Sư Phụ Con Yêu Người
Chương 18: Hình bóng ngày xưa của ta
Hôm nay cũng như mọi khi, Linh Châu lại đến tìm ta nữa, con bé này quá giỏi đi, hình như cái gì nó cũng biết làm thì phải, hôm nay là bánh mật, mai lại bánh quế, mốt thì bánh hoa đậu thật sự ta sắp bị nó vỗ béo rồi.
“Sư cô..người kể cho con nghe về sở thích của sư thúc tổ đi! (Con bé vòi vĩnh)
Câu hỏi của con bé làm ta hơi ngẩn ra, hình như ta chẳng biết gì về sở thích hay không thích của người, ngoài việc người hay thích gãy đàn thôi, ta lắc đầu.
“Ta cũng không biết nữa”
Con bé tròn mắt như không tin.
“Nhưng sư cô ở bên sư thúc tổ lâu lắm rồi mà?”
“Ừ..nhưng ta không để ý”(ta lí nhí)
Bản thân ta thật vô tâm làm sao, hèn gì lúc trước các sư tỷ muội nói ta vừa lười vừa dỡ lại không biết quan tâm người khác, không biết sư phụ có để ý những việc đó không nữa..
“Sư cô!”
“Hửm..”(giọng yếu xìu)
Mắt con bé sáng lên nhìn ta tha thiết.
“Người giúp con..hỏi sư thúc tổ đi?”
Ta hơi ngẩn ra, con bé này là muốn làm gì đây.
“Tại sao?”
“Vì con thấy sư thúc tổ không thích con đến đây cho lắm, con muốn lấy lòng người để người cho con đến đây với sư cô”(con bé cố giải thích)
Ra là như thế! Vậy mà làm ta nghĩ vớ vẫn rồi, thật ra ta cũng muốn biết chút ít, chứ ta toàn thấy người luôn lo cho ta về mọi mặt, còn ta thì vô tâm vô phế cứ như là những chuyện đó thuộc trách nhiệm của người vậy sau này thành nương tử người rồi ta phải ra dáng một hiền thê chứ, ta gật đầu với con bé làm nó mừng như điên, vội nắm lấy tay ta.
“Thật không sư cô..hay quá đi”
Ta lại tiếp thêm một câu.
“Thật ra ta cũng muốn sao này làm một thê tử tốt của sư phụ..nên..”
Con bé khựng lại nhìn ta trân trân nụ cười trên môi cũng tắt hẳn.
“Sư cô.. nói..gì ạ”(giọng lấp bắp)
“Ừm..ta và sư phụ sắp thành thân rồi, đợi thân thể ta tốt hẳn, chúng ta sẽ rời Thiên Trì”
Bỗng con bé xoay mặt chỉ buông một câu rồi bỏ chạy.
“Con về trước đây..sư cô”
=========
Hôm sau ta cũng không thấy con bé đến nữa, ta nghĩ chắc con bé bận chuyện gì đó nên cũng không để ý cho lắm, cho đến ngày thứ 3 cũng không thấy bóng dáng con bé đâu thì mới bắt đầu lo lắng, rồi ta ra khỏi viện hỏi thử xem con bé thế nào, có chuyện gì không? Thì được một đệ tử khác cho biết con bé mấy ngày qua cứ nhốt mình trong phòng không có ra ngoài cũng không muốn gặp ai, ta hoang mang một hồi lâu, lại thửng thờ chở về viện.
Trước mắt ta là hình ảnh của một Tương Nhi thời xa xưa, chỉ dám đứng đó lấp ló để nghe người gãy đàn, ánh mắt say mê cùng ngưỡng mộ còn có một thứ gì đó len lõi trong yêu thương, ta chợt hiểu tại sao con bé giận ta tại sao con bé không đến khi nghe ta nói như thế, ái tình à, sao lại trái ngang đến thế, không hiểu sao ta không thấy giận mà chỉ tiếc thương cho con bé thôi vì kiếp này ta biết sư phụ ngoài ta ra sẽ không yêu ai nữa, ta cứ đứng đấy không biết đã qua bao lâu, rồi cũng cất bước đi đến bên nó.
“Sao lâu rồi con mới đến đây!”(vừa nói ta vừa nhẻn miệng cười ngọt ngào)
Con bé nhìn ta rồi ánh mắt vội né tránh..ngập ngừng không nói nên lời.
“Sư..cô..con..con..”
Ta vỗ vỗ đầu nó.
“Ngốc quá!..con muốn đến thì cứ đến thôi! Nếu muốn nghe sư phụ đàn con có thể nói mà, không cần ngại đâu”
Con bé ngước mắt lên nhìn ta, mắt có vẻ giao động rồi lại ngượng ngùng cúi mặt.
“Sư..cô đã thấy rồi ạ!”
“Ừ..lại đây nào, ta kêu sư phụ gãy thêm vài bản nữa cho con nghe”(vừa nói ta vừa kéo tay con bé vào)
Nhưng con bé có vẻ từ chối nó lắc đầu không đi.
“Con..con không vào đâu!”
“Muốn nghe thì vào đi”(chợt sư phụ lên tiếng)
Tuy vẫn ngượng ngùng nhưng con bé cũng theo ta vào trong, sư phụ vẫn ngồi đấy tập trung vào gãy đàn.. người vẫn như thế đẹp đến động lòng người có lúc ta nghĩ cũng may là ta sinh ra đã vốn mặt dầy theo đuổi người cho đến khi người..yêu ta luôn, nhìn lại Linh Châu vẻ mặt vừa vui vừa điểm chút buồn này làm ta không sao cầm lòng được tự nhiên mắt đã ứa lệ, ta vòng tay ôm lấy con bé trong sự kinh ngạc của nó, giọng đầy mủi lòng.
“Hãy đến đây chơi với ta…cho đến khi ta rời đi nhé!”
Con bé không nói gì, cũng không kháng cự mà cứ để ta ôm nó, tiếng đàn chấm dứt con bé cũng vội đứng lên cung kính rời đi”
“Sư cô..sư thúc tổ! con xin phép đi trước ạ!”
Con bé đi như chạy, khi bóng con bé đã khuất dạng thì một bàn tay đã ôm ta từ phía sau, giọng đầy ấm áp.
“Tương Nhi của ta là ngốc hay là quá thiện lương đây..”
“Sao ạ!”(ta xoay lại nhìn người)
“Đừng khóc..nó sẽ hiểu thôi”
Người mỉm cười lau những giọt lệ động trên khóe mắt ta, sư phụ thông minh như thế ta biết có lẽ người đã phát hiện lâu rồi nhưng không muốn nói thôi, hèn chi người cứ hay đuổi con bé về..
“Người sẽ đuổi con bé nữa sao?”
“Nàng là muốn ta tạo cơ hội cho nó à”
“Không phải thế..con chỉ muốn..”
Người đưa mũi mình đụng vào mũi ta cọ cọ.
“Nếu nàng muốn thì cứ theo ý nàng đi..”
Ta vòng tay ôm lấy cổ người, sư phụ vẫn là người hiểu ta nhất…
=============
“Sư cô một chút nữa là đến nơi rồi ạ”
Hôm nay con bé nói muốn cho ta xem thứ gì đó bí mật dành cho ta nằm phía sau Thiên Trì ta cũng ngây ngốc đi theo nó, khi nó dừng lại ta cũng dừng theo trước mắt ta chỉ là một bãi đất trống không có gì cả ta đưa mắt hỏi nó.
“Ở đây có gì? Ta chẳng thấy gì cả?”
Con bé xoay đầu nụ cười trên mặt nó đã mất hẳn..
“Sư..cô con xin lỗi người”
Khi nó dứt lời, thì ý thức của ta cũng rơi vào mơ hồ.
“Làm tốt lắm”
“Người…sẽ không hại sư cô chứ?”
“Tất nhiên là sẽ không rồi”(nữ nhân nhẻn miệng cười quỷ dị)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!