Sư Phụ Con Yêu Người
Chương 38: Phượng Hoàng
Trong yêu linh điện, một nơi tối tăm chỉ len lỏi một chút ánh sáng đủ để nhận biết được thân ảnh đang hiện diện, hắn ngồi đấy, một thân đỏ rực như lửa, từ mái tóc tùy tiện buông xỏa cho đến con ngươi như máu cùng một màu kia, cộng với bộ y phục hắn khoác lên người cũng là một màu đỏ chói mắt.
“Ngài bị đánh ra nôn nổi này sao?”
Nhắm nghiền mắt, một chút tiếng động cũng chẳng có, hắn vẫn im lặng cho đến khi giọng nữ nhân lại vang lên lần nữa.
“Thần hỏa…đại nhân!”(dè dặt)
“Im miệng!
Theo giọng nói, mắt hắn đã mở ra đâm đâm nhìn nữ nhân trước mặt, giọng chẳng chút độ ấm, nữ nhân có vẻ e sợ nên cũng không dám hó hé gì nữa, cho đến khi không khí đã hạ đến cực độ hắn lại nhàn nhạt lên tiếng.
“Tìm được yêu vương chưa?”
Nữ nhân cúi đầu, mắt đảo liên không biết trả lời thế nào, vì thần hỏa đại nhân đã giao cho nàng dù chân trời góc bể hay phải đến ma giới cũng phải tìm cho được yêu vương, nhưng khổ nổi nàng đã lục tung mọi nơi nhưng vẫn không thấy tung tức của ngài, càng nghĩ lại càng giận không phải do con tiện nhân hoa yêu kia thì nàng cũng không phải khổ tâm khổ xác như thế này.
“Vẫn chưa tìm được!(mắt đã muốn phóng ra lửa)
Nữ nhân lùi lại trong sợ sệt.
“Thần hỏa đại nhân! ta…ta sẽ cố gắng!”
“Cố gắng!”
“Ầm một tiếng, nữ nhân đã bị đánh bay ra xa.
“Phốc!”(miệng đã đầy máu tươi)
“Ngươi muốn chết”( theo lời nói thì tay đã bóp chặt cổ nữ nhân).
“Đại…đại…nhânn..thaa…”
“Cho ngươi 3 ngày, nếu vẫn không tìm thấy thì hãy đến đài luyện yêu cho ta”(lạnh giọng)
Nữ nhân hốt hoảng, mắt đã trợn to đầy vẻ hoảng loạn khi nghe đến đài luyện yêu, lật đật bò dậy, tay ôm lấy ngực, nhẹ gật đầu cung kính rồi vội rời đi, trong thân ảnh ngã nghiêng xiêu quẹo muốn đứng không vững.
=====================
“Nhìn kìa…nam tử đó thật là tuấn mỹ à”(xầm xì)
“Nữ hài tử đó là con của hắn ư?”
Thật ra thì vừa bước vào ta đã bắt gặp được toàn bộ ánh mắt của những người ở đây hướng về chàng mà nhìn rồi, từ lúc vào bàn ngồi cho đến thức ăn được đưa lên, chẳng lúc nào lỗ tai ta được yên, lời xầm xì to nhỏ cứ vang bên tai, rồi những ánh mắt thất hồn của các cô nương cho đến các bà thím kia khi nhìn Đông Thương, có người muốn chảy cả dãi luôn ấy.
“Tập chung ăn”
Lời nói của chàng đã làm ta quay lại thực tại, nhưng chưa gì hết muỗng cơm đã đưa đến miệng ta.
“Há miệng ra!”
Ta cũng nghe theo, vừa bỏ cơm vào miệng thì lại bắt gặp ánh mắt của một bà thím nhìn ta đầy vẻ ngưỡng mộ, lưỡi cứ liếm liếm vành môi trong biến thái vô cùng, làm ta chết trân tại chỗ quên cả việc nhai.
“Thiệt tình! Nàng muốn bị nghẹn chết à!(chàng càu mày nhìn ta)
Ý thức được chàng không vui ta vừa nhai vừa thu lại ánh mắt.
“Đông Thương! Chàng quá nổi bật rồi…”
“Thì sao?”(chơ ra bộ mặt không cảm xúc)
“Thì…thì ta thấy ai ai cũng nhìn chàng..”
“Nàng không thoải mái sao!”
Ta nhíu mày đưa cái mặt trẻ con tỏ vẻ người lớn nhìn chàng.
“Người ta! Không thích mà”
“Muốn ghen thì mau lớn đã!”(bẹo má)
Nội cái việc bẹo má ta như bây giờ cũng đủ biết chàng xem ta là trẻ con để nhìn rồi.
“Ta mới có 4 tuổi! Còn lâu lắm”(ủ rũ)
“Nương tử! Chỉ một cái chớp mắt của ta là đã ngàn năm, huống gì có mấy năm ngắn ngủi thế này”(mặt đầy ý cười)
Cũng đúng, Đông Thương vốn là thần, khái niệm về thời gian với chàng là vô định, chỉ có nhân sinh mới ngắn ngủi, một cái chớp mắt là đã hết kiếp người, ta thật không biết phải thế nào, lúc trước bên chàng đã rất vất vả rồi, còn bây giờ lại càng khó hơn gấp ngàn lần.
“Được rồi, mau ăn đi nào”
Cơm lại đưa tới, ta chỉ vô thức há miệng nhai, không phải ta còn mang kí ức của kiếp trước thì giờ có lẽ đã như bao hài tử khác rồi, rõ ràng nhìn đường nào ta và chàng cũng giống như hai phụ tử.
Cơm nước xong chàng lại bế ta lên chuẩn bị rời đi thì cũng cùng lúc ta phát hiện ra A Nha cùng sư phụ nàng là cái tên đạo sĩ đáng ghét kia, cả hai cứ lấp ló như ăn trộm, thật không biết đang định làm cái quái gì.
“Đông Thương! Là tên đạo sĩ”(khẽ giọng)
“Hắn là chưa bị giáo huấn đủ đây mà..”(vô cảm)
Mặc dù nói nhưng chàng cũng chưa hề liếc nhìn qua bên đó, chỉ tập trung bế ta rời đi, cho đến khi vào một ngõ vắng chàng chợt lạnh giọng hướng hai kẻ phía sau.
“Còn không mau ra đây cho ta!”
A Nha rụt rè bước ra, mặt nhiễm hồng, hướng chàng lấp ba lấp bắp.
“Cái…cái đó…Trường An…”
Chẳng chút nhẫn nại chàng lớn giọng.
“Các ngươi là muốn chết?”
“Trường An! Hãy…trả Trường An…cho bọn ta”(run)
“Trả? Nàng là đồ vật của các ngươi sao?”
“Hả…! không….”
Thấy vẻ mặt lo sợ của nàng ta, ta cũng tiếp lời.
“Ta không theo các người nữa, ta phải theo tướng công”
A Nhã há hốc miệng cả ngày trời không thể nói nên lời, nói đúng hơn là không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn vẻ mặt của nàng ta, ta cũng giải thích qua loa.
“Tuy thân là tiểu hài tử nhưng tiềm thức của ta là một người trưởng thành, còn chàng là tướng công của ta!”
Ánh mắt dao động, A Nha hết nhìn Đông Thương rồi lại nhìn ta.
“Thật…sao?”(ngờ vực)
“Tốt nhất cả hai người các ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không đừng trách ta”(huy hiếp)
Dứt câu Đông Thương xoay người bế ta rời đi, ôm chặt lấy cổ chàng, mắt ta cũng nhẹ xoay đi sau một câu buông bỏ.
“Cảm ơn ngươi A Nha, hãy bảo trọng!”
“Khoan…khoan! Trường An…”
Bước chân Đông Thương vẫn không dừng.
“Về hoàng cung…phụ vương ngươi sắp lìa đời..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!