Sư Phụ, Không Cần A
Chương 88: Phượng hoàng đồ lại hiện
“Tê nhi của ta đẹp
qúa, giống như yêu tinh vậy.” Chàng dùng bàn tay to hữu lực xoa nắn khắp cơ thể ta, cuối cùng dừng lại ngay trên tuyết đồn. Huyệt nhỏ cắn chặt
dị vật, cúc huyệt còn chứa côn th*t thô to, địa phương non mềm ở trung
gian không ngừng bị chen chúc. Thanh Nham còn dùng sức chèn ép cả hai
địa phương. Hạ thân của ta giống như bị thứ gì đó thật lớn xuyên qua. Mà thứ dị vật đó, dưới bàn tay của hắn, không ngừng ma sát ta.
“Không được… Thanh Nham… ta muốn chết.” Thân thể hư thoát không còn chút khí
lực, ta ghé vào bàn trang điểm, khi quay đầu nhìn hắn liền hoàn toàn
không khống chế được bản thân. Phượng hoàng hoả đồ* hiển hiện trên lưng
tuyết trắng. Phượng hoàng giương cánh muốn bay, không biết Tam ca làm
như thế nào, so với lần trước màu sắc nhạt hơn, nhưng càng thêm sống
động. Dưới ngọn đèn mờ mờ, hình ảnh kia giống như vật thật tồn tại.
Hình ảnh qúa mức yêu dị khiến ta muốn thét to, nhưng dưới bàn tay điêu luyện của Thanh Nham lại phát ra tiếng rên rỉ mất hồn.
Mười ngón tay của chàng đan chặt hai tay của ta, cả người cúi xuống hoàn
toàn dán chặt lên lưng ta, thân hình cao lớn đầy áp bách, mặc cho sáp
nhập chiều sâu hay đè ép phía dưới càng thêm chặt chẽ.
“Ngoan,
bảo bối, không phải sợ…” chàng nằm ngay bên cạnh ta thanh âm nỉ non mất
hồn: “Hình xăm này rất đẹp, Tê nhi của ta vừa thuần khiết lại đẹp đẽ
(yêu mị), nhưng nếu nàng không muốn nói, ta liền đáp ứng, chắc chắn sẽ
giúp nàng chữa khỏi được không?”
“Vâng… ưm” Chiếm được đáp ứng
của Thanh Nham, nỗi sợ hãi dần dần biến mất. Sau đó, dâm tặc càng thêm
đòi hỏi mãnh liệt khiến ta một lần nữa hư thoát, đạt cao trào. Không
biết trải qua bao lâu, ta rốt cục lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Thời
điểm tỉnh giấc, trời đã sáng rõ, lấy tay chống giường ta phát hiện cả
người không còn sức. Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, ta cố sức đứng dậy
nhìn quanh bốn phía, không có Thanh Nham, không có quần áo hỗn độn, ngay cả cây trâm* cũng được đặt trong hòm để ở xa xa, chẳng lẽ hết thảy mọi
chuyện đều là giấc mộng?
*: cây trâm chính là dị vật đó mọi người.
“Thanh Nham,” ta khẽ gọi “Chàng đang trốn ở đâu?”
Không ai trả lời, trong phòng trống rỗng không bóng người khiến lòng ta xuất hiện một nỗi hoảng sợ không nói nên lời.
Bạch trạch nghe được thanh âm, chạy từ trong ổ ra, khẽ phe phẩy đuôi nhỏ cọ
cọ vào chân ta. Ta xoay người, muốn ôm nó lên nhưng liền dừng lại vì cơn đau xót trướng trướng truyền từ dưới hạ thân.
Nếu không có Thanh Nham làm sao lại xảy ra tình huống như vậy? Đang trong lúc rối rắm, ta bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.
“Công chúa có trong đó không?” là Tam ca.
Ta xoay người quay vào buồng trong, cắn răng trèo lên giường lớn, đắp mền
lên. Bạch trạch lui về phía sau hai bước liền dùng sức nhảy tới bên gối
của ta.
Ta kinh ngạc nhìn nó hoạt bát phe phẩy cái đuôi, dường
như nó muốn khoe khoang bản thân lợi hại như thế nào, bộ dáng cực kì
đáng yêu.
Tiếng đập cửa bên ngoài làm ta phục hồi tinh thần, ta khẽ ho một tiếng, nói: “Tiến vào.”
Cửa lớn rộng mở, Tam ca vẫn làm ra vẻ thầy thuốc, sau khi hắn tiến vào,
cung nữ phụ trách rửa mặt liền nối đuôi tiến vào. Ta lấy lí do thân mình không khoẻ không thể xuống giường, chỉ dùng trà nồng súc súc miệng, lấy khăn lông ướt xoa xoa mặt, rồi thay xiêm áo trang sức chuẩn bị ăn sáng.
“Đa tạ thầy thuốc Ôn mấy ngày qua đã chiếu cố tiểu nữ.” Ta không hề động
đến đồ ăn trước mặt, vẫn làm bộ dáng ngây thơ khả ái, cười nói: “Chính
là nam nữ dù sao vẫn có sự khác biệt, Tê nhi sợ người ngoài biết được
liền mất thể thống hoàng gia. Không biết…”
Hắn không đợi ta nói
xong liền tiếp lời: “Đó là điều hiển nhiên, Ôn đang muốn cáo từ. Bất qúa bị người khác nhờ vả phải làm xong một chuyện mới có thể rời đi.”
“Người nào?” ta mỉm cười: “Không biết thầy thuốc Ôn chịu sự nhờ vả của ai?”
“Sư phụ của ngươi, Ôn Nhai, Ôn Ly.” Hắn mặt không đổi sắc nhìn ta trả lời.
Giống như bị gõ thật mạnh một cái, đầu óc ta có chút mộng mị, nhất thời
không biết nên trả lời như thế nào. Một hồi im lặng, tươi cười trên mặt
cơ hồ cứng lại, ta lại hỏi: “Sư phụ nhờ vả khi nào?”
“Mấy ngày
trước dùng bồ câu đưa tin.” Hắn không nhanh không chậm trả lời, bộ dáng
vân nhạt phong thanh*, thậm chí so với Thanh Nham càng giống thầy thuốc
hơn, nhưng hắn lại chính là Tam ca của ta.
*: đại khái là hững hờ, nhàn nhạt giống tiên tử.
Tam ca so với thời điểm rời đi năm đó có một sự thay đổi lớn về khí chất,
nhưng bộ dáng lại không biến hoá lớn lắm. Thế nhưng khi ta tỉnh mộng ý
thức còn mơ hồ, Tam ca liền nói “Mất trí nhớ”, gạt ta nói hắn là người
khác. Cho dù ta thật sự quên chuyện đã xảy ra khi hắn ở đây, bằng quan
hệ từ nhỏ của chúng ta, Tam ca thật sự cho rằng ta không nhìn ra sao?
Huống hồ hết thảy mọi thứ trong viện đều bất đồng so với qúa khứ, ta cho dù có trở nên ngu ngốc lần nữa cũng không đến mức như thế.
Ta giương mắt nhìn người đang cười- Tam ca, giống như bị lường gạt, rốt cuộc ta không thể chịu nổi mà phá tan lớp mặt nạ.
“Gạt người.” Đến nông nỗi này, đã không thể tiếp tục duy trì biểu tình cẩn
thận, bình tĩnh nữa, ta tiếp tục nói: “Ngươi gạt ta, sư phụ đã rời khỏi
hơn mười ngày rồi.”
“Có gạt người hay không, sư phụ ngài đến đây mới biết được, ta được người khác uỷ thác, tuyệt không thể bỏ đi.”
“Ngươi không cần giả bộ nữa.” Nghĩ tới đối đãi tàn ngược trên thân thể, hình
xăm phía sau lưng, cả người ta liền run rẩy, thanh âm rống giận: “Ta
muốn ngươi rời đi ngay lập tức, đi, đi ngay!”
Hắn khoát khoát tay áo, cung nữ phía sau nghe lời rút lui đồng thời đóng luôn cửa phòng.
“Còn đang suy nghĩ liệu Tê nhi có thể chịu đựng được bao lâu, hai ngày
liền không chịu nổi ư?”
“Hỗn đản!” Ta quay đầu đi không nhìn hắn, lửa giận trong lòng giống như lửa cháy lan mạnh trên đồng cỏ.
Một bàn tay to bóp chặt cằm ta, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Kì
thật ta còn muốn tiếp tục chơi đùa với nàng, đáng tiếc tên phụ hoàng yếu đuối lại triệu kiến Tê nhi vào cung, chuẩn bị đại điển cập kê. Có một
số việc không nên nói thì không được nói, ví dụ như ngươi a, chớ làm mất thể thống hoàng gia.” Mắt phượng khẽ nhíu, nhìn ta nói: “Ngươi ta đều
biết hoàng gia vốn là nơi mất thể thống nhất trên đời, mọi người chỉ làm giả bộ thôi. Tê nhi phải chờ ta, hẹn gặp lại ở lễ cập kê. Không nên
quên lời ta đã nói, vĩnh viễn không được rời khỏi ta.”
Cắn chặt
môi, giãy mạnh khỏi sự kiềm chế của hắn, hắn liền quay lưng nghênh ngang rời đi. Vừa nhìn thấy hắn bước ra khỏi cửa lớn, ta liền phẫn nộ gạt tay hòng gạt hết mọi đồ đạc trên bàn, tay liền bị một người chặn lại.
“Thanh Nham!” nhìn thấy một người quỷ mị xuất hiện bên người, ta phi thường
kinh ngạc. “Nguyên lai chàng vẫn còn ở đây, ta còn tưởng mình nằm mơ.”
“Nha đầu ngốc! Khi ta nghe thấy tiếng bước chân của Tam ca ngoài sân liền bế khí, trốn vào tủ.” Nham ngồi ngay cạnh ta, nhẹ nhàng giam cầm trong
lồng ngực chàng.
“Tất cả những lời vừa rồi, chàng có nghe được?”
Ta dựa vào người chàng, vô ý nói: “Phải vào hoàng cung, kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
“Đứa ngốc, đừng lo lắng, ta sẽ cải trang xen lẫn
với hạ nhân cùng ngươi tiến vào. Kì thực, ngày mười lăm này ở trong
hoàng cung càng an toàn hơn.”
Ta gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Thanh Nham, hiện tại ta có chút hoang mang không biết nên làm gì?”
Chàng sủng nịch nhéo nhéo mũi ta: “Nha đầu ngốc đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!