Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi - Đại hội vạn yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi


Đại hội vạn yêu



Một đêm mùa thu vô cùng lạnh buốt. Các hộ gia đình phàm giới đã sớm đóng cửa tắt đèn.

Bên trong núi sâu rừng rậm, vạn yêu tụ hội.

Các tộc bỏ qua ân oán lần đầu tiên xuất hiện cùng một chỗ. Hổ, thỏ, cáo, rắn… đủ mọi loại yêu đều có mặt đông đủ. Nhất thời cả khu rừng tràn ngập âm thanh của các loại yêu từ lớn đến nhỏ, từ nhu mì cho đến yêu mị. Ngồi vị trí cao nhất chính là 10 vị Yêu Vương. Đây là 10 vị cường giả đứng đầu yêu giới. Lúc này trên hai đầu lông mày của họ nhăn lại, nhìn sắc mặt có vẻ là một chuyện rất là nghiêm trọng.

“ Các vị yêu tộc, Nơi đây gần đây có chuyện phát sinh, nói thế này để cho các vị hiểu rõ.”

Hổ tộc từ trước tới nay cường hãn. Hổ Vương là người đầu tiên nói ra khiến cho tất cả mọi loài yêu đều yên tĩnh lại.

“ Chúng ta đều là yêu, trước nguy cơ trước mắt, ta cảm thấy các tộc nên loại bỏ thành kiến với nhau đi, bắt tay lại với nhau, cùng giải quyết vấn đề trước mắt.”

“ Nhưng mà chuyện này quá mức kỳ quặc.”

Lang Vương nhíu nhíu mày nói,

“ Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn chưa biết được ai là người ra tay? Mục đích của họ là gì?”

“ Chuyện này mà còn chưa đoán ra được sao?”

Hổ Vương hừ lạnh một tiếng,

“ Còn không phải là do cái bọn tu sĩ của tam tông lục phái làm ra hay sao. Những năm nay chúng ta bị bọn họ giết còn chưa đủ hay sao?”

“ Nhưng chúng ta cùng những môn phái tu tiên này từ trước tới nay phân biệt rạch ròi. Vì sao lần này bọn họ lại đột nhiên chặn đường không cho chúng ta ra ngoài.”

Vẻ mặt Hổ Vương nghi ngờ nói.

“ Đúng vậy. Những con yêu ra ngoài kia, nhiều lắm cũng chỉ ăn thịt được người phàm mà thôi. Chứ làm sao có thể ăn được đồ đệ của tam tông lục phái bọn họ được.”

Xà Vương cũng suy đoán.

“ Bọn họ cũng không cần phải trở mặt ngay như vậy?”

“ Đúng!”

Báo Vương cũng tức giận, bất bình nói,

“ Nhiều năm trôi qua như vậy, loài yêu chúng ta cũng chỉ ăn thịt người phàm mà thôi. Tại sao tam tông lục phái lại đột nhiên gây khó dễ cho chúng ta? Ta cảm thấy chuyện này không phải do bọn họ làm ra.”

“ Đúng. Mọi người đều biết kết giới phòng vệ của yêu giới chúng ta sẽ gây tổn thương cho tu vi bọn họ. Cho nên bọn họ cũng không dám nhích tới gần biên giới khu rừng. Tại sao lại có thể canh phòng ở nơi này được cơ chứ?”

“ Nhưng mà… ngoài trừ tam tông lục phái ra. Còn ai có thực lực có thể trong vòng 3 tháng giết chết tất cả yêu tộc ra ngoài.”

Hổ Vương vẫn kiên trì suy nghĩ của mình.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.

Ưng Vương gật đầu. Giống như vừa nghĩ ra chuyện gì, lông vũ trên người đột nhiên run lên,

“Ta nghe nói, những yêu tộc ra ngoài kia. Mọi người đều chết mất xác. Có người thì bị lột ra nấu cao. Mấy cây già trong rừng thì có thi thể treo lên đung đưa theo gió. Hạ thủ tàn nhẫn như thế…. Không bằng loài cầm thú.”

“ Khinh thường chúng ta quá!”

Hổ Vương tung một chưởng phá vỡ tay vịn ghế đá. Hắn nổi giận đùng đùng đứng lên,

“ Các vị yêu vương, ta cảm thấy thay vì chúng ta ở đây suy đoán ai là người ra tay. Không bằng chúng ta cùng nhau xông ra ngoài giết chết hắn. Ta không tin, bọn họ tu vi cao tới đâu, cũng không thể nào ngăn chặn được đại quân vạn yêu của chúng ta?”

Hắn vừa thốt ra lời này. Nhất thời 9 vị Yêu Vương khác liền tỏ vẻ đồng ý. Đúng vậy, thay vì lo lắng sợ hãi chi bằng bọn họ chủ động xuất kích.

“ Đúng vậy!”

Lộc Vương là người hưởng ứng đầu tiên.

“ Con trai ta chết trong tay bọn họ. Thay vì ở nơi này đoán già đoán non, không bằng chúng ta xông ra ngoài giết cho thống khoái. Tam tông lục phái thì thế nào chứ? Loài yêu chúng ta chẳng lẽ lại sợ bọn họ sao?”

“ Nói rất hay! Hôm nay chúng ta tụ tập ở đây còn không phải là vì chuyện này sao? Mặc kệ bọn họ là ai. Chúng ta xông ra ngoài giết hết báo thù cho đồng loại.”

Đến ngay cả Thỏ Vương có lá gan chuột nhắt cũng đứng lên hưởng ứng. Thỏ tộc bọn họ có số lượng chết nhiều nhất.

“ Đúng vậy. Thù này không báo, không làm yêu!”

“ Hỡi những linh hồn trên cao của các tộc nhân đã chết. Chúng ta xin thề sẽ báo thù cho các vị.”

“ Diệt trừ bọn người không bằng cầm thú này, lấy lại hòa bình cho yêu giới!”

“ Vì yêu giới…”

Các vị Yêu Vương khác cũng nhao nhao đứng lên hưởng ứng. Đến ngay cả các tộc nhân của bọn họ đứng gác ở ngoài cửa đợi lệnh cũng nhao nhao hiện hình, lóe lên những móng vuốt sắc bén. Bọn họ cũng kích động hô to lên khẩu hiệu “ Ra ngoài báo thù”. Đứng im xếp thành hàng lối chỉnh tề chờ hiệu lệnh xuất quân. Nhất thời các âm thanh rống lên từ bầy sói vang tận trời xanh, kéo dài không dứt, cho đến….

“ Gì đây…”

Một âm thanh nhỏ bé đột nhiên vang lên giữa những tiếng gầm rú,

“ Ta cảm thấy chúng ta không nên xông ra ngoài.”

Quần chúng đang còn phẫn nộ dâng trào, đột nhiên xuất hiện một âm thanh phản đối. Mặc dù âm thanh không lớn. Nhưng nó cũng thành công thu hút sự chú ý của lũ yêu. Tiếng hò hét nhanh chóng dừng lại. Tất cả tầm mắt của lũ yêu đều quay sang nhìn.

“ Là ai?”

Hổ Vương gầm lên một tiếng, tìm kiếm xung quanh xem ai vừa mới xuất hiện.

Lũ yêu cũng tìm kiếm xung quanh. Cho dù là loài yêu có ngũ giác nhạy bén nhất thì cũng tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy được người đã phát ra âm thanh này.

“ Người vừa lên tiếng là ai ?”

Hổ Vương có chút tức giận,

“ Ở đâu ra làm kinh động tới loài yêu chúng ta. Có giỏi thì bước ra đây cho Bổn Vương xem!”

“ Ta ở đây, ở đây!”

“ Kia?”

Lũ yêu lại dò xét xung quanh thêm một lần nữa. Vẫn không thấy người vừa lên tiếng đang ở đâu.

“ Ở đây, ở đây….”

Cái âm thanh kia lại vang lên,

“ Bên trái, bên trái, không phải… qua một chút, qua bên phải một chút. Đúng rồi! Nhìn đây, nhìn đây này!”

Lũ yêu đi theo âm thanh kia nhìn xung quanh nhiều lần, rốt cuộc thì vẫn không tìm ra được người vừa lên tiếng.

“ Ai! Đúng rồi. Ta ở đây mà!”

Một tiếng thở dài vang lên. Một thân ảnh đột nhiên dùng cả tay và chân bò lên chiếc ghế mà mấy vị Yêu Vương vừa ngồi. Lúc này lũ yêu mới thấy được người vừa lên tiếng.

Đó là một cô gái có áo choàng bám đầy bụi. Cả người vô lực ngồi xuống. Hai mắt nhỏ bé nhìn xuống dưới. Cả người toát lên một cỗ khí chất lười biếng. Vóc dáng lại còn thấp và gầy. Sắc mặt thì vàng nhợt.

Trong đồng lũ yêu đồng thời hiện lên một chữ “ Kém”, quá yếu! Ngay cả yêu khí trên người cũng kém tới đáng thương. Phảng phất chỉ cần một con yêu thổi một cái thì cũng có thể thổi bay nàng rồi.

Cũng không trách lũ yêu tìm mãi không thấy người này. Quả thật con yêu này thật sự quá tầm thường.

Nhất thời Hổ Vương không nhịn nổi sự bực tức, lỗ mũi phun khí ra, hung hăng nói,

“ Hừ. cái loại tiểu từ yếu ớt như người, mới bị mấy tu sĩ bọn họ dọa cho sợ mới làm ra bộ dạng như vậy.”

Yêu đều có thể hóa hình. Nhưng đây chính là đại hội vạn yêu. Cho nên ở đây tất cả mọi người đều hiện hình thành các chủng tộc khác nhau. Cũng chỉ có nàng là vẫn duy trì hình dạng loài người nguyên vẹn. Điều này khiến cho Hổ Vương nhìn càng phát chán nói,

“ Không dám hiện nguyên hình, người tới cùng là loại yêu gì?”

“ Ta là người.”

Cô gái trả lời.

“ Yêu nhân?”

Hổ Vương sửng sốt một chút

“ Yêu nhân là yêu gì vậy? Chưa từng nghe thấy!”

“……….”

Mặt cô gái liền ngắn lại. A! Nàng muốn mắng cho hắn một trận quá.

“ Cái loại yêu nhỏ bé yếu đuối này mà cũng dám lăng xăng tham gia vào đại hội vạn yêu à”

Hổ Vương tức giận bất bình trợn mắt nhìn cô gái một cái,

“ Cái loại tiểu yêu nhỏ bé như người. Chớ ở nơi này nói hưu nói vượn, làm giảm sĩ khí báo thù của bọn ta.”

“ Không, ta nói thật mà.”

Cô gái giơ tay cãi lại. Hai tay cũng không tự chủ buông xuống, lộ ra vẻ yếu hơn,

“ Quả thật các ngươi không cần thiết đi ra ngoài tìm người báo thù.”

“ Đừng có ở đấy mà nói xàm!”

Hổ Vương nổi giận, rống lên một tiếng,

“ Có tin hay không ta nhai ngươi luôn.”

“ Ngươi ăn ta, cũng không cần phải tay không như vậy chứ?”

“ Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“ Ý của ta là, cái ngươi mà ngươi nói giết hết đồng loại của ngươi kia, ngươi mà không bằng cầm thú…”

Nàng thở dài, vỗ vỗ lên áo choàng bám đầy bụi rồi ngẩng đầu, vẫn bộ dạng lừ đừ như cũ. Nàng chỉ chỉ cái mũi của mình nói,

“ Có thể…. là ta!”

Vạn Yêu: “…………..”

!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Σ°°︴

Toàn trường liền yên lặng như tờ ba giây.

Ba giây sau…..

“ Giết nàng!”

Vạn yêu liền kịp thời phản ứng lại, đồng loạt nhào tới chỗ cô gái.

Mà nàng thì vẫn là cái bộ dạng lười biếng, chán sống. Nàng thở dài một hơi….

Bọn Tiểu động vật này…. thật là phiền phức quá!

Năm phút đồng hồ sau.

Yêu thi đầy đất, máu chảy thành sông….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN