Sử Kí Hoá Rồng
Chương 14: Hùa nhau làm loạn
— Này huynh đệ ta tên Vũ Đình, ngươi tên gì thế… Tại sao khắp người lại quấn đầy vải băng như vậy? Vũ Đình nhìn Sùng Lãm kì quái hỏi.
— À chào Vũ Đình huynh… Ta gọi là Lạc Long… Hiện tại nơi này đang tuyển đệ tử sao?
— Lạc Long tên thật chất nha… Ngươi tự quay lưng lại nhìn đi…! Vũ Đình ngán ngẫm lười giải thích, chỉ chỉ tay về phía sau bảo Sùng Lãm tự mình đi nhìn.
— n Lạc Long ca ca… Vật nhỏ này thật đáng yêu nó tên là gì thế…? “ Gà Điểu “ cô nàng nhỏ nhắn giọng nói ngọt ngào thanh thoát vui vẽ nắm lấy chim Tích Hồng trên tay chơi đùa tiện mồm hỏi, Sùng Lãm thì không cần suy nghỉ miệng phun luôn hai chữ Gà Điểu, khiến cho chim Tích Hồng nghe được nó lập tức vùng vẩy kháng nghị.
Sùng Lãm cũng không thèm để ý đến nó, quay người nhìn về phía sau liền nhìn thấy một cái căn trực bên trong có một chiếc bàn và một người râu ria đang ngáy ngủ, hắn kì quái nhìn Vũ Đình hỏi “ người kia là giám sát tuyển đệ tử ở đây sao? “
— Cái quái gì mà giám sát… Ta thấy hắn giống con lợn hơn thì có… Một mình hắn từ sáng đến giờ đều là nằm trong râm mát mà ngủ, còn chúng ta thì ở ngoài này nắng nóng muốn chảy mở mà không có chỗ để trốn…! Vũ Đình hận ngứa răng giọng lồm cồm chỉ vào Lý sư phụ nói.
— Ồ vậy thì đợi đi, không sao cả…! Sùng Lãm đã tính toán cả rồi, nếu đã đến được nơi này thì nhất định phải nắm lấy cơ hôi, ngũ đại thánh vực đều là thánh địa vào được bất cứ một vực nào cũng đều tốt cả, vì vậy bây giơ nói hắn nghe lời tên mập này mà bỏ đi là chuyện không có khả năng.
— Chúng ta đợi ở nơi này thì có ích gì chứ, họ đâu có quan tâm…! Vũ Đình xụ mặt bất mãn nói.
Sùng Lãm thấy tên mập này ê ẩm đang muốn rời đi, hắn suy nghĩ tên mập này tính cách cũng không tệ nói chuyện rất tự nhiên hoà đồng, vì vậy hắn đưa tay nắm lấy cổ Áo tên mập kéo lại rồi ghé vào tai thì thầm chuyện gì đó. Vũ Đình nghe xong thì khuôn mặt giản ra tươi cười hớn hở “ ầy ta đúng là béo quá đến sắp ngốc rồi… Sao ta không nghỉ đến chuyện này nhỉ.. “ đám người xung quanh thấy hai tên này một người thì thầm to nhỏ còn một người thì rúc rích cười hớn hở, cả đám không hẹn mà cùng có chung một suy nghĩ “ bệnh hoạn “
— Ha ha vậy thì ta cùng huynh đệ ở đây đợi, bao lâu cũng đợi…! Vũ Đình rung rung đống mỡ trên người cố tình hô to lên.
Bên trong căn trực Ly Túc Trí từ đầu đến cuối tuy không có mỡ mắt, nhưng toàn bộ mọi việt xảy ra hắn đều biết, kể cả lúc Sùng Lãm từ trên cao rơi xuống đến giờ hắn vẫn luôn chú ý, thậm chí những gì vừa rồi Sùng Lãm nói nhỏ với Vũ Đình ông ta cũng đều nghe hết cả. Khoé miệng ông ta nhẹ nhếch lên như là cảm thấy thú vị.
— Được rồi Vũ Đình huynh, đợi lâu như vậy chắc cũng mệt rồi… Ở đây ta có ít thịt chúng ta cùng đốt lửa lên nướng ăn để bổ xung cơ thể thôi, không thì kiệt sức mất…! Sùng Lãm vừa nói trên tay vừa xuất hiện một khối thịt lớn đem đặt trước mặt Vũ Đình, làm hắn nỗi lên căn bệnh thèm ăn nước miếng chảy ròng ròng.
“ Lạy hai tên quái đản này, trời thì đã nóng không chịu nỗi như này rồi mà còn đốt lửa nướng thịt… Thật không hiểu nỗi “ mọi người nhìn giữa sân hai tên một béo một bình thường đang đốt lửa nướng thịt, vừa nhóm vừa quệt mồ hôi ai nầy đều nghẹn họng không nói nên lời. Hành động điên khùng này đồng thời cũng thu hút sự chú ý của mấy người vẫn đứng yên lặng ở phía xa, nói thẳng ra là thi thoảng họ vẫn chú ý đến Sùng Lãm vì ở nơi này hắn tuy là người đến sau nhưng lại là người gây chú ý nhiều nhất, cả về ngoại hình dáng vẽ và tính cách đều có thể gây sự chú ý rất lớn. Bây giờ nhìn cảnh hắn ngồi giữa trời nóng đốt lửa nướng thịt thì lại cảm thấy người này thật thú vị lại cảm thấy thật buồn cười bởi vì cách hắn hành xử từ đầu đến giờ, ở đây có thể nói là ai cũng không biết ai nên mọi người cũng hạn chế nói chuyện, vậy mà tên này vừa đến thì đã huyên náo cả lên, hắn khiển trách người ta mà không ai cảm thấy tức giận ngược lại còn mắt cười vì cái sự vô duyên tơn tớt của hắn.
— y da, hai vị ca ca này cũng thật là dị nha, nhưng mà mùi thịt thơm quá… Hi hi…! Cô nàng nhỏ kia từ nãy đến giờ cứ ôm mãi chim Tích Hồng chơi đùa lúc này mùi thịt thơm bốc lên mới khiến nàng ta chú ý.
— Tiểu muội muội, ngươi tên gì… Nếu không ngại thì cùng qua đây ngồi ăn đi..! Sùng Lãm nhìn cô nàng xinh đẹp nhỏ nhắn đưa tay vẩy vẩy giọng nói hoà đồng gọi lên.
— Ha ha huynh đệ ta là Trường Sinh có thể cho ta ngồi chung với được không? Lúc này cô nàng kia còn chưa kịp trả lời thì một tên thiếu niên ăn mặt giản dị, trên miệng treo nụ cười xen vào cười nói.
— Hức nam nhân vô duyên… Lạc Long ca ca người ta cũng họ Lạc đó nha, muội là Lạc Thiên Hoa…! Lạc Thiên Hoa bất mãn lườm Trường Sinh một cái rồi lại đổi thành giọng nói nũng nịu nói với Sùng Lãm.
— Ha ha Lạc Thiên Hoa, Trường Sinh tên hay lắm, nào đến cùng ngồi đi ta chỉ ngại thêm kẻ thù chứ không ngại thêm bằng hữu…! Sùng Lãm cười cười lầy ra thêm một cái thảm trải ra đất để cho hai người ngồi xuống.
— Lạc Long huynh thật thú vị nha, nếu đã không ngại thêm bằng hữu thì tính luôn cả ta nữa đi… Ta gọi là Lưu Tiến Quân ra mắt các vị bằng hữu…! Lưu Tiến Quân một thân y phục và khí chất giống như thư sinh nho nhã đi đến gia nhập luôn với đám quái này.
— Vậy Tôn Cực ta cũng chung vui đây..!
— Thêm cả ta Sử Hàn Thạch..!
— Tiểu muội Nhất Tường Vi cũng không muốn đứng một mình, vậy cùng đến ngồi với mọi người đây…!
— Khổng Minh Tuyết ta cũng không muốn đứng một mình, ta cũng muốn thử cảm giác ngồi giữa trời nóng hơ lửa xem thế nào…!
Nguyên một đám người hùa nhau ngồi chụm vào, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều há mồm kinh ngạc “ cả đám người này não đều nối cùng một đây hết sao… Như thế nào lại quái dị vậy chứ “
Lý Túc Trí khoé miệng khẽ nhích lên một nụ cười “ khá lắm tiểu tử, còn rủ thêm một đám người đến ghi điểm “
OoO
Gần một ngày trôi qua, trong sân chờ này vì có sự xuất hiện của Sùng Lãm mà trở nên náo nhiệt tưng bừng, còn có một số người đã không chịu nỗi đã từ bỏ rời đi, còn có một số ít ở lại. Bên phía Lý Sư phụ vẫn là một mãnh yên lặng như vậy, giấy bút vẫn còn y nguyên không có động đến.
Cứ như vậy cho đến khi mặt trời gần khuất bóng, đám người Sùng Lãm vẫn cười nói rôm rã, dưới ánh chiều tà, một hàng tám người tự do trải thảm nằm giữa sân ngắm những rạn mây hồng ở phía chân trời.
OoO
Bên trong Chích Quái môn
Trong một căn phong u hương nhàn nhã, một đám người đứng trước mặt gương đồng quan sát tình cảnh giữa sân chờ bên ngoài, lúc này ai nấy đều tỏ vẽ hài lòng gật đầu. Đừng nhìn những người này bề ngoài đều là trung niên, tất cả bọn họ đều là cao tầng khó gặp của Chích Quái Môn đấy, mỗi người niên kỉ sống đều đã ở mức từ năm trăm năm trở lên, tuổi thọ dài đằng đẳng.
— Ha ha xem ra năm nay lại thu được mấy tên tiểu quái về tông môn rồi…! Một người trung niên vẽ mặt tinh quái có phần hài hước nhìn đám người Sùng Lãm trong gương đồng rồi cười cười nói.
— Đúng vậy, xem ra đám nhóc năm nay có vẽ có cá tính tinh ranh hơn mấy tên năm năm trước một chút…! Một người khác có đôi mắt to như mắt ếch cũng nhích miệng cười tà dị nói.
— Nhưng mà theo ta thấy tất cả cũng đều là bắt đầu từ tiểu tử quái dị kia, thông qua cách nói chuyện và hành sử của hắn, có thể thấy tính cách của tiểu tử này rất hoạt bát cơ linh, lại có thêm một chút xảo trá gần giống với chưởng môn sư huynh…! Một nam tử trẻ tuổi, có vẽ như là trẻ tuổi nhất trong đám người ở đây chỉ vào Sùng Lãm khắp người quấn vải băng trong gương đồng tỏ ra hứng thú nói.
— Trương Thất sư đệ, nếu ngươi không muốn bị bẻ răng thì có thể nhắc lại câu vừa rồi…! Đứng đầu gương đồng, một lão giả tóc hoa râm nữa trắng nữa đen, kì lạ là cả râu cũng như vậy. Lão lên tiếng nhắc nhở người nam tử trẻ gọi là Trương Thất kia.
— Đệ biết rồi Đại trưởng lão sư huynh..!
— Được rồi, mau đi sắp xếp cho đám tiểu tử kia, ngày mai tiếp tục khảo sát tiếp theo..! Đại trưởng lão nhìn mấy người phía sau lớn tiếng ra lệnh.
OoO
— Được rồi mấy tiểu quỷ, không cần phải diễn sâu như thế nữa, vòng một các ngươi được thông qua… Mau thao ta đến khu nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục khảo hạch thứ hai…! Trương Thất cải trang thành một người đệ tử của Chích Quái môn, kiểu giống như đàng Anh đang dẫn dắt cho người mới.
Đám người đi qua cổng lớn tiến vào trong khuôn Viên, hiện ra trong tầm mắt bọn họ là một khung cảnh cực kì đồ sộ tuyệt mĩ, ở nơi này từng ngọn đại sơn to lớn bay lơ lững trên không trung, những ngọn đại sơn này kì lạ là phần nhọn thì chĩa xuống dưới, phần to thì lại quay ngược lên trên, trên mỗi ngọn núi đều được xây lên những toà thiên môn kiên cố hoàn mĩ. Những chiếc cầu nối các toàn đại sơn này lại với nhau là những sợi dây xích được đúc tạo bằng một loại kim thiết đặc biệt, những mắc xích này mỗi sợi đều to lớn không tả nỗi, người đi trên đó căn chỉ giống như một con kiến đu trên cây đại thụ.
Mấy người trong số Sùng Lãm có ai không phải là người đến từ đất thiên tiên cảnh, nhưng khi đứng trước cả một đại kiến trúc quy mô đồ sộ này của Chích Quái môn tâm tình bọn họ cũng phần nào rung động “ Ghê thật, không hổ là một trong ngũ đại thánh vực “ Vũ Đình kinh ngạc không ngớt, mở miệng tán thán nói.
“ Thế nào, thấy hoành trán lắm có phải không…” Trương Nhất thấy vẽ mặt của đám người Sùng Lãm kinh ngạc hắn ưỡn ngực tự hào nói. Nhưng mà câu trả lời vô tình của Sùng Lãm vang lên lại khiến cho Trương Nhất xuýt nữa té sấp mặt ra đất “ Ừ cũng tàm tạm “ mấy người đi phía sau thấy vậy không nhịn nỗi phì cười một tiếng “ Ha ha vẫn là miệng mồm Lạc Long ca lợi hại “ tên béo Vũ Đình bội phục sát đất vỗ vỗ vai Sùng Lãm nói. Ở cái nơi khung cảnh và kiến trúc hoàn mĩ như thế này không có từ để diễn tả, vậy mà ở trong mắt Sùng Lãm cũng chỉ mới là tàm tạm, cũng chỉ có hắn là người duy nhất từ trước đến nay mở miệng nói một câu như vậy, bảo sao Trương Nhất không giật mình cho được.
— Này tiểu tử, ngươi nói chuyện không giữ cho người chút mặt mũi được sao..! Trương Nhất bực bội hét ầm lên.
— Này Lão già, lão nói chuyện cũng giữ cho chúng ta chút mặt mũi được không… Nhìn lão cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu mà sao ăn nói già dặn thế… Một câu tiểu tử, hai câu tiểu tử…! Sùng Lãm cũng không chịu yếu thế lập tức đáp trả tay đôi với Trương Nhất.
— Grừ, t a b ự c r ồ i đ ó n h a… Ngươi gọi ai là lão già đó hả? Hả? Tiểu…! Trương Nhất đoá lên định phun ra hai chữ tiểu tử, nhưng nghĩ nghĩ gì đó lại nuốt trở lại.
— Hừ ngươi cùng lắm cũng chỉ là mang chức lão Sinh khoá trước, ta sợ ngươi sao..! Sùng Lãm cũng không chịu nhân nhượng gồng cổ lên hai mắt va chạm với Trương Nhất toé lửa.
— Được lắm ngươi nhớ đấy, ta sẽ cho ngươi biết tay…!
Hai người rời mắt lườm nhau một cái rồi cùng quay mặt sang chỗ khác không muốn nhìn đối phương nữa, trong bụng hai người cũng đồng thời mắn một câu “ Hách dịch “ như nhau rồi tiếp tục đi đến khu nghỉ. Đám người băng qua con đường lớn yên tỉnh, hai bên có hai hàng cây lớn đang xoè lá và hoa và hoa màu tím đung đưa nhẹ nhàng, khung cảnh trên con đường này cứ khơi gợi cho người cảm giác thanh thản yên bình đến kì lạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!