Ô, “Ngươi đừng nói lời này, chúng ta đã lập lời thề đại đạo, vĩnh viễn không xa nhau!”

“Ta thật, không xứng với…”

Hô ——

Một trận gió nhẹ nhàng phất qua, trong rừng đột nhiên dày đặc sương trắng, nhưng những sương trắng này phi tốc biến mất;

Đồng thời, hai người nghe được cách đó không xa truyền đến thanh âm đối thoại:

“Tửu sư thúc, chúng ta bắt đầu diễn luyện một lần đi, sau đó ta bỏ hai vị dược thảo này vào trong lò, ngươi liền…”

“Ừm, không vấn đề.”

Tửu Ô và Tửu Thi liếc nhau, người sau lập tức thi triển thuật pháp, hai người biến thành hai cái bóng, phi độn đến hướng âm thanh truyền ra.

Rất nhanh, hai người phát hiện, nguyên lai vừa rồi vị trí cách Tửu Cửu muốn tìm chỉ ngắn ngủi trăm trượng!

Trốn sau một gốc đại thụ, hai người lặng lẽ nghe lén, nhìn về phía phòng luyện đan;

Lúc này bởi vì sắp khai lò luyện đan, cửa sổ hai bên đan phòng đều mở ra, ngay góc Tửu Ô vừa vặn có thể nhìn thấy, Lý Trường Thọ và Tửu Cửu đứng trước lò luyện đan thương lượng gì đó.

Bất tri bất giác đã gần hoàng hôn, một sợi nắng ngã về tây xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên người Tửu Cửu.

Hai tay nàng chắp sau lưng, chân trái nhón mũi chân, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cẩn thận lắng nghe bóng hình có thân hình thon dài trước mặt, giảng thuật trình tự luyện đan kỹ càng.

Ánh nắng xuyên qua rơi vào trên vai làm lọn tóc nàng sáng lên, da thịt cũng oánh oánh ôn nhuận, cặp mắt giống như sao trời càng trong suốt;

Cái cổ dài nhỏ, nổi bật lên xương quai xanh, áo gai đoản sam mộc mạc cơ hồ không che giấu được vốn liếng, bởi vì quần áo bị căng lên (nhỏ sư muội nói thật ghê tởm) mà như ẩn như hiện eo nhỏ, dưới váy ngắn kia là đôi chân ngọc nhỏ thon dài tinh tế…

Toàn thân da thịt bạch ngọc không tì vết, lộ ra một cỗ đẹp đẽ linh lung khó kiềm chế được.

Mà bên cạnh nàng là một nam nhân thân mang trường bào màu xanh thẳm, tóc dài đơn giản buộc quấn lên…

Mặt Tửu Ô lộ vẻ không hiểu nhỏ giọng thầm thì một câu: “Trường Thọ sư điệt? Trận pháp nơi này hẳn là…”

Gã còn chưa nói hết, miệng lập tức bị một đầu ngón tay che lại.

“Xuỵt!” Tửu Thi ở bên truyền thanh: “Đi, trở về rồi hãy nói, đừng quấy rầy bọn họ.”

Tửu Ô lập tức có chút không hiểu, “Giờ chúng ta rời đi à?”

“Không giờ thì lúc nào?

Rất tuấn tú nha, tiểu bối này.

Nhìn cũng rất đáng tin, dù tu vi mới Phản Hư cảnh… Cái này cũng không vấn đề.”

Tửu Thi mỉm cười, lôi kéo Tửu Ô bắt đầu thi triển tiềm hành đạo thuật.

Vừa lúc, một lá cây xanh nhạt rời khỏi cây, lảo đảo rơi xuống đỉnh đầu Tửu Ô…

Cuối cùng đi.

Trong lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra, lần nữa mở ra đại trận quanh mình, lại kiểm tra mấy lần đại trận các nơi.

Còn tốt, không bại lộ gì.

Hiệu quả khốn trận không sai ngoài ý liệu, mà bản thân khốn trận cũng truyền ra ngoài tin tức kẻ xông vào trận, cũng phù hợp mong muốn vốn có của hắn.

“Bắt đầu luyện đan đi.”

Hắn nói một câu xong, sau đó quay người đi về hướng đất trống bên cạnh, lấy ra túi đánh dấu “Huyền Thập Nhất”, vẩy ra trước người, một đống vật rơi trên mặt đất.

Tạo hình cùng loại với bảo y du hành vũ trụ, có thể thừa nhận phần lớn “Liệt độc” ăn mòn, phù lục tị độc, linh đan giải độc, chống ăn mòn, kẹp, vật có tạo hình kỳ quái…

“Những thứ này là cái gì?” Tửu Cửu buồn bực hỏi một câu.

“Một ít thứ tất yếu chuẩn bị khi luyện độc đan” Lý Trường Thọ cười nói một câu, “Ta cũng chuẩn bị cho sư thúc người một phần, mau mặc vào đi.

Mặc dù Tiên lực sư thúc hùng hậu, nhưng loại độc này vô khổng bất nhập, vẫn cẩn thận thì hơn.”

“Được, tiểu sư điệt vẫn luôn suy nghĩ cho bản sư thúc nha.”

Tửu Cửu nháy mắt mấy cái, tràn đầy tò mò từ bên cạnh tiến tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN