Sư Phụ Đưa Một Nữ Tử Dưới Hạ Giới Về - Chương 7: Hoàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Sư Phụ Đưa Một Nữ Tử Dưới Hạ Giới Về


Chương 7: Hoàn


Tức thì, Tần Ương bắt đầu bla bla “Ta, vốn là Cửu U Liên.”

Lời vừa dứt, mấy tông môn mắt sáng lên nhìn nàng ta. Tần Ương đắc ý lắm, xem ta nói thế nào đây.

Ta vỗ tay hoan hô: “Ồ thì ra là Hoa cô nương thật.”

Tần Ương: ….

*

Theo lời của Tần Ương thì tất cả mọi việc đều là nàng ta làm ra cả. Đại sư huynh nhìn Tần Ương: “Ngươi thông minh đến thế cơ à?”

Tần Ương nghe xong vui lắm.

Nhị sư huynh ở bên cạnh kinh ngạc: “Ta cứ ngỡ não ngươi có vấn đề cơ.”

Tần Ương: …

Tần Ương mặt cứng đờ, không can tâm hỏi: “Ý ngươi là sao?”

Sư phụ quở trách: “Sao lại nói thế, sao lại sỉ nhục người ta thế.”

Tần Ương nhìn sư phụ, ánh mắt thắm đôi phần.

Ta nghĩ chứ, sư phụ đâu phải người thế này.

Có mùi sai sai.

Quả đúng không phụ lòng ta, sư phụ: “Cửu U Liên mặc dù là thánh vật, nhưng dù sao cũng chỉ là đóa liên hoa”, ngừng một lúc, “đã là liên hoa thì làm gì có não?”

Tần Ương:….

*

Mấy tông môn kia bắt đầu rục rịch xôn xao.

“Cái người tự kêu là Cửu U Liên kia có phải điên rồi không?”

“Ai mà biết.”

“Hay là ăn sh*t nhiều quá nên để lại triệu chứng?”

Tranh Chi tông không nhịn được nữa hét lớn: “Liên cô nương, xin đừng h@m muốn như thế nữa!”

Đừng ăn sh*t nữa! Ăn mất não bây giờ!

Tần Ương:….

Tần Ương hỏi: “Bình thường ta ăn không nhiều, sao ngươi lại nói thế.”

Tranh Chi tông chủ giữ bình tĩnh: “Liên cô nương, cho dù có nghèo, thì cũng không đến nỗi phải tự cung tự cấp như thế…”

Tần Ương: ….

Ta lén lút chạy sang đệ tử tông môn khác nghe trộm, chỉ nghe thấy một đệ tử mất giọng, khàn khàn: “Giai nhân xinh đẹp thế kia mà lại nghèo đến nỗi tự ẻ tự ăn, thật đúng là mất lương tâm!!”

*

Tần Ương nổi khùng: “Ta là Cửu U Liên thật mà!”

Đại sư huynh cau mày hỏi: “Thế sao mùi trà lại bay tứ phương?”

Tần Ương: ….

Tần Ương:…..

Ta có ý tốt trả lời thay: “Là do tiến hóa rồi đấy.”

*

Tiếc là Tần Ương không biết cảm ơn.

Nàng ta: “Đúng là ta xem thường ngươi rồi, trước không phát hiện ra, thì ra ngươi cũng xuyên về đây.”

Ta há hốc mồm: “Ngươi nói gì?”

Hoa trà ngốc nghếch thế này cũng là xuyên đến?

Xuyên về rồi mà cũng chẳng thông minh ra tí nào.

Cơ mà sao nàng ta biết ta cũng xuyên đến? Ưu tú quá làm nàng ta nhức mắt à?

Tần Ương cười khinh bỉ: “Mã Ca Ba Ca nói cho ta biết thứ ngươi sợ nhất rồi.”

Ta…..ta hiểu rồi.

Tần Ương: “Ngươi khiếp học onl, thế là ngươi vẫn là học sinh nhỉ? Ngươi có biết ngươi xuyên sách đến không?”

Mọi người bắt đầu xôn xao.

Ta: “Thế ngươi đắc ý cái gì? Định khoe mình là nữ chính à?”

Tần Ương mặt xanh lét: “Ngươi mới là nữ chính” “À, chỉ là sắp không phải nữa rồi.”

