Sử Kí Hoá Rồng
Chương 6: Di tôn bảo phủ
— Là người của Long tộc… Bọn họ đến nơi này làm gì.? Thiết Nghi chưởng môn kinh ngạc kêu lên.
— Ta đoán chắc hẳn là vì tiểu tử kia, nhìn thực lực của họ có lẽ cũng không hề thua kém Chiểu Dụ chút nào…. Thật thú vị…! Lão giả khuôn mặt đạm nhiên, đưa tay vuốt vuốt chòm râu nói.
— Nói như vậy thì họ có thể là đang âm thầm bảo vệ tiểu gia hoả kia… Rốt cuộc hắn có thân phận gì mà có thể khiến cho Long tộc phái ra cao thủ mạnh như vậy đi bảo vệ…! Thiết Nghi chưởng môn suy tư nói.
—- Có lẽ là người có thân phận trong Long tộc, nhưng sao trên người hắn không có Long khí nhỉ… Thật kì quái….
— Tổ gia, theo người chuyện này nên làm thế nào? Thiết Nghi chưởng môn hỏi.
— Không cần phải làm gì cả, có lẽ họ có việt đi qua nơi này, hẳn là sẽ không động chạm gì đến chúng ta, cứ mặc kệ họ là được… Long tộc hiện tại tuy chia ra nhiều chủng tộc, nhưng thực vẫn không hề suy giảm, mỗi tộc đều sinh những cường giả đương thời rất mạnh… Đây là còn chưa nói tới những Long Vương ta không muốn trêu vào, như Long Vương Động Đình và Đế Minh… Hai nhà này hiện tại là bá chủ của Long tộc, mà cái đáng sợ cũng không phải là hai lão gia hoả này, kẻ thật sự đáng sợ chân chính là Kinh Dương Vương Lộc Tục con trai của Đế Minh.
Hắn tuy là người sau tuổi trẻ, nhưng thiên phú và trí tuệ lại gần như tuyệt đỉnh, chỉ chưa đến vài nghìn năm mà thực lực đã tăng đến nỗi muốn vượt qua những lão già như chúng ta… Mà đó đã là chuyện của mấy nghìn năm trước rồi, còn hiện tại thì có lẽ thêm ba người như ta cũng chỉ sợ không đủ cho hắn nhét kẽ răng.
Lão giả vừa căn dặn Thiết Nghi chưởng môn vừa nhớ lại những chuyện nào đó xa xôi mà than thở, trầm muộn.
— Ta biết rồi Tổ gia… Chuyện của Kinh Dương Vương ta cũng đã từng nghe nói qua… Nếu tính đến thực lực hiện tại thì có lẽ hắn đã chạm đến ngưỡng cửa Long Thần rồi.
— Cũng có lẽ là vậy… Thôi ngươi làm việt của ngươi đi, mọi việt ngươi tự mình quyết định mà làm, ngươi hiện tại đã là chưởng môn của một tông phái, đừng có giống như tiểu hài tử có chuyện gì cũng chạy đến tìm ta giải quyết như vậy… Thật mất mặt… Hừ…! Phân phó xong xuôi lão giả lại trở mặt quay sang, chỉ trích Thiết Nghi chưởng môn như một tiểu hài tử… Nhưng mà hắn vẫn không hề tức tối hay ủ rủ gì cả, ngược lại còn cười cười xấu hổ gãi đầu, nhìn không ra dáng chưởng môn của một môn phái gì cả.
OoO
Lại quay trở lại bên phía Sùng Lãm, hiện tại cả đám bốn tên trâu đực đang ngồi vây quanh hắn, sau một hồi tra hỏi và đòi chấn lột không thành công. Sùng Lãm ngược lại còn bịa ra một câu chuyện thật cảm động và dán mác lên thành thân phận bọt bèo của mình, khiến cho đám người lão đại nghe xong thì quên luôn chuyện cướp bóc, mà ngược lại còn vỗ về an ủi, làm cho Sùng Lãm ngượng đỏ cả mặt.
— Mấy vị đại ca, những gì cần nói ta đã nói hết rồi, hiện tại tiểu đệ trên người không có thứ gì cả… Xin đừng giết ta, nếu muốn ta có thể bán chút tài hèn sức mọn này để tạ ơn các vị mà…! Sùng Lãm chai mồm làm bộ khóc lóc cầu xin, nhưng mà trên mặt lại không có một giọt nước mắt nào cả. Miệng thì nói lia lịa, mắt thì nheo lại con nhắm con mở, liếc qua liếc lại quang sát sắc mặt của đám người lão đại.
— Không, không cướp nữa… Chúng ta sẽ không cướp của đệ…! Lão Tam vừa nghe Sùng Lãm hồ ngôn xong liền xua tay khua chân lắc đầu nói.
— Đúng vậy, không cướp nữa… Tiểu lão đệ à, ngươi tên gì? Lão Nhị cũng lên tiếng hỏi. Lúc đầu cũng chính là hắn nói không được mềm lòng, nhưng hiện tại xem ra hắn đã mềm nhũn rồi.
Dưới tám con mắt đang nhìn chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của mình, Sùng Lãm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi thốt lên mấy chữ “ Ta gọi là Lạc Long “
— Lạc Long… Tên thật hay, Lạc Long lão đệ, ngươi yên tâm, từ nay hãy ở lại đây với chúng ta, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi không cần phải lang bạc khắp nơi nữa…! Lão Đại vỗ vỗ ngục dõng dạc nói.
— Hay quá, ở đây chỉ có bốn chúng ta, giờ có thêm ngươi thì ngươi sẽ là Lão Ngũ… Ha ha….! Lão Tứ vui mừng ngây ngô hô lên.
Sùng Lãm thì lúc này khóc không ra nước mắt, “ mình đang muốn đi bái sư học nghệ mà, bây giờ mà phải ở lại với đám trâu này làm cướp chắc phát điên mất “ vì một tương lai tươi sáng, nên hắn lại một lần nữa giở công phu ra giải bày.
— Các vị đại ca, tâm ý của các vị ta rất cảm kích, nhưng ta hiện tại đã xác định mục tiêu cho mình rồi, thật sự không thể ở lại.
— Mục tiêu, mục tiêu gì..? Lão đại tò mò hỏi.
— Là ta phải đi bái sư học nghệ, học bản lĩnh, có bản lĩnh rồi ta có thể tự bảo vệ mình….! Sùng Lãm tha thiết nói.
Bốn người nghe hắn nói xong thì im lặng nhìn nhau một lúc lâu, sau đó lại phá lên cười… “ ha ha ha… Lão Ngũ và chúng ta thật có duyên, tưởng là chuyện gì, nếu là bái sư học nghệ thì đệ không cần phải đi đâu xa, cứ ở lại chỗ này đợi là được.. “
Sùng Lãm không hiểu đầu đuôi gì cả, hắn thắc mắc nên lững chững hỏi “ ở lại nơi này đợi sao? “
— Đúng vậy, ngươi không biết chứ thật ra bọn ta cũng là đang đợi để gia nhập tông môn học nghệ… Ở cách đây khoảng hai trăm dặm ( 100km) có một ngọn núi tên là Đại Linh Sơn, trên đó có một môn phái gọi là Đại Linh Kỳ Môn… Chúng ta đã nhiều lần tìm đến xin gia nhập nhưng mỗi lần họ đều bảo phải đợi đến kì tuyển đệ tử rồi đến… Vì vậy chúng ta mới ở nơi này đợi….! Lão Đại một mạch giải thích cho Sùng Lãm.
Hắn đưa tay vân vê cằm, trong đầu suy tính “ Đại Linh Kỳ môn, cái tên nghe quen quen nhỉ, hình như tàng thư trong tộc có ghi chép một chút về tông môn này thì phải… Đại Linh Kỳ môn này là phái ẩn, hình như được trấn dữ bởi một vị Lão tổ sống đã mấy vạn năm thực lực cực kì khủng bố, nói như vậy thì căn cơ cũng thật không nhỏ… Nếu đã vậy thì cứ ở lại đây chờ xem sao… “ hắn suy nghỉ một hồi rồi lại liếc mắt nhìn về phía chiếc rìu trên tay Lão Đại, chiếc rìu này cứ khơi gợi cho hắn cảm giác lạ, vậy nên hắn quyết định ở cùng mấy người này, đồng thời tra hỏi xem rốt cuộc lai lịch của cái rìu này là thế nào.
— Lão đệ, ý ngươi thế nào…! Lão Tứ lay lay bả vai Sùng Lãm hỏi.
“ A, được được, vậy thì tốt quá, ta đỡ mất thời gian đi tìm, vậy thì từ nay chúng ta ở lại đây cùng nhau đợi… Ủa mà phải đợi bao lâu nhỉ.. “ Sùng Lãm đang còn mơ màng suy nghỉ thì bị người lay tĩnh lại, vội vàng cười cười nói. Bây giờ hắn đã hiểu câu nói của tiểu Lam hôm trước rồi, thì ra đám cướp này vốn không có ác tính, mà đều là rất ngây ngô chất phát.
— Vẫn còn một năm nữa… “ à vậy thì tốt rồi “
— Hoan hô, vậy thì từ nay ngươi sẽ là Lão Ngũ, chào mừng ngươi gia nhập làm cường đạo… Ha ha…! Đám người Lãi Đại như trẻ con nhảy lên hoan hô, gầm rú vui mừng. Sùng Lãm thì mặt đen lại “ Hỏng, những ngày tháng sắp tới phải ở chung với đám trâu Bựa này chắc có lẽ gian nan a “
OoO
Thời gian trôi qua, mùa lá rừng úa vàng rơi rụng, Sùng Lãm bây giờ thân hình càng ngày càng trở nên cao lớn, rắn chắc, vì thường xuyên phải lên núi xuống núi, cùng đám người Lão Đại săn đuổi bắt thú rừng. Từ lúc mới đến nơi này, hắn cứ ngỡ doanh trại của ổ cướp chắc chắn là rất hoành tráng, rộng lớn, nhưng khi đến nơi mới thấy, thực tế không như những gì mình nghĩ.
Bốn người to cao khoẻ mạnh, còn mang tiếng là cướp lại ở trong một căn nhà gỗ đơn sơ, có đầy đủ các vật dụng cần thiết và một ít thịt thú rừng phơi khô treo trên cột nhà, ngoài ra thì chẳng có gì cả. Điều này làm cho Sùng Lãm cảm thấy rất kì quái, đáng lẽ làm cướp trong hang ổ phải có nhiều đồ vật quý mới phải chứ, đằng này lại chẳng có gì cả. Vậy nên hắn mới hiếu kì hỏi Lão Tam một câu “ Tại sao các người làm cướp mà chẳng có món đồ nào quý giá hết vậy?” và cái câu trả lời nhận được làm cho Sùng Lãm xúyt nữa té ngã “ Chúng ta chặn cướp, nhưng thấy người ta tội nghiệp quá nên lấy đồ của mình đem cho họ đi bán kiếm tiền nuôi gia đình “ nghe xong thì hết chỗ nói, hắn hỏi đi hỏi lại vài lần, rồi rốt cuộc cuối cùng hắn không biết nên gọi mấy tên trâu này là cướp hay là nhà từ thiện nữa.
Nhưng mà cũng hay, hắn cũng không thích những kẽ độc đoán ức hiếp người, vì vậy đối với những việt làm của bốn người này hắn cũng không có suy nghĩ họ là ngốc hay này nọ, mà cũng tán đồng những chuyện như vậy, họ làm như vậy một phần là vì bản chất của họ vốn là chất phát lương thiện, một phần là vì bản tính của họ không có tham lợi, mà biết buông bỏ những thứ ngoài thân không cần thiết, theo suy nghĩ của bọn “ Đợi đến lúc bọn ta được thu nhận vào tông môn rồi những thứ đó cũng không mang theo được, để lại cũng vô ích cho ai được thì cho thôi. “
Theo ngày tháng trôi qua, Sùng Lãm và bốn người ngày ngày ở chung, hắn càng hiểu nhiều thêm về nhiều thứ, càng hiểu nhiều thêm về tính cách của đám người này, cả bốn người đều là người thẳng tính, nghỉ gì là làm nấy rất ít động não suy nghỉ. Đồng thời có lần Sùng Lãm cũng đã lựa cơ hội, dò hỏi về lại lịch của chiếc rìu bạc, vậy mà bọn họ vẫn một mực tin tưởng hắn, đem toàn bộ mọi chuyện kể lại cho hắn nghe, điều này cũng làm cho Sùng Lãm đối với bọn họ càng thêm hảo cảm.
Theo như lời Lão Đại kể lại thì chiếc rìu này là do họ lúc mới đến nơi này cũng giống như hắn, đi nhầm vào địa bàn của yêu tinh bị nó truy sát cho nên đã chạy lạt vào một hang động ở đáy vực, ở trong hang động đó ngoài chiếc rìu này ra thì còn có thêm mấy chữ “ Di Tôn Bảo Phủ Ma Thần Đều Trảm “ nhưng mà đám người Lão Đại trí ít lại lười suy nghĩ nên cũng mặc kệ đống chữ đó, trực tiếp đi đến nhổ lấy chiếc rìu đang cắm ở trên bệ đá. Nhưng lúc đó họ bốn người đồng sức mà không sao nhổ nỗi.
Đang lúc họ không biết nên làm thế nào thì trong động đột nhiên có giọng nói vang lên “ Người Hữu Duyên Thì Có Thể Lấy “ đám người Lão Đại tuy khờ khạo nhưng nghe vẫn hiểu, biết thứ này là bảo vật. Nhưng vì mạng sống, Lão Đại chỉ biết mở miệng cầu xin “ chúng ta không biết là đã mạo phạm ngài, chúng ta cũng là vì bị yêu tinh đuổi giết mới lạc đến nơi này, xin vị đại nhân nào đó thứ lỗi tha mạng cho chúng ta. “
“ Hây… Bao nhiêu năm trôi qua, yêu ma càng ngàng càng lộng hành… Được rồi ta sẽ không giết các ngươi, ngược lại sẽ cứu các ngươi một mạng, nhưng các ngươi phải giúp ta một việt…! Giọng nói kia vẫn vang vọng đáp lời Lão Đại.
“ Được được, chỉ cần ngài cứu mạng chúng ta thì việt gì chúng ta cũng sẽ giúp ngài..! Lão Đại vui mừng nói.
“ Vậy đi, ta cho ngươi mượn chiếc chiến phủ này trảm yêu tinh… Ngươi mang nó ra ngoài, giúp ta tìm người hữu duyên, chỉ cần người nào có thể một tay cầm lấy nó nhấc lên thì trao cho người đó…! Lúc đó sau khi thoả thuận xong xuôi, thì Lão Đại mới có thể nhẹ nhàng cầm lấy chiếc rìu mà nhấc lên, nhưng chỉ có một mình hắn cầm được, còn đám người Lão Nhị Lão Tam Lão Tứ muốn cầm cũng không cầm nỗi.
Sùng Lãm cũng đã có lần xin cầm thử chiếc rìu, Lão Đại cũng không phản đối cũng đưa cho hắn thử. Nhưng kết quả cũng như vậy, hắn gồng đỏ cả mặt mà cũng không sê xích được tẹo nào, làm cho hắn cực kì buồn bực, vật thì không nhấc nỗi mà cái thứ chết tiệt này vẫn luôn cứ tạo cho hắn cảm giác muốn nắm lấy dễ dàng, đặc biệt là kể từ lúc hắn ở lại cùng đám người Lão Đại, cái cảm giác đó vẫn đến thường xuyên hơn và ngày càng mãnh liệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!