Sử Kí Hoá Rồng
Chương 3: Hiểm hoạ nhân tinh
— Lạc Long Công tử, xin hãy thương xót mà cứu lấy người dân trong Trấn.
— Công tử chúng ta cầu xin người…! Cô gái tên a Lam kia lúc này cũng lên tiếng khom người cầu xin, bây giờ nàng xem như vị công tử ca trước mặt này là hi vọng duy nhất rồi.
“ Ách. Chuyện này… Các người cứ đứng thẳng lên đã từ từ rồi nói… Thật ra ta… “ “ Công tử chúng ta biết những hành giả như ngài ở phàm tục không thể tùy tiện ra tay, nhưng mà tình thế trước mắt xin ngài hãy phá lệ một lần “
Sùng Lãm khổ không nói nên lời, hắn đang định giải thích nói thẳng thì lại bị Trần lão cắt ngang, khiến cho hắn nghẹn cả họng.
“Cái gì mà phá lệ chứ, người học Pháp Thần Thông chính là để bảo vệ kẻ yếu, nhưng đáng tiết hiện tại chính bản thân mình cũng không khác họ là mấy làm sao đi bảo vệ họ đây chứ, lần này có lẽ mình đã đùa quá trớn rồi. Bây giờ phải làm thế nào đây.
— Aaaaaaaaa cứu với, mọi người xin hãy cứu ta với…! Giữa lúc Sùng Lãm còn đang trầm ngâm thì tiếng hét kia lại vang lên.
— Công tử xin ngài khai ân nếu không sẽ không kịp mất…!
“ Được rồi, đằng nào cũng đã lỡ, cùng lắm thì lát nữa ném ra Càn Khôn Hồ Lô đè chết nó “ Sùng Lãm thấy mấy người thành khẩn như vậy hắn cũng hết cách, đây là do cái tội nghịch ngu vậy nên hắn đành cắn răng răn đáp ứng.
— Ta sẽ giúp các người, các người cứ ở yên trong này… Lát nữa có xảy ra chuyện gì hay nghe thấy tiếng động gì cũng không được ra ngoài hiểu chưa.?
— Tạ ơn Lạc Long Công tử…! Bốn người Trần lão đồng thanh khom người cảm kích.
Sùng Lãm thở dài một tiếng, liền đứng dậy cất bước đi xuống dưới lầu.
Tại một góc tối trên nóc quán trọ, hai bóng người đang lặng lẽ như u linh không phát ra một tiếng động nhìn theo thân ảnh thiếu niên vừa đi ra khỏi quán trọ hướng về phía ma nhân đang lộng hành kia mà kinh ngạc.
— Tam ca làm thế nào bây giờ…! Một người trong đó lên tiếng hỏi.
— Cứ xem thế nào đã, cái Hoàng tử cơ linh này hôm nay cũng có ngày bị cái miệng của mình hại, ta muốn xem hắn làm thế nào ứng phó.
— Nhưng mà, lỡ như xảy ra chuyện thì hậu quả chúng ta sẽ không gánh nỗi…! Long Tứ vẫn lo lắng nói.
— Không sao, chúng ta áp sát một chút là được. Chỉ cần thấy không ổn thì lập tức ra tay cứu người….! Long Tam nói.
— Vậy được, cứ xem thử cái Hoàng Tử phiên bản lỗi này làm như thế nào…!
OoO
Sùng Lãm đi ra khỏi quán trọ, một đường đi thẳng đến nơi phát ra tiếng hét kia. Lúc hắn đến nơi thì thấy quanh khu vực ngôi nhà này tồi om, khói đen lượn lờ. Cánh cửa trước nhà vẫn còn ở trạng thái đóng lại, nhưng ngay chính giữa hai lá cửa mỗi bên một nữa dường như bị một thứ gì đó sắt lẹm cào bới rách nát ra thành một cái lỗ.
Hắn đứng từ bên ngoài có thể nghe thấy tràng cảnh bên trong nhà rất loạn lạc, có lẽ người bên trong vẫn đang chạy loạn khắp nơi để tránh né, tiếng đồ vật đổ bể vang lên không ngớt.
Sùng Lãm cắn răng “ Khốn thật đã đồng ý giúp người ta rồi còn sợ gì nữa chứ “ nghỉ rồi hắn rút một lưỡi dao từ bên hông ra, đem mũi dao rạch lên lòng bàn tay mình, cắt ra một đường máu rồi hướng vào trong nhà hô lớn.
“ Ngươi khát máu sao? Đến đây ta cho ngươi máu “ đây là hắn đã từng xem qua về tập tính của Nhân Tinh nên hắn biết phải làm như thế nào để cho nó từ bỏ mục tiêu trước mắt tạo cơ hội người bị vây chạy trốn, đó chính là máu, chỉ cần người bên trong không có trầy xước gì thì nó nhất định sẽ ngửi thấy mùi máu ở ngoài này mà tìm tới. Nhưng dùng cách này thì ngược lại là sẽ tự rước lấy phiền phức cho mình.
Quả nhiên, chỉ trong vài nhịp hô hấp. Sùng Lãm đứng từ ngoài cửa nhìn lại thì thấy một đôi mắt màu đỏ lập loè từ trong nhà lặng lẽ đi ra, càng lúc càng tới gần, lúc này hắn mới di chuyển bước chân đi thụt lùi về sau, hướng đến khu vực ánh sáng.
Cái bóng đen cao lớn dần hiện ra, tốc độ nhanh dần lên muốn lao đến chộp lấy Sùng Lãm, hắn trở tay không kịp, chân còn chưa chạy được ra ngoài ánh sáng thì đã bị một cánh tay đen ngòm quất vào người, đánh hắn bay sang một hướng khác tối om mù mịt vai bị bốn móng tay sắt bén cắt ra bốn lằng máu. Nhân Tinh cảm nhận được huyết dịch nồng đâm phát ra từ Sùng Lãm nó ngửa mặt hú dài quái dị rồi lao tới.
Sùng Lãm vai bị cắt ra vệt máu âm khí sâm nhập, vừa tê dại vừa đau đớn, vết thương vừa bị cắt ra đang hoá dần thành màu đen, có dấu hiệu thối rửa.
Hắn sợ tái mặt, cố cắn răng nhịn đau, bây giờ hắn mới biết những gì mình học được trong sách thật không bằng tự thân trải nghiêm, cảm giác thật sự khủng hoảng hơn rất nhiều.
Giữa lúc Nhân Tinh đang tung mình lao đến, Sùng Lãm gắng gượng chống mình đứng dậy, từ trong cơ thể hắn, ở nơi sâu trong Long Hải Mạch trống không, một cái khe nứt đang dần mở ra, từ bên trong đó cấp tốc chui ra vô số hạt nhỏ li ti màu vàng kim, những hạt nhỏ chui ra chạy theo mạch máu hướng nơi bị thương trên vai mà xông đến, từng tia màu vàng xâm nhập cắn nuốt âm khí, vết thương màu đen dần chuyển sang đỏ, máu đông kết lại, bốn cái lằng máu khô đi rồi kết vảy.
Sùng Lãm thấy vậy tuy ngạc nhiên nhưng cũng không quan tâm nhiều, bởi vì lúc này Nhân Tinh đã đến quá gần rồi, hắn chỉ có thể đứng vững, còn không kịp tránh né. Định đưa tay lên tháo lấy Càn Khôn Hồ Lô nhưng đã không kịp. Năm cái móng táy sắt bén đã ập đến đỉnh đầu khiến hắn giấy lên cảm giác tuyệt vọng “ không, ta không… “ “aaaaaaaa”…!
Sùng Lãm ngửa mặt hét lớn một tiếng, nhưng bất chợt tiếng hét của hắn lúc này vang ra lại không phải là hét, mà nói chính sát là tiếng Ngâm của rồng. Tiếng gầm vang vọng khắp toàn bộ Trấn Côn Điền, cùng lúc đó người người đều nhìn thấy hư ảnh một con rồng màu vàng kim bay lên không trung chiếu sáng một vùng trời.
Trong quán trọ, đám người Trần lão đứng trên lầu nhìn ra cửa sổ cả bốn người đều rung động trong lòng. Đối với họ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy hình dáng của Thần Long trong truyền thuyết, mặt dù chỉ là một cái bóng nhưng cũng đủ làm cho họ run động cùng tôn sùng rồi và đối với Sùng Lãm lại càng tăng thêm lòng kính nể.
Mà bên này hai người Long Tam Long Tứ, thì kinh ngạc không nói nên lời, bởi vì thứ mà họ vừa nhìn thấy chính là Kim Long tôn quý nhất của Long Tộc, họ thật sự không nghỉ ra vì cái gì mà một vị hoàng tử bị gia tộc coi là ngoại lai, lại có thể giữa lúc sinh tử kích phát Long Mạch triệu hoán ra Kim Long.
Lúc này người kinh ngạc nhất không phải ai khác mà là Sùng Lãm, hắn đang ngơ ngác nhìn hai cánh tay của mình, lúc này hay cánh tay đã hoá thành hai cái trảo rồng, tuy không hoàn toàn hoá đi nhưng mà như vậy cũng đủ làm hắn vui mừng khôn siết rồi.
— Hoá thân, rốt cuộc ta cũng có thể hoá thân sao? Đây là đã xảy ra chuyện gì? …! Sùng Lãm lẫm bẫm tự hỏi.
Kim Long uốn lượn trên đỉnh đầu, toả ra kim quan sáng chói. Bên kia đầu Nhân Tinh sớm đã sợ hãi, hiện giờ toàn bộ khu vực xung quanh đều được chiếu sáng, nó không có bóng tối để lẩn trốn, dưới sự chiếu rọi của Kim quang nó kêu gào thảm thiết, âm khí và làn da trên người bắt đầu bốc cháy.
Lúc này Sùng Lãm cũng biến đổi, dưới sức mạnh hắn cảm nhận được, không chút do dự hắn tự tin lao lên phô ra long trảo điên cuồn cào xé trên thân thể của Nhân Tinh khiến nó kiêu gào thống khổ. Một lát sau dưới sự cấu xé cuồn bạo Nhân Tinh bị cắt ra thành từng mãnh, đền lại tội lỗi của một kiếp tán ác.
Sùng Lãm đứng thở hồng hộc, tất cả lại trở nên yên tĩnh, Kim Long trên đỉnh đầu hắn bắt đầu nhạt dần rồi tiêu tán, Long trảo và vảy rồng trên tay cũng biến mất trở lại bình thường, hắn lại trở lại như trước, yếu nhược, cái cảm giác sức mạnh lúc nãy hoàn toàn mất tăm mất tích không chút dấu vết.
— A tại sao lại như vậy?
Trời về khuya tĩnh mịch, Sùng Lãm lê thân trở về lại quán trọ, dưới sự kinh ngạc cùng vui mừng của đám người Trần lão, hắn một đường đi thẳng lên lầu nhờ người chuẩn bị cho một chậu nước để tắm rửa. Một lúc sau hắn bước ra ngoài, trên người lúc này đã thay một bộ đồ mới.
— Lạc Long công tử ngài ra rồi, ta thay mặt toàn thể người dân trong Trấn đa tạ ngài. Nếu không nhờ ngài Trấn Côn Điền chỉ sợ là sẽ biến thành địa ngục mất….! Thấy Sùng Lãm đi ra Trần lão vội vàng tiếng lên khom mình thành kính nói.
— Trần lão không cần phải nói vậy, việt giúp được ta sẽ giúp, ta chỉ là hiếu kì một chuyện… Ở cái nơi hẻo lánh đơn độc này làm sao lại xuất hiện Nhân Tinh.? Sùng Lãm hiếu kì hỏi.
— Chúng ta cũng không biết, lúc nó đến đây mấy ngày đầu đều như người bình thường, mặt dù có hơi luộm thuộm một chút.
— Theo ta biết Nhân Tinh rất nhậy cảm với các loại bảo vật, có thể nói nó là một chuyên gia truy tìm bảo vật số một. Nếu nó đã tìm đến nơi này thì chắc hẳn ở gần đây đang có thứ gì đó…! Sùng Lãm vừa phân tích vừa quan sát sắc mặt của hai người Trần Lão, nhưng hai người vẫn như vậy không phát hiện cái gì bất thường.
— Công tử nơi này của chúng ta đã sống qua bao thế hệ, làm gì có thứ gì ở trong mãnh đất này mà ta không biết chứ…! Trần Lão nghe hắn nói như vậy thì cảm thấy kì quái, nếu đúng như vị công tử này nói thì không lẽ ở nơi này có món bảo vật gì đó giá trị sao.
“ Không có sao? Thật kì quái, vậy không lẽ ta nhầm, Nhân Tinh kia chỉ là vô tình chạy đến nơi này sao. “
— n, vậy không có việt gì nữa ta cần nghỉ ngơi, sáng mai lão thông báo cho mọi người Nhân Tinh đã bị diệt họ không cần phải sợ nữa…! Sùng Lãm trầm ngâm suy nghỉ một hồi, cuối cùng chẳng nghỉ ra được gì liền không muốn dây dưa vấn đề này nữa, trực tiếp lấy cớ đi ngủ để đuổi hai người kia ra ngoài.
OoO
Trong bóng tối tĩnh lặng, Sùng Lãm nằm trên dường quay qua quay lại suy tư, hắn nằm nghỉ mãi cũng không ra, rốt cuộc chuyện lức trước là như thế nào. Rỏ ràng trong người hắn có một nguồn sức mạnh, nhưng lại không biết nó ẩn ở nơi nào trong cơ thể. Bởi vì hắn biết trong Long Hãi Mạch của mình hoàn toàn không có cô đọng một chút Long khí hay ngưng tụ được một tia Long Nguyên nào cả, “ vậy nguồn sức mạnh lúc đó là từ đâu mà đến, mình Không lí giải nỗi “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!