Tần Ương trợn mắt dùng lực ghê quá nên bị chuột rút.

Tần Ương:…

Ta: “…PHỤT”

*

Xem đến đây, sư phụ tiến lên ngửi người ta, ta giật mình đẩy người ra: “Người làm gì vậy?”

Sư phụ cười e thẹn: “Con tránh xa nàng ta ra một chút, ta sợ truyền nhiễm não tàn.”

*

Tần Ương không nhịn được nữa, chỉ vào mặt sư phụ chửi: “Nếu không phải vì ngươi là nam chính, ta có cần phải van lạy cái thứ trai thẳng chế,t tiệt nhà ngươi không?”

Ta ngắt lời: “Thế là sỉ nhục trai thẳng rồi.”

Tần Ương tức méo miệng: “Ngươi tưởng ngươi được lắm hả?”

Ta cẩn thận hỏi: “Thế méo miệng như ngươi thì làm gì được ta?”

Tần Ương: ….

*

Tần Ương như phát điên: “Sư môn các người chẳng là cái thá gì tốt đẹp cả!”

Nàng ta chỉ về 4 đồ đệ bọn ta rồi nghiến răng: “Lão đại ham tiền, lão nhị nói nhảm, lão tam thần kinh có vấn đề, lão tứ ảnh đế Oscar! Đúng là không phải người nhà thì vào cùng nhà!”

*

Ta: “Ngươi xem Lộc Nhân?

Tần Ương dừng freestyle, đáp: “Hay lắm! Hay dã man!”

*

Tần Ương lại về lại dáng vẻ ban đầu, cười nhạt: “Ngươi có là Lộc Nhân tôn quý thì đã sao, hôm nay ta phải cướp vận may của ngươi!”

Ta: “Còn có chuyện tốt như thế sao?”

*

Rồi Tần Ương bắt đầu thao thao bất tuyệt “vạch trần” tội ác của Ô Ly tông bọn ta.

Thì ra Tần Ương mới xem được nửa quyển đến đoạn “Nguyễn Nhuyễn tức quá bỏ đi” nên mới tưởng ta là nữ chính.

Còn về phần tại sao không đọc hết, là do nàng ta đang đọc thì vô tình xuyên đến đây, làm bông hoa công cụ mang trong mình cái tên Cửu U Liên.

Tần Ương không cam tâm, không cam tâm người trong sách là nhân vật chính, còn mình xuyên đến đây chỉ là đóa hoa sen.

Thế là nàng ta ra sức tu luyện, tu thành hình người rồi phá mật cảnh chạy ra đây, lấy cái tên Tần Ương rồi giả vờ là phàm nhân gặp được sư phụ, đi theo con đường của phàm nhân Tần Ương, để Tần Ương thật không có đường đi.

*

Trong nguyên tác có nhắc đến vai phụ định cướp đoạt vận may của vai chính nhưng không thành. Bởi vậy mà Tần Ương đã tìm cách khác để cướp vận may đấy: để cho người đó cảm nhận nỗi sợ tột cùng.

Tần Ương nghĩ ta sẽ thích sư phụ, nên nàng ta định câu dẫn sư phụ. Chỉ là nàng ta không ngờ được là tim ta lạnh như đá. Sao ta lại thích người đó được chứ.

*

Tần Ương vẫn không chịu buông tha, nàng ta phái Mã Ca Ba Ca đến thám thính nỗi sợ của ta.

Cười ẻ.

Niềm vui của ta, mấy người sao hiểu được.

Mấy người tốt nghiệp hết rồi, sao cảm nhận được niềm vui của học onl chứ.

*

Tần Ương đột nhiên ngã xuống nước, moi người đều kinh ngạc, đại phu véo mũi Tần Ương rồi quát lớn: “Lúc nó nói đã bị nước mưa ngập vào khí quản, giờ chẳng còn gì nữa rồi!”

Mỹ nhân trong nước dần biến thành đóa thanh liên (hoa sen xanh).

Cái giá phải trả cho việc phá vỡ mật cảnh đắt thật đấy.

Ta nhấc nàng ta lên, hỏi các tông môn: “Cửu U Liên cũng là thánh vật, có tông chủ nào muốn đem về không?”

Không có ai trả lời.

Cuối cùng thì cũng là bọn ta đưa Tần Ương về Ô Ly tông.

Ta kể mọi chuyện trong nguyên tác cho sư phụ, sư huynh, sư đệ nghe. Bọn họ nghe xong im lặng hồi lâu.

Mãi về sau đại sư huynh mới thở dài: “Sư phụ, khẩu vị của người đặc biệt thật đấy.”

Sư phụ tứ.c nảy ngược: “Nói điêu! Đấy là trong sách thôi, ta còn lâu mới thích nàng ta!!”

Nhị sư huynh vươn người ra hỏi: “Thế người thích ai?”

Sư phụ hừ một tiếng: “Đừng troll ta”

Tiểu sư đệ đang tưới nước cho Tần Ương, hỏi: “Thế giờ đổi cách nói, người thích kiểu như nào?”

Sư phụ hắng giọng, rồi nhìn ta: “Ừm…ta thích kiểu con gái giống Nguyễn Nhuyễn.”

Ta: “Giống nhau thế, ta cũng thích!!”

Sư phụ:?

*

Sư phụ: “Nghe không hiểu tiếng người thì thôi vậy.”

Ta im lặng một lúc rồi chợt hiểu: “Con hiểu rồi, người muốn con giới thiệu Nhuyễn Nhuyễn chứ gì!!”

Đại sư huynh đang uống trà suýt sặc chế.t.

Tiểu sư đệ run tay vặt sạch lá hoa.

Cả căn phòng im lặng, chỉ nghe thấy giọng Tần Ương: “Tóc ta đâu?”

*

Đại sư huynh nói ta ngốc.

Ta: ‘Thế huynh giải thích ý của sư phụ đi.”

Đại sư huynh: “Không, ta cũng ngốc.”

Sư phụ từ sau lưng đại sư huynh bước qua: “Ý con là hai đứa mới là một đôi?”

Đại sư huynh:….

Đại sư huynh: “Không dám ạ.”

*

Câu chuyện cứ như thế. Sư phụ không nói, sư huynh, sư đệ cũng chẳng ai bảo ta.

Ta chạy đến hỏi Tần Ương chỉ thấy nàng ta chử.i rủa: “Cút đi.”

*

Cơ mà sư phụ cứ nhìn ta bằng ánh mắt lạ lắm.

Ta dựng cả da gà: “Sao người cứ giống như thê tử bị phu quân mình ghẻ lạnh vậy.”

Sư phụ cười nhạt: “Thì đúng là vậy.”

Ta:?

*

Về sau Tần Ương vẫn ở lại Ô Ly tông. Mọi người không ghé.t như trước nữa vì Tần Ương cũng không giả bạch liên như trước, cũng tốt.

Giá mà ít nói tục hơn.

*

Trong lúc dưỡng thương, nhiều lần Tần Ương muốn biến thành người. Cuối cùng cũng có một ngày nàng ta làm được.

Chỉ là Tần Ương sờ mấy cọng tóc còn sót, mặt xanh lét.

Rồi một lúc mặt lại đỏ, rồi tím, lại xanh, cuối cùng về nguyên hình.

Sau này Tần Ương cũng không hóa thành người được nữa, và từ thanh liên chuyển thành liên bảy sắc cầu vồng.

*

Lại là một ngày mới.

Đại sư huynh dậy sớm tập luyện, nhị sư huynh ngủ trong giờ bị sư phụ phạt đứng trên ghế học.

Tiểu sư đệ đang lúi húi chỉnh quần áo, hoa của liên hoa đang trổ cánh, đẹp lắm. Nhưng hễ nghe nhắc đến chuyện cũ là cánh lại thu hết lại.

Bầu trời trong xanh, mây trắng lơ lửng.

Từ xa xa nghe thấy tiếng nói cười của đám đệ tử, kèm theo tiếng chim hót líu lo, vô cùng hài hòa.

Lại là một ngày mới giống như mọi ngày.

Hết.

– —

PHIÊN NGOẠI

Gần đây sư huynh hay tụm lại buôn dưa lê với nhau, cứ khi nào ta nói chuyện với sư phụ là mắt bọn họ lại lóe lên.

Ta: “Mắt của bọn huynh còn sáng hơn đèn pha ô tô.”

Đại sư huynh: “Không dám, không dám.”

*

Một ngày nọ, tiểu sư đệ tìm ta: “Cái đám ngốc nghếch đó đang đem tỷ và sư phụ ra cược kìa”

Ta: “Súc zật, có tiền mà không gọi ta?”

Tiểu sư đệ: ….

Ta: “Bọn họ cược gì, cược bao nhiêu?”

Tiểu sư đệ hắng giọng: “Cược tỷ và sư phụ yêu nhau.”

Ta:?

Ta: “Cái đám đó nghĩ ta thích đồ ngốc à?”

Tiểu sư đệ: “Một nhát kiếm trúng 3 đích.”

Cùng một lúc đâm 3 trái tim.

*

Tiểu sư đệ hỏi ta có muốn cược cùng không.

Ta: “Sao ta có thể làm chuyện vô đạo đức thế chứ?”

Tiểu sư đệ cười nhạt: “Bọn họ mỗi người cược 10 vạn 2”

Ta: ….!

Ta e thẹn hỏi: “Thế kể sương sương cho ta xem nào”

Tiểu sư đệ: “Đại sư huynh với nhị sư huynh cược 1000 năm sau tỷ với sư phụ mới ở bên nhau, Tần Ương cược cả đời này không ở bên nhau, còn đệ tử ngoài kia hầu như cược theo đại sư huynh, nhị sư huynh.”

Mệ nó.

Ta sắp phát tài rồi.

Ta nhờ tiểu sư đệ cược hộ ta 10 vạn 2.

Chế.t cười, chẳng phải thắng 100% sao?

Tiểu sư đệ nhìn ta đầy hi vọng: “Vậy chúng ta chia 82, tỷ 8 ta 2”

Ta: “Sao tự dưng nói ta cha đệ con gì ở đây, hỗn độn huyết thống à”

Tiểu sư đệ:…

(8: 八 đồng âm với 爸-bố, 2: 二đồng âm với儿—con trai)

*

Ta chạy đến tẩm điện của sư phụ, thở hồng hộc: “Bọn mình…mình đến với nhau đi!”

Sư phụ đơ người, mặt ửng đỏ: “Con, con biết rồi à…”

Nói rồi sư phụ trừng mắt nhìn ta: “Sao giờ mới biết?”

Ta: “Người vốn đã biết rồi sao không nói với con?”

Có tiền mà không cùng nhau kiếm??

Sư phụ nghe xong càng đỏ mặt, nghiến răng siết lợi: “Ta ám thị bao nhiêu lần rồi….! Còn phải nói rõ hơn sao?”

Ta:?

Hình như hai đứa bọn ta đang nói không cùng chủ đề.

Ta: “Thì người phải nói rõ hơn chứ.”

Sư phụ: “Gì nhỉ, ta thích con. ”

Ta không nghe rõ: “Gì? Người muốn ăn gà?”

Sư phụ: ….

Sư phụ quát lên: “Ta nói! Ta thích con! Mé nó, nghe rõ chưa!!”

Đại sư huynh, nhị sư huynh nghe thấy giật mình:…..?

Tiểu sư đệ đang xem xem có kiếm được tiền:!!!

*

Ta: …

Ta: “Ồ”

Ta không trả lời, cũng không để ý mấy tên ngốc kia.

Ta cúi đầu trở về tẩm điện, suy nghĩ cả ngày trời.

Đến đêm, sao trăng đầy trời, ta đi tới trước mặt sư phụ, rút ra tờ giấy nhét vào lòng người.

“….Thực ra cũng không phải không được.”

*

Sau đó sư phụ hỏi ta sao lại đồng ý.

Ta giả vờ hắng giọng: “Vì ta lương thiện.”

Sư phụ tứ.c véo má ta: “Tra nam!”

….

Tự dưng ta thấy người đáng yêu phết.

*

Về sau mỗi lần cãi nhau ta đều lôi tờ giấy cũ ra. Người lại tức: “Trước đây con đưa tờ giấy này cho ta đâu có thế này đâu.”

Ta: “Con hối hận rồi.”

Người nắm chặt tay ta: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Ta: “Người cũng xứng làm mã?”

*

Đối với việc này, đại sư huynh và nhị sư huynh cảm thấy bi thương, còn tiểu sư đệ không nhịn được hỏi: “Thế về sau ta gọi tỷ là sư tỷ hay gọi là sư nương?”

Ta: “Gọi ta là cha cũng được”

Tiểu sư đệ:?

– -END–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN