Sư Phụ Con Yêu Người - Chương 14: Hiểu Lầm..
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
791


Sư Phụ Con Yêu Người


Chương 14: Hiểu Lầm..


Hôm nay cũng gần đúng một tháng ta ở hoàng cung, ngoại trừ việc quay quẩn trong tẩm cung của hắn, ta chẳng đi đâu cả, thật ra tin đồn về ta đã được lưu truyền khắp cái hoàng cung này rồi, họ nói hoàng thượng đem về một đại mỹ nhân nhưng ngoại trừ các nô tỳ thái giám lân cận ra thì không ai biết mặt, đây là ta nghe Tiểu Ngọc nói em ấy có vẻ hơi nhiều chuyện thích đi nghe ngóng chuyện thiên hạ, buổi trưa vì thời tiết quá nóng nên ta ra đình uyển cho mát, phong cảnh nơi đây tuy đẹp nhưng vẫn không bằng Thiên Trì nơi ta đã sống, non xanh nước biếc thật hữu tình biết bao..

“Chủ tử..đây là bánh hoa đậu do hoàng thượng bảo ngự thiện phòng làm cho người dùng”( Tiểu Ngọc cung kính đem dĩa bánh đặc xuống)

Ta đưa mắt nhìn cái bánh nhỏ nhỏ xinh xinh trắng tinh khôi ấy, quả thật từ khi đến đây hình như tất cả sơn hào hải vị gì ta đều nếm thử hết, ta được cái chẳng kém ăn, cái gì cũng bỏ vào miệng được, đưa tay bóc một cái bỏ vào miệng, mùi vị không tệ à..

Tiểu Ngọc nhìn ta nhẻn miệng cười.

“Chủ tử..hoàng thượng đối người thật tốt à! Người muốn cái gì hoàng thượng cũng chiều người, đặc biệt là người đưa người vào Thiên Nhất điện ở luôn, từ trước đến nay chưa có nữ nhân nào được hoàng thượng sủng ái như thế.”

“Thì sao..ta đâu phải nữ nhân hậu cung của hắn” ( giọng không quan tâm)

“Chủ tử nhưng hoàng thượng đối với người…”

Ta lường em ấy không cho nói tiếp, Tiểu Ngọc thấy thế cũng vội im lặng, ta giờ đã chết tâm rồi không có muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nam nữ nữa với lại thân là yêu hồ thì với phàm nhân có kết quả gì chứ.

“Lam phi nương nương xin dừng bước ạ! Hoàng thượng mà biết,chúng nô tài sẽ bị xử tội mất”( giọng đầy lo sợ của thái giám Tiểu Ngộ)

“Cút ra cho ta”

Theo tiếng nói ta ngước nhìn nữ nhân đang đi đến, dung mạo có vẻ thanh tú dáng người yểu điệu thướt tha, cô ta cũng liếc nhìn ta,có vẻ sửng sờ một tý rồi nhàn nhạt cất giọng.

“Đây là nữ nhân hoàng thượng giấu trong tẩm cung sao?”

Ta không trả lời cũng không buồn liếc nhìn cô ta, ta vẫn chú tâm ăn bánh, có vẻ như bị khi dễ cô ta phùng má với ta.

“To gan…cái tiện nhân nhà ngươi..biết ta là ai không mà không mau hành lễ hả.”

Tiểu Ngọc vọi gập đầu cầu xin:

“Lam phi nương nương tha tội.. Chủ tử nô tỳ mới vào cung nên không biết quy tắc ạ?”

Ta vẫn chơ ra đấy làm cô ta tức đỏ cả mặt còn Tiểu Ngọc và Tiểu Ngộ như muốn khóc tới nơi, bỗng cô tay vung tay tát mạnh vào mặt ta..

“Đồ tiện nhân..hôm nay xem ta dạy dỗ ngươi thế nào”

Tiểu Ngọc nhào tới vang xin thảm thiết:

“Nương nương xin tha mạng à!”

“Cút..”(Tiểu Ngọc bị đạp ra)

Ta nheo mắt nhìn nữ nhân ác độc ấy, tay cô ta lại vung lên lần nữa nhưng chưa kịp đánh ta thì bị một bàn tay khác giữ lại, giọng hắn lạnh tanh.

“To gan..”

Lam phi mặt trắng bệt vội quỳ xuống hành lễ.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

“Ai cho phép ngươi đến đây làm loạn?”

“Hoàng thượng oan uổng quá thiếp chỉ muốn đến vấn an người, không ngờ gặp tiện nhân này cô ta không biết phép tắc nên thần thiếp chỉ giáo huấn cô ta một chút thôi..”

“Tiện nhân..(hắn gầm giọng)

“Ai cho phép ngươi gọi nàng như thế!”

Mặt Lam phi giờ không còn chút máu, (tại sao hoàng thượng lại tức giận như thế…)

“Hoàng…thượng thần thiếp chỉ là…”

“Cút về cho trẫm và không được bén mãng đến đây nữa..”

Lam phi dạ một tiếng rồi hành lễ bước ra về còn không quên liếc đôi mắt hận ý về phía ta, Tiểu Ngộ đem một lọ gì đến cho hắn, hắn cho bọn họ lui rồi ngoắt tay bảo ta lại bên hắn ngồi, hắn mở lộ ra một ít bột màu trắng được đỗ ra tay, hắn nhìn ta ôn nhu.

“Có đau không..”

Ta lắc đầu:

“Không..”

Thật sự là thế, một cái tát thì có ảnh hưởng gì đến ta cơ chứ, tay hắn nhẹ nhàng thoa lên vùng da trắng mịn hơi ửng chút hồng của ta..

“Đau thì nói với ta nhé!”

“Ta không yếu đuối như thế đâu..”

“Ta biết..lúc cứu nàng là ta đã biết rồi..”

“Còn rất nhiều đều ngươi không biết về ta đâu”( giọng ta vẫn thản nhiên)

“Đều gì? nói ta nghe thử “(hắn chợt áp sát mặt ta làm ta giật mình)

“Ta..”(ta muốn nói nhưng lại thôi sau đó quay mặt sang hướng khác)

Tay hắn giữ càm ta lại giọng thật khẽ.

“Nhìn..ta”

Ta liếc sang nhìn thái độ kỳ quặc của hắn, chợt khi hắn đâm đâm nhìn môi ta, ta mới nhớ đến sư phụ, tâm ta lại đau, ta vội đứng dậy tránh xa hắn ra.

“Ta mệt rồi! Ta muốn đi ngủ”

Dường như có một sự mất mát hục hẫn, ta cảm nhận được tay hắn khựng lại khi ta rời đi,hắn cũng đứng dậy vẫn dịu dàng như thế..

“Được rồi..ta đưa nàng vào trong nghĩ”

============

Trong đêm nhộn nhịp tiếng cười nói, hôm nay là hội hoa đăng, phố Đông Dương đã đông nghẹt người, đèn đuốc sáng rực, dưới sông là những thiếu nữ đang đua nhau thả đèn miệng mỉm cười đầy thỏa mãng hạnh phúc..

“A.. Chủ tử..có ai không cứu người à!”

Tiếng kêu cứu của một tỳ nữ đứng phía trên cầu, còn phía dưới là một nữ nhân khác đang sắp chết đuối..”

Thoát một cái làm mọi người chưa kịp hiểu gì thì vị tiểu thư kia đã được đem lên bờ, tỳ nữ vội chạy đến mặt cắt không còn chút máu..

“Chủ tử à..người có sao không à!

“Có lẽ không sao đâu”

Theo sau câu nói là những ánh nhìn thẹn thùng ửng mặt của những thiếu nữ lẫn các nam nhân cũng không rời mắt được người đang đứng trước mặt họ đây, có những người không biết xấu hổ còn thầm thì to nhỏ..

“Hắn là thần tiên sao..?”sao lại tuấn mỹ đến thế..”

“A..thật đẹp à..sao lại đẹp đến thế!”

Vị tiểu thư được cứu cũng hơi ngẩn ngơ một tý rồi nhẹ nhàng cất giọng:

“Cảm ơn..công tử đã cứu mạng”

“Không cần khách sáo..vậy ta đi trước đây..”

Mắt thấy sắp đi vị tiểu thư ấy vội kêu lại.

“Công tử chờ chút”

Nam nhân khựng lại.

“Có thể..biết công tử quý danh không?”

“Bèo nước gặp nhau ắt cần nhớ..”(nói xong thì đã cất bước)

“Chủ tử..con hồ ly tinh Nhạc Tương đó, người đừng bận tâm nữa..chúng ta về cung thôi..”

“Ừ..ta về phủ thay y phục đã..”

“Ngươi nói ai..?”

Tiếng nói làm cả hai giật mình..

“Ta hỏi ngươi đang nói ai tên Nhạc Tương”(nam tử lại hỏi lần nữa)

“Thì là nữ nhân hoàng đế đưa về cung vào tháng trước, chiếm chọn sủng ái hoàng thượng chẳng hề quan tâm đến phi tầm khác, kể cả chủ tử ta..” (giọng đầy trách móc)

“Nàng ta nhìn thế nào?. “(Nam tử nóng lòng)

“Đẹp như yêu nữ, trên trán còn có hình ấn ký màu trắng tựa như lông vũ rất kỳ lạ à..”

Mặt nam tử giản ra.

“Hãy dẫn ta vào cung..”

“Xin hỏi công tử quen cô ta sao”(vị tiểu thư giờ đã lên tiếng)

“Nàng là nương tử của ta..”(mắt đầy nhu tình khi nói ra)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN