Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng - Chương 9: Xin mời duy trì băng sơn như cũ!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng


Chương 9: Xin mời duy trì băng sơn như cũ!


Dịch: BsChien

Biên: Mèo Bụng Phệ

– Điện hạ, mạt tướng phụng mệnh của quốc chủ đến đây, nếu cứ như vậy trở về… Thật sự là khó có thể phục mệnh!

– Gần đây địch quốc đang rục rịch muốn động thủ, quốc chủ lo lắng bọn chúng sẽ âm thầm ra tay với người. Điện hạ, kính xin người cho phép mạt tướng đi cùng, đợi sau khi người trở về Độ Tiên môn, mạt tướng sẽ tự quay lại.

Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt xinh đẹp vốn không có cảm xúc gì kia, vào lúc này có thêm sự bất đắc dĩ.

Nguyên Thanh mở miệng khuyên nhủ:

– Huyền Nhã sư muội, chúng ta muốn đi Bắc Câu lô châu, chỗ đó đều là hiểm địa, có thêm Vũ Văn tướng quân, coi như là có thêm người phối hợp với muội.

Lý Trường Thọ đột nhiên mở miệng, lạnh nhạt hỏi:

– Lúc trước Nguyên Thanh sư đệ có quen biết vị Tướng quân này sao? Lúc nãy ta vẫn chưa nghe thấy tướng quân này báo danh tính.

Nguyên Thanh nhìn Lý Trường Thọ rồi cười nói:

– Ừm, không sai. Ta và Huyền Nhã sư muội cùng nhau lớn lên, cũng cùng nhau bái nhập vào Độ Tiên môn.

– Vị Tướng quân này tên là Vũ Văn Lăng, là tướng lĩnh tín nhiệm nhất của phụ vương Huyền Nhã, ngày thường phụ trách bảo hộ bên cạnh Quốc vương, lần này hắn lại tới đây hộ vệ, hiển nhiên là tình thế có thể nguy hiểm.

Hóa ra nữ mặt lạnh và nam mặt ấm này lại là thanh mai trúc mã…

Lý Trường Thọ chắp tay nói:

– Là ta nhiều chuyện rồi.

Vũ Văn Lăng nhíu mày kêu lên:

– Lục công chúa điện hạ.

Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn về phía Tửu Cửu đang ngồi tựa vào miệng hồ lô, ánh mắt toát ra nét thỉnh cầu.

Tửu Cửu nằm nhoài bên miệng hồ lô khoát khoát tay, giọng nói cũng có chút lười nhác:

– Nếu là hộ vệ của nhà ngươi vậy thì cùng đi đi, một gã đại hán vừa mới thành tiên, ở trong tay ta cũng không lật nổi sóng gió gì.

Gã to con, đi tới phía sau hồ lô rồi ngồi xuống đi.

– Sau này không được nói lung tung, để cho ngươi đi theo thật ra cũng không ổn, cũng may trong môn quy không hạn chế đệ tử nhập môn, khi đi ra ngoài không được mang theo hộ vệ của mình.

Vũ Văn Lăng kia chắp tay nói:

– Đa tạ Tiên trưởng.

Nói xong, đại hán này vác cự phủ bay tới phía sau hồ lô lớn, ngón tay Tửu Cửu bắt quyết, tiên quang bao bọc xung quanh hồ lô lớn từ từ mở ra một khe hở.

Lý Trường Thọ thấy thế, lặng lẽ bước lên hai bước, lại từ hướng bên vòng qua thân hồ lô đi lên phía trước, chắp tay hỏi một câu:

– Tửu sư thúc, đệ tử có thể ngồi phía sau người không?

Tửu Cửu dở khóc dở cười, đáp:

– Sao vậy, ngươi cũng hơn trăm tuổi rồi, còn sợ người lạ sao? Thôi được, lại đây ngồi đi, sư phụ ngươi nói ngươi có tính tình cẩn thận chặt chẽ, quả thật đúng là không có sai mà.

Hữu Cầm Huyền Nhã chủ động đứng dậy, mang theo một tia áy náy cười cười với Lý Trường Thọ, chủ động lui về phía sau hai bước nói:

– Lý sư huynh, mời ngồi chỗ này.

– Làm phiền rồi.

Lý Trường Thọ gật đầu, cũng không để ý phía sau có hai ánh mắt sắc bén đang lia tới. Hắn bình tĩnh ngồi vị trí lúc nãy của Hữu Cầm Huyền Nhã.

Hai ánh mắt này chính là đến từ Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ, hiển nhiên là đối với việc Lý Trường Thọ “bài ngoại” hơi chút bất mãn. Có lẽ cảm thấy như vậy sẽ làm mất đi khí phách mà đệ tử Độ Tiên môn bọn họ nên có.

Đương nhiên Lý Trường Thọ chằng buồn quan tâm.

Tửu Cửu tiên nhân tiếp tục cưỡi hồ lô bay về phương bắc, dường như Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ vì trào phúng Lý Trường Thọ, còn cố ý đi tìm Vũ Văn Lăng để nói chuyện.

Nhưng mà, đại hán cao to Vũ Văn Lăng này là một người tính tình trầm mặc ít nói, ba người trò chuyện một hồi lâu, mấy lần liền câu chuyện đều đi vào ngõ cụt.

Cuối cùng Nguyên Thanh có chút không chịu nổi nữa, chủ động góp mồm chém gió mới làm cho bầu không khí cởi mở lên.

Lý Trường Thọ vẫn không nhìn phía sau, từ đầu đến cuối tay phải đều giấu ở trong ống tay áo, từng sợi linh thức tỏa ra xung quanh mình.

Trước khi tự quyết định đi Bắc Câu lô châu đông nam, Lý Trường Thọ đã từng đắn đo suy nghĩ rất kỹ, cũng sớm tìm mấy chấp sự Bách Phàm điện mà mình quen biết để nghe ngóng cho thật rõ ràng. Lần này tiên nhân hộ tống đệ tử môn nhân đi ra ngoài rèn luyện, chính là Tửu Cửu tiên nhân trước đây cũng đã phụ trách phương hướng này.

Mặc dù Tửu Cửu tu hành vẫn chưa tới ngàn năm, nhưng thực lực không thể coi thường. Không nhữ mụ càng có một thân thần thông lợi hại, mà còn có mấy món pháp bảo ghê gớm do chưởng môn ban cho. Nghe nói cảnh giới tu vi của Tửu Cửu đã tiếp cận gần Thiên Tiên cảnh rồi.

Bình thường sau khi Luyện Khí sĩ đạt được cảnh giới Tiên nhân, theo thứ tự là Nguyên Tiên, Chân Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La, Hỗn Nguyên Vô Cực.

Những thứ bậc này được xưng là “Thiên Tiên đạo”.

Càng quan trọng hơn, Tửu Cửu là một trong số ít mấy vị tiên nhân của nội môn có chút giao tình với sư phụ của Lý Trường Thọ.

Vốn dĩ Lý Trường Thọ cảm thấy, người đi tới Bắc Câu lô châu rèn luyện vốn sẽ rất ít, có vị Tiên nhân này bảo vệ hai bên, dù sao cũng an toàn hơn rất nhiều so với việc một mình đi tới Bắc Câu hiểm địa.

Chỉ là chưa từng nghĩ, trên nửa đường đột nhiên xuất hiện tình trạng như hiên giờ…

Dùng ánh mắt liếc nhìn Nguyên Thanh và Vũ Văn Lăng, đáy lòng Lý Trường Thọ âm thầm suy nghĩ. Mặc dù hai mắt vẫn khép hờ nhưng hắn không cách nào tu luyện tiếp, vẫn luôn duy trì trạng thái bất cứ khi nào có biến sẽ thi triển phong độn.

Cũng may, hắn cách Tửu sư thúc gần hơn một chút, cũng có thêm cảm giác an toàn…

Ách?

– Hắc hắc hắc… Chỉ nhấp một ngụm nhỏ, khoảng cách đến nơi vẫn còn xa, không hỏng việc được, không hỏng việc được…

Tửu tiên nhân đang nằm dạng chân trên miệng hồ lô, phát ra tiếng cười kỳ quái. Mụ ôm lấy hồ lô đựng rượu của mình rồi lén lút tợp một ngụm lớn, khuôn mặt lập tức trở nên ửng hồng, rồi liếm môi một cái ra chiều chưa đã thèm.

Lý Trường Thọ lắc đầu cảm thấy cạn lời.

Quả nhiên, vẫn nên tìm một lý do rời khỏi đội, solo mà đi.

..

Nửa ngày không nói chuyện.

Hoàng hôn đã trôi qua, bầu trời chi chít sao sáng.

Ngồi trên hồ lô dài hơn mười trượng, xung quanh là tiên quang mờ mịt, mũi ngửi ngửi mùi rượu nhàn nhạt, Lý Trường Thọ tay cầm một quyển thẻ tre, ngồi yên tĩnh ở đó đọc.

Mấy người khác đã nhập định tu hành, bao gồm cả Vũ Văn Lăng người ngồi cuối cùng.

Hai mắt Tửu Cửu mở he hé, mụ vẫn nằm nghiêng ở phía trước hồ lô lớn, mặc cho gió thổi mái tóc ngắn bay tán loạn. Bộ dạng mụ quả thực khác xa với những nữ tiên thường thấy, cũng có thể nói là mười phần cá tính.

Lý Trường Thọ yên tĩnh thưởng thức đạo thuật được ghi chép ở bên trong quyển thẻ tre, suy diễn cách vận dụng đạo thuật như thế nào; nhưng linh thức không thu hồi xung quanh người hắn mà vẫn giám sát phạm vi gần mười trượng.

Bởi vì lúc trước hắn từng tận lực tập luyện tính cảnh giác, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không có gì là gánh nặng.

Một hồ lô rượu đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt, sắc mặt Lý Trường Thọ ngưng trọng lắc đầu, nói:

– Đa tạ sư thúc, đệ tử không uống được rượu.

– Thật vô vị.

Tửu Cửu trợn mắt, bật cái nắp trên miệng hồ lô lớn rồi ngồi trên miệng hồ lô. Mụ nhẹ nhàng đung đưa đôi bắp chân sạch sẽ trắng trẻo.

Khẽ ợ lên một hơi rượu, Tửu Cửu lơ đãng hỏi:

– Trường Thọ, sư phụ ngươi… sắp thành tiên rồi đúng không?

– Có lẽ sẽ độ kiếp trong vòng ba năm rưỡi nữa.

Lý Trường Thọ đặt mớ sách trên đùi, đưa mắt nhìn chằm chằm vị Tửu sư thúc ở phía trước.

Thật ra trong vòng trăm năm sau khi hắn nhập môn, số lần Tửu Cửu đi tới Tiểu Quỳnh phong cũng không nhiều.

“Ài”

Tửu Cửu thở dài, cố ý dùng giọng điệu bà cụ non, đưa lưng về phía Lý Trường Thọ lên lớp:

– Năm đó mấy người chúng ta có giao tình rất tốt. Tiếc rằng vốn dĩ tư chất của sư phụ ngươi không tệ, nhưng sau một lần trọng thương đã đả động đến đạo cơ, đến bây giờ vẫn chưa thể bù đắp.

– Trường Thọ à, chớ tưởng sư phụ ngươi vẫn chưa thành tiên.Lý giải của hắn về những đạo pháp của Độ Tiên môn chúng ta không hề thua kém bất kỳ tiên nhân ngàn năm nào…

– Sư thúc nói đi đâu vậy.

Lý Trường Thọ cười khẽ, hai mắt hơi híp lại. Rất ít khi hắn lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt người ngoài, ngoại trừ sư phụ và sư muội.

Lý Trường Thọ nói:

– Sư phụ vẫn luôn dốc hết sức dạy bảo ta và sư muội, đối với chúng ta mà nói, sư phụ giống như bậc cha mẹ.

Tửu Cửu lại hỏi:

– Lại nói, tu vi của ngươi làm sao vậy, đã nhiều năm như vậy mà mới chỉ là Hóa Thần cấp chín, Phản Hư cũng lĩnh ngộ không thấu sao?

Tửu Cửu quay đầu trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ, tiếp tục nói:

– Lúc bản sư thúc mới nhập môn đã nghe người ta bảo, Tiểu Quỳnh phong các ngươi có số mệnh xấu, xem ra quả đúng là không sai.

– Đưa tay ra đây, để bản sư thúc xem tư chất của ngươi nào… Ta nhớ lúc ngươi mới nhập môn tư chất rất tốt thì phải? Chẳng lẽ thật sự bị vị sư phụ hồ đồ kia làm cho hồ đồ theo rồi sao?”

Lý Trường Thọ lập tức chau mày, mặc dù vị Tửu sư thúc trước mặt này vốn có ý tốt, thế nhưng…

Nếu như thân thể hắn bị dò xét trực tiếp, đối phương lại là cao thủ Chân Tiên cảnh. Dù cho hắn có dùng pháp quyết che dấu tu vi, chắc chắn vẫn sẽ bị bại lộ!

Tửu Cửu đã vươn bàn tay phải đầy mùi rượu về phía Lý Trường Thọ, hắn vô thức dịch mông ra phía sau, gượng cười nói:

– Sư thúc, nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ sợ điều này có chút không ổn.

– Nam nữ thụ thụ bất thân? Lời này đứa nào nói? Sao ta chưa nghe bao giờ!”

Tửu Cửu lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ:

– Chúng ta là Luyện Khí sĩ, thứ chúng ta theo đuổi chính là vô câu vô thúc, tiêu dao thế gian, những lễ nghĩa vớ vẩn trên thế tục, ngươi để ý làm gì chứ? Mau đưa tay ra!

– Chẳng lẽ ngươi tu hành sai lầm sao? Ta nhớ được tư chất của ngươi chẳng phải rất tốt sao?”

– Sư thúc, điều này không ổn lắm… Mấy năm trước, đệ tử đột nhiên mắc chứng bệnh cứ chạm vào đàn bà con gái thì sẽ run rẩy toàn thân!”

Lý Trường Thọ đứng bật dậy, bước chân chuyển động, thân hình tạo ra hai đạo tàn ảnh, động tác xoay tròn như chong chóng, nhanh chóng xuất hiện phía sau Hữu Cầm Huyền Nhã. Khuôn mặt hắn khổ sở nhìn Tửu Cửu.

Tửu Cửu chớp mắt, tựa như phát hiện ra điều gì đó.

Vừa rồi thân hình tên nhãi này thi triển bộ pháp…

– Du Long Tham Vân bộ? Tên tiểu tử ngươi có thể học được bộ pháp khó như vậy sao?

Vẻ mặt Tửu Cửu cổ quái hỏi:

– Sư phụ ngươi nói ngươi chỉ cảm thấy hứng thú đối với độn pháp, không phải là ngươi dành hơn một trăm năm… chỉ để học những thứ này chứ?

– Đệ tử vẫn luôn cố gắng tu hành, chưa bao giờ dám trễ nải… Hả?

Cảm xúc mềm mại này.Lý Trường Thọ cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ nhắn màu trắng đang nhẹ nhàng đâm vào trong bắp đùi mình, mặt hắn lập tức đen lại.

Phía trên ngón tay như búp măng là một cánh tay trắng nõn như ngọc,. Trên nữa là bờ vai áo màu đỏ rực, cổ áo, cùng với khuôn mặt xinh đẹp hơi nghiêng, hiếu kì nhìn hắn.

Hữu Cầm Huyền Nhã!

– Mấy năm trước đột nhiên mắc chứng bệnh chạm vào đàn bà con gái thì toàn thân sẽ run rẩy!

Khóe miệng Lý Trường Thọ co quáp, nhưng dường như chỉ trong nháy mắt hắn đã có quyết định.

Hắn cũng là kẻ hung hãn, lúc này không thèm để ý đến hình tượng bên ngoài của mình. Toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, cắn răng khống chế bắp thịt của khiến nó vặn vẹo, khuôn mặt nhăn nhó, hai mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép…

Mẹ khỉ…

Hữu Cầm Huyền Nhã ngươi không phải là băng sơn sao!

Khốn kiếp!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN