Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần - Chương 11: Thuốc thí nghiệm, ngăn cản luyện đan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần


Chương 11: Thuốc thí nghiệm, ngăn cản luyện đan


Edit: susublue

Đoạn