Sư Phụ, Không Cần A
Chương 66: Ngọc thể vẽ tranh bố
Ta run run khép hai chân nhưng không thể nào thắng nổi sức mạnh của Tam
ca. Hắn thô bạo banh hai chân ta ra, một lần nữa lấy ngón tay chà sát
cánh hoa, đem bút lông hơi ẩm ướt ấn mạnh vào trong. “Ách…” Quá đau, Tam ca nâng mông ta lên cao khiến cả thân thể vốn đã đau đớn đến chết lặng
di chuyển theo, hắn một tay giữ chặt đầu ngòi, dùng sức đâm vào đến tận
sâu trong.
Vô tình, lạnh lẽo, sắc nhọn. Mỗi một lần sáp nhập bút
lông đều nằm ngập trong tiểu huyệt. Thời điểm rút ra, từng sợi lông nhỏ
hung hăng ma sát từng tấc bên trong hoa huy*t, xoay tròn không chừa bất
kỳ chỗ nào. d*m thủy không ngừng rơi xuống đùi ta, trên kiều đồn, ta vô
lực cúi thấp đầu lặng yên, miệng cắn chặt vải bông phía dưới, ô ô theo
từng động tác của hắn. Hạ thân bị lăng ngược mang đến đau đớn, cũng mang đến một cơn khoái cảm, cảm xúc kia giống như sợi lông sắc nhọn, từng
giọt từng giọt kích thích hạ thân.
Khoái cảm càng tích càng
nhiều, cuối cùng theo một cái đẩy mạnh của Tam ca, chồng chất đến cực
điểm… Hắn thế nhưng, dùng cả hai ngón tay, toàn bộ chọc nguấy nơi tư mật của ta. “A…” Ta ngưng mi, run rẩy đạt tới cao trào. Toàn thân bị ngược
đãi, cao trào bao gồm nỗi thống khổ không ngừng tra tấn ta. Ta thế
nhưng, cứ như vậy đến.
Hai ngón tay kia thuận lợi liên tục ma sát nội vách tường khiến thân thể ta trở nên rách nát giống như con rối,
dưới nhất cử nhất động của hắn run rẩy, đáp lại theo bản năng dâm đãng
nguyên thủy nhất. Đến khi nỗi đau đớn trộn lẫn khoái cảm tra tấn ta gần
như hỏng mất, Tam ca cuối cùng rút hết ra, vẩy theo một lượng lớn chất
lỏng. Chất lỏng đặc dính từ trong hoa huy*t chảy về phía cỏ rậm rạp, sau đó chậm rãi rơi xuống nhuyễn tháp.
Ta giống như cá nhỏ buộc rời
khỏi nước, há mồm to thở hổn hển, trong miệng mật dịch hỗn loạn cùng máu tươi không thể kiềm chế chảy khắp nơi. Tam ca dùng một khối vải mềm lau khô rượu trên lưng trắng noãn và cả kiều đồn, cầm lấy bút lông đặt sẵn
trên bàn, chậm rãi phác từng nét bút lên lưng ta. Đầu bút lạnh lẽo kỳ lạ được thấm đẫm mật dịch trong tiểu huyệt, từng nét từng nét hoạ lên
lưng. Cuối cùng tra tấn cũng dừng lại, ta tranh thủ cơ hội thở hắt ra,
thân thể mỏi mệt không chịu nổi, bất chấp nỗi đau đớn tồn tại, chậm rãi
bất động. Ta nhắm mắt, bất tri bất giác chìm vào bóng đen.
Vừa
mới ngủ không bao lâu, bụng bị nâng lên khiến ta bừng tỉnh. “Ngô, bút
lông khô hết rồi.” Tam ca dứt lời không đợi ta phản ứng, thô bạo đem cây bút lông cứng rắn sáp nhập tiểu huyệt. “A…” Vừa mới bị ép buộc, địa
phương kia còn sưng đỏ, tình dục chưa được giải phóng lại bị khơi dậy.
Ta nhớ tới giáo huấn lần trước, tận lực mở rộng hạ thân, giúp cây bút
thuận lợi cắm vào. “Tiểu dâm nữ, cái miệng nhỏ nhắn phun ra đóng lại,
làm ta nhịn không được.” Tam ca rút ngón tay về, bút lông vẫn còn bị
tiểu huyệt cắn chặt, dựng thẳng rung rung. Hắn vừa lòng nhìn nó khi tiểu huyệt đóng mở chậm rãi run run, cuối cùng nắm chặt bút ấn xuống.
“Ô…” Thật sâu. Lông nhọn đâm vào ta, đau quá!!! Bàn tay to không lưu tình cứ đâm vào rút ra, mãi đến khi ta run run kêu ra tiếng, d*m thủy ồ ồ chảy
ra mới chịu rời khỏi. Khi ta nằm úp sấp chuẩn bị đi vào giấc mộng, hắn
lại lần nữa thay bút khác. Hung hăng sáp nhập, rút ra, tẩm ẩm ướt, vẽ
tranh, lại đổi một cây bút khác sáp nhập, không ngừng bị tra tấn ta sức
cùng lực kiệt. Toàn thân đau đớn đều biến thành chết lặng, chỉ còn lưng
trần cùng huyệt nhỏ một lần rồi một lần bị lăng ngược.
Không biết giấc ngủ kéo dài bao lâu ta lại bị đánh thức, ta phát hiện nét bút lạnh lẽo lan tràn đến tuyết đồn. “Không… Muốn… Nơi đó… Không thể a…” Ta giơ
tay nhằm ngăn cản động tác của hắn, nhưng lại bị vòng sắt khoá chặt, phí công vô ích. Tam ca không màng đến ta, chăm chú tiếp tục lẳng lặng vẽ,
vẻ mặt kia thật giống như nghệ nhân đang miệt mài với tác phẩm tâm đắc
nhất.
Cái gì, còn muốn xuống phía dưới nữa? Vẫn bàn tay to ấy,
nâng đùi phải của ta lên, đầu bút ẩm ướt chậm rãi di động xuống dưới.A a a… Hai cánh hoa, cũng muốn vẽ lên sao? Ta tuyệt vọng nỉ non, cổ họng
khàn khàn cơ hồ chảy máu. Thân thể bị ép buộc không còn chút khí lực
nào, ta cứ như con rối mặc cho Tam ca hành hạ.
Một lát sau, Tam
ca cuối cùng cũng đặt bút xuống. Hắn hài lòng nhìn bức hoạ trên lưng ta, nói, “Tê Nhi cũng nên nhìn xem, hiện tại bản thân yêu mị cỡ nào.” Sau
đó hắn nhấn một cơ quan, bốn phía xung quanh nhuyễn tháp và cả trần nhà, đều dần dần lộ ra gương bạc. Gương toả ra ánh sáng yêu dị của minh
châu, làm cho ta cảm giác buồn nôn.
“Mau nhìn Tê Nhi, thân mình
trắng như thế, là một khối ngọc giá trị nhất.” Ta nghiêng đầu không hề
tức giận nằm úp sấp, chậm rãi đóng mi mắt. “A…” Đau quá. Tam ca giật
mạnh tóc ta, bắt ta nhìn lên, cười nói, “Tê Nhi không nghe thấy sao? Ta
nói cho ngươi nhìn một cái.” Da đầu bị kéo căng sinh đau, khi ngước nhìn lên cảnh tượng trong gương trên trần nhà, ta không khỏi ngây người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!