Sư Phụ, Không Cần A
Chương 74: Ngươi đến cùng là ai?
Có dòng nước ấm từ
miệng chảy vào, một chút rồi một chút, làm cổ họng khô khốc dần dần dễ
chịu. Thân thể cực kỳ mệt mỏi, sau khi uống nước chỉ chốc lát ta liền
thiếp đi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có một người đỡ
ta dậy, một chút lại một chút đút nước thuốc đắng ngắt cho ta. Lúc nào
cũng không có sức lực, là sinh bệnh sao? Cau mày đem nước thuốc nuốt
xuống, sau đó đem một viên mứt bỏ vào miệng ta. Khóe miệng được lau nhẹ
nhàng, sau đó người đó cẩn thận để ta nằm xuống. Ta mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng.
Cứ như vậy trải qua thật lâu, ta bị một tiếng rên nhỏ đánh thức. Cố sức mở mắt ra, trước mắt một khoảng trắng xóa, qua
nửa ngày mới nhìn thấy được rõ ràng. Đây là tẩm cung của ta.
Đầu óc hơi hơi đau, giống như có bao nhiêu việc luôn miệng nhắc đến nhưng không biết vì sao bây giờ lại không nghĩ ra.
Thanh âm nho nhỏ từ dưới đất truyền tới, cắt đứt suy nghĩ của ta. Ta vươn
thân mình tới trước xem xét, bên cạnh giường có một ngăn tủ bốn mặt,
cạnh đó có một con chó nhỏ lông trắng tuyết, hai cái chân đang bới đầu
tủ, hướng về phía ta sủa.
“Ngươi từ đâu xuất hiện?”
“Gâu gâu gâu.”
“Ngươi đói bụng sao?”
“Gâu gâu gâu.”
Nó tựa hồ biết ta nói chuyện với nó, một đôi mắt nhỏ đen bóng nhìn ta,
không ngừng lùi về phía sau, thì ra nó không hề ngốc giống mặt của nó.
Ta nhấc chăn mỏng ra, thấy trên người chỉ mặc áo lót bằng tơ lụa, cầm lấy
xiêm y bên cạnh choàng lên người. Dùng toàn lực vịn cột giường chậm rãi
đứng lên, một động tác nhỏ lại làm ta chảy đầy một thân mồ hôi, lúc hai
chân đứng trên mặt đất gần như không có chút khí lực.
Con chó nhỏ thấy ta chậm rãi đi về phía nó, có chút sợ hãi. Nó đưa chân giơ lên lại hạ xuống, vừa nhìn ta đề phòng vừa thối lui tới góc phòng.
“Đừng sợ.”
“Ử ử.” Thân mình nó có chút run run, tội nghiệp nhìn ta, nhưng còn bày ra một bộ dạng hung ác, thật đáng yêu.
Khoảng cách rất gần, tay ta đụng đến thân mình nó, nó lập tức lui về phía sau, trong cổ họng phát ra âm thanh ô ô cảnh cáo, phô trương nhưng không có
một chút lực uy hiếp. Thì ra nó sợ hãi, ta ngồi xổm, tay nhẹ nhàng vuốt
ve lưng nó, cười nói, “Đừng sợ, ta sẽ không đánh ngươi.”
Nó vẫn
không động đậy, hai tròng mắt ngập nước nhìn ta, lông trên người bắt đầu chậm rãi rũ xuống. Ta thấy nó không còn kháng cự nữa nên thuận tay bắt
nó bế lên. Trong đầu ông một tiếng, ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt ngã về phía sau.
“Cẩn thận!”
Một đôi tay mạnh mẽ vững chắc đỡ lấy ta, sau đó thuận tay đem ta và con chó nhỏ đều ôm lấy xoay người đặt trên giường.
Con chó nhỏ kêu ô ô ô dọa hắn, ta buồn cười đem nó ôm vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn người che mặt phía trước, Chỉ thấy mắt phượng của hắn ẩn ẩn
nước mắt, nhìn ta chăm chú, không biết đang nghĩ việc gì, nhưng ta lại
không tự chủ được sợ run cả người. Con chó nhỏ dường như nhận thấy được
ta đang sợ hãi, thè lưỡi liếm liếm bàn tay của ta, giống như muốn an ủi
ta.
“To gan, ngươi là ai, sao lại ở trong phủ công chúa của ta?”
“Ử ử.”
Người trước mặt thần sắc biến đổi, nói, “Tê Nhi, không nhận ra ta sao?”
“Ngươi là ai, sao lại dám kêu thẳng tục danh của bản cung. Người đâu, người
đâu!” Ta hướng ra bên ngoài lớn tiếng kêu, không thấy bất kỳ ai đi vào.
Một nỗi dự cảm bất an khiến thân thể ta trở nên cứng ngắc, hắn giơ tay qua, ta lập tức trốn về phía sau. Hắn lắc lắc đầu, đắp chăn lên người ta,
ngồi xuống ghế dựa cạnh giường.
“Mấy ngày trước ngươi phát sốt, bệnh nặng.”
“Ngươi là ai?”
“Ngươi sốt cao luôn nói mê sảng, có vài lần, chỉ nặng thêm một chút liền không còn sống nữa.”
“Ta tại sao lại phát sốt?”
“Ngươi── không nhớ gì hết sao?”
Ta suy nghĩ cẩn thận thật lâu, nhưng không nhớ ra được chuyện gì, trong
đầu mơ mơ màng màng, thở dài một hơi, nói, “Ta không nhớ gì cả, sư phụ
ta ở đâu? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ta?” Hắn nở nụ cười miễn cưỡng, đáp, “Ta họ Ôn, là tới chữa bệnh cho ngươi.”
“Chữa bệnh?” Ta nhìn hắn, gương mặt hình như có chút tiều tụy, hai mắt có tơ
máu, nhưng tuổi cũng không lớn lắm. “Chữa bệnh không phải đều là người
già sao? Ngươi trẻ tuổi như vậy, ngay cả râu cũng không có?”
“Ha ha ha.” Hắn cười, nói, “Mời công chúa đưa tay ra, ta xem mạch giúp người.”
Ta gật đầu, giơ một bàn tay ra hướng về phía trước, con chó nhỏ lảo đảo
đứng lên, ở trên bụng ta tìm một vị trí thoải mái rồi ngoan ngoãn cuộn
thành một cục nhắm mắt ngủ.
“Vẫn còn một chút suy yếu.” Người trước mặt đem tay ta bỏ lại vào trong chăn, hỏi, “Đói bụng sao?”
“Hơi đói bụng, ngươi bảo hạ nhân lấy điểm tâm vào đây đi, còn nữa, con chó
nhỏ của ta cũng đói bụng rồi.” Hắn gật đầu, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!