Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng - Chương 32: Tề Nguyên ta, hôm nay dù bị Thiên kiếp đánh chết!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng


Chương 32: Tề Nguyên ta, hôm nay dù bị Thiên kiếp đánh chết!


Dịch: Mạt Thế Phàm Nhân

Biên: Độc Hành

Vào lúc giữa trưa, trên mảnh đất trống trong rừng phía sau Tiểu Quỳnh Phong được lão chọn trúng từ vài năm trước.

Tề Nguyên lão đạo cầm phất trần trong tay, đứng một mình trong chiếc lồng gỗ vô cùng chắc chắn.

Quanh người lão lấp lánh vài loại bảo vật. Trên người mặc một bộ đạo bào pháp bảo màu xanh da trời lẫn xanh lá mạ, làm lão trẻ lại mấy tuổi.

Sắp Độ Kiếp rồi, nét mặt lão càng chăm chú hơn.

Từng sợi khí tức khó tả quấn quanh người Tề Nguyên, thỉnh thoảng có một vài cánh hoa bay qua người lão, theo làn gió nhẹ bay đi xa.

Hai đồ đệ của Tề Nguyên thì đứng trên ngọn cây cách đó hơn trăm trượng.

Lam Linh Nga có phần khẩn trương nhìn chăm chú sư phụ, ngón tay nhỏ vân vê lọn tóc xanh buông xuống trước ngực.

Mấy năm nay, thân thể Linh Nga lại nảy nở thêm một chút, thắt lưng ôm trọn vòng eo nhỏ, váy dài ôm gọn những đường cong mềm mại, nhìn tới nhìn lui đều không chút tỳ vết.

Khuôn mặt nàng càng đáng yêu so với hai năm trước, nhưng phần nhiều vẫn là hồn nhiên ngây thơ.

Lý Trường Thọ đứng trên ngọn cây cách Lam Linh Nga không xa, vẫn mặc bộ trường bào như ngày thường, tay trái cầm một thẻ tre, tay phải cầm một con dao nhỏ. Linh thức hắn bảo phủ quanh người sư phụ, quan sát dấu hiệu của Thiên Kiếp.

Đã không còn gì để dặn dò rồi.

Cái gì nên làm cũng đã làm rồi, tiếp theo chỉ cần sư phụ chống đỡ loạt đầu tiên của thiên kiếp, là lúc sư phụ tự quyết định lúc nào nên sử dụng viên ” Bảo dược” kia.

Mà nhiệm vụ chủ yếu của Lý Trường Thọ là ghi chép lại toàn bộ quá trình Độ Kiếp của sư phụ.

Bởi vì Độ tiên môn cứ hai trăm năm mới tuyển đệ tử một lần, sau khi Lý Trường Thọ nhập môn liền trở thành đại đệ tử lứa tuyển chọn cuối cùng.

Những kẻ có tư chất và ngộ tính có hạn, nhất định không thể nào trở thành đệ tử tiên môn, phần lớn đều rời Độ tiên môn trở về quê quán. Trong vòng trăm năm trở lại, những đệ tử mới được độ tiên môn thu nhận chứng kiến đệ tử độ kiếp thành tiên đã không được bao nhiêu.

Lần này sư phụ Độ kiếp, là lần thứ sáu trong vòng một trăm năm mà Lý Trường Thọ được chứng kiến thiên kiếp luyện khí kỳ thuế biến thành tiên, hơn nữa còn được quan sát gần như vậy. Có thể quan sát và ghi lại toàn bộ quá trình độ kiếp để tiến hành phân tích.

Vù.

Gió bắt đầu nổi lên, Tề Nguyên lão đạo ở trong lồng ngẩng đầu nhìn lên trời, quanh người xuất hiện từng tia hào quang.

Chỉ trong chớp mắt, những tia hào quang hội tụ thành cột sáng, bắn lên không trung.

Độ Kiếp, chuẩn bị bắt đầu.

Lý Trường Thọ cầm lấy đao khắc hạ bút thành văn ghi chép cặn kẽ cả quá trình.

Cột sáng duy trì khoảng thời gian một chén trà, phong vân trên đỉnh Tiểu Quỳnh Phong bắt đầu biến sắc!

Lý Trường Thọ cảm thấy thiên địa linh khí bốn phía nhanh chóng tụ tập về đây, lơ lửng cách đỉnh đầu sư phụ trăm trượng, ngưng tụ thành một đám kiếp vân màu xám.

Mà lúc này, có nhiều đạo thân ảnh từ các nơi của hộ sơn đại trận bay lên không trung, nhìn về hướng Tiểu Quỳnh Phong.

Phía dưới kiếp vân xuất hiện từng tia sét lấp lóe, quanh người Tề Nguyên cũng xuất hiện một tia lôi điện thật nhỏ.

Lý Trường Thọ bấm ngón tay tính toán, ngẩng đầu truyền âm cho sư phụ: “Sư phụ, nhìn độ dày và diện tích của lôi kiếp thì sẽ có năm đạo lôi kiếp.”

Tề Nguyên lão đạo nhíu mày, lão còn tưởng chỉ có ba đạo lôi kiếp, không ngờ bản thân lại dẫn đến năm đạo lôi kiếp.

Thiên kiếp thành Tiên không quá chín đạo, bình thường chỉ khoảng bốn, năm, sáu đạo thiên lôi.

Đồng thời căn cứ vào tư chất của người Độ Kiếp, Thiên đạo giáng xuống độ mạnh yếu cũng khác nhau.

Kiếp lôi càng nhiều chứng tỏ tiềm lực người này càng lớn, con đường tu tiên càng rộng rãi, muốn vượt qua lôi kiếp cũng càng khó hơn.

Truyền âm xong, Lý Trường Thọ lại cúi đầu tiếp tục dùng dao khắc lên thẻ tre.

Ầm ầm ầm.

Kiếp vân không ngừng chấn động, từng sợi lôi kiếp ngày càng rõ ràng. Khi nào những sợi lôi điện đạt đến giới hạn sẽ hóa thành một cột sét giáng thẳng vào người Tề Nguyên lão đạo.

Thiên lôi vừa hiện, trời đất đều biến sắc.

Thiên địa đại đạo chấn động, theo lôi kiếp giáng xuống.

Nhưng lần này quan sát độ kiếp khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, theo lý thì Thiên Kiếp không thể nào dùng pháp bảo ngăn cản, nhưng đã bị lồng gỗ bao quanh người Tề Nguyên lão đạo “hút” đi.

Xung quanh lồng gỗ lấp lánh ánh điện, nhưng Tề Nguyên lão đạo đứng bên trong lại không hề hấn gì. Tóc dài trắng xóa bay phấp phới, bản thân lãi không hề có chút ánh điện nào.

Lam Linh Nga hưng phấn hô lên: “Sư huynh, lồng chim có hiệu quả rồi!”

Mặt mũi Lý Trường Thọ rạng rỡ, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì đại đạo chấn động, lồng chim lóng lánh lôi điện đột nhiên nổ tung.

Con mịa nó, thiên đạo đúng là không cho phép đầu cơ trục lợi.

Cũng may là đã giúp sư phụ chống lại đạo lôi kiếp đầu tiên.

Nhưng Lý Trường Thọ cũng nhận ra một vấn đề, đó là sư phụ vì không đối mặt trực tiếp với Thiên kiếp nên quanh người không xuất hiện tiên linh khí.

Pháp gia lồng chim trợ giúp tránh lôi kiếp, cũng làm mất đi lợi ích của độ kiếp. Có được có mất cũng là lẽ thường tình.

Cũng may sư phụ chưa nuốt vào Dung Tiên đan, nếu không thì Lý Trường Thọ tự tay giết sư phụ bằng thuốc độc rồi.

Kiếp vân bên trên, một tia lôi điện lớn hơn đã xuất hiện, lực lượng so với đạo đầu tiên còn lớn hơn.

Nét mặt Tề Nguyên lão đạo càng thêm chăm chú, pháp lực bao phủ quanh người, thân hình chậm rãi bay lên.

Thành Tiên kiếp, chỉ có thể chống đỡ!

Tạch….!

Đạo thiên kiếp thứ hai mãnh liệt giáng xuống, từng đạo sấm sét tụ thành cột sét trong nháy mắt bao phủ hoàn toàn thân hình Tề Nguyên.

Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga đổ mồ hôi, hai người nhìn thấy thân hình sư phụ bị lôi trụ ép nằm trên mặt đất. Lam Linh Nga hoảng hốt nhắm chặt mắt không dám nhìn nữa.

Cho đến khi âm thanh lôi điện biến mất, Lam Linh Nga nghe thấy tiếng sư huynh thở hắt ra mới dám mở mắt nhìn.

Tề Nguyên lão đạo đầy chật vật nằm trên mặt đất. Lão ngồi trên miệng hố phun ra mấy ngụm máu, ngửa đầu ăn mấy viên đan dược, lại đứng dậy.

Pháp lực của lão vẫn đầy đủ, quanh người xuất hiện một đám tiên quang.

Đạo lôi kiếp thứ hai, rốt cuộc chống đỡ được.

Lý Trường Thọ dừng viết, tay trái lục trong tay áo lấy ra một viên Dung Tiên đan.

Nhìn dáng vẻ của sư phụ, có thể chịu được đạo thiên kiếp thứ ba, nhưng không thể chống được đạo thứ tư.

Nếu sư phụ bị đạo thứ ba đánh tê liệt không cử động được, hắn sẽ kịp thời cho sư phụ dùng Dung Tiên đan.

Sợi sét càng lớn hơn xuất hiện trong kiếp vân, Tề Nguyên lão đạo cắn răng đứng dậy, hai tay kết ấn bố trí nhiều tầng pháp lực trước người.

Nhưng vô dụng.

Lần này là một tiếng nổ vang, bên trong kiếp vân như có thiên quân vạn mã lao xuống. Một đạo cột sét to như cối xay mang theo khí tức trầm trọng giáng xuống, trong nháy mắt đánh tan tất cả những tầng pháp lực Tề Nguyên bố trí, ép Tề Nguyên nằm rạp trên miệng hố, phát ra một trận điên cuồng…

Gió mạnh táp vào mặt, Lam Linh Nga nghẹn ngào hô lên: “Sư phụ.”

Nhưng tiếng la của nàng nhanh chóng bị tiếng gió át đi.

Tề Nguyên tạm thời vượt qua đạo thiên kiếp thứ ba…

Lại nói, số lượng và chất lượng Thiên kiếp căn cứ theo tư chất khi bắt đầu tu luyện quyết định. Bởi vì bị thương đạo cơ cho nên Tề Nguyên không thể chống lại “cường độ” so với ban đầu.

Vì vậy Tề Nguyên đối mặt với Thiên kiếp mới chật vật như thế, chỉ tạm thời qua đạo thứ ba.

Lôi kiếp đánh trên mặt đất tạo thành một cái hố to, Tề Nguyên nằm ở đáy hố, dựa vào chút pháp lực cuối cùng, thân hình chậm chạp bay lên. Lão đứng dưới lôi kiếp, ngửa đầu nhìn tia sét càng đáng sợ hơn đang hình thành.

Toàn thân lão đầm đìa máu tươi nhưng đôi mắt toát lên sự kiên định.

Thiên mệnh, Thiên mệnh sao mà bất công.

Bần đạo cũng không oán hận ngươi một câu, đại đạo tuần hoàn, thiên địa chính trực đều là số mệnh của bần đạo. Bần đạo chịu chết thì đã làm sao.

Chỉ còn một chút nữa.

Ta không thể cứ nằm chật vật trên đất như vậy, các đồ đệ còn đang nhìn ta, không thể để chúng nghĩ rằng sư phụ chúng là phế vật, mặc dù ta chưa từng che chở cho bọn chúng!

Có chết bần đạo cũng chết đứng ở đây!

Cũng phải có khí khái của nam nhân luyện khí kỳ!

Cũng để cho Trường Thọ và Linh Nga hãnh diện, cho chúng hiểu rằng sư phụ chúng có một trái tim cầu đạo kiên định!

Huống hồ, đại đồ đệ của ta thiên tân vạn khổ chuẩn bị cho ta bảo dược, có thể chống đỡ một đạo thiên kiếp!

Tề Nguyên lão đạo lấy ra một hộp gấm, lấy viên đan dược ở bên trong ra, không do dự nuốt vào.

Thiên đạo, đến đây đi!

Dù bần đạo biết rõ chỉ là phí công vùng vẫy, nhưng bần đạo muốn thử một chút uy lực của đạo thiên kiếp cuối cùng này.

Chết bởi đạo thiên kiếp cuối cùng, có lẽ cũng không quá xấu hổ đi…

Tia sét lấp lóa, Thiên kiếp đang ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị giáng xuống lần thứ tư.

“Khục!”

Tề lão đạo đột nhiên ho khan một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Lão kinh ngạc cúi đầu nhìn bản thân, từng sợi huyết quang xuất hiện quanh người.

Chuyện gì đang sảy ra?

Mình đã bắt đầu tiêu hao rồi sao?

Thái Thanh lão gia ở trên, xảy ra chuyện gì vậy?

Nghiệt đồ cho bần đạo ăn là đan dược gì… Này…

Ở trên không, lôi kiếp đang điên cuồng ngưng tụ bỗng nhiên ngừng lại, kiếp vân cũng ngừng xoay tròn.

Đợt thiên kiếp này, giống như một tràng trai muốn thể hiện bản lãnh nam nhân của mình trước mặt người yêu, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật sự quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa.

Trong chớp mắt, Tề Nguyên quay đầu lại nhìn về phía tên đại đồ đệ của mình, thấy hắn đang mỉm cười.

Lão đạo cảm thấy bản thân giống như người tuyết bị rơi vào lò lửa, trong nháy mắt bị tan rã!

Hồn phách, thân thể, thậm chí quần áo đều hóa thành một vũng máu loãng lơ lửng trong không trung.

Kiếp vân chấn động, hóa thành từng cỗ linh khí thuần khiết, tản mát trong không trung, từng tia nắng mặt trời chiếu rọi trên Tiểu Quỳnh Phong.

Những người xem độ kiếp đều ngỡ ngàng, chăm chú nhìn về phía vũng máu do Tề Nguyên hóa thành.

Cùng lúc đó, mặt đất tuôn ra một cỗ trọc khí, trên trời rót xuống Tiên Quang ba màu, tất cả ngưng tụ trong vũng máu.

Bản dịch được dịch tại Bạch ngọc sách. Không biết từ đâu truyền đến tiếng đàn sáo thật du dương, êm tai.

Những luồng khí chậm chạm ngưng tụ, vũng máu dần dần ngưng thành hình người.

Chợt nghe một loạt âm thanh đùng đùng kéo dài, thân hình Tề Nguyên lão đạo lại xuất hiện giữa không trung, y phục rách rưới vì thiên kiếp vẫn còn trên người.

Huyết quang biến mất, quanh người lão đạo xuất hiện mấy cánh hoa bay, dưới chân là một đám mây trắng, trên đỉnh đầu có một đóa sen nở rộ, tùy thời nhập vào thân thể.

Tề Nguyên lão đạo há miệng phun ra một luồng thanh khí, khí tức toàn thân dần dần tăng lên.

Dị tượng thành tiên đơn giản như thế mà thành!

Tề Nguyên lão đạo chợt hiểu ra, quay người nhìn về phía Lý Trường Thọ, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ nhưng khóe mắt lại có chút nước mắt.

Tạm thời không nhắc đến quan hệ thầy trò.

Sắc mặt Tề Nguyên phức tạp, nhìn Lý Trường Thọ chắp tay cúi đầu.

Lý Trường Thọ vội vàng cất hết thẻ tre, dao khắc, đan dược, người giấy, chắp tay cúi đầu hoàn lễ, thật lâu không dám đứng dậy.

Trong gió truyền đến một trận bàn luận…

“Là binh giải! Binh giải hóa trọc tiên.”

“Đó là Dung Tiên đan! Không ngờ vẫn còn người biết luyện ra loại đan dược này!”

“Tề Nguyên sư đệ lại chọn con đường này, đúng là biện pháp không tồi.”

“Trọc Tiên cũng chỉ là số ít trong phần lớn tiên nhân, Thiên Tiên cũng không phải dễ đột phá như thế. Đa phần chúng ta đều dừng bước ở Chân Tiên mà thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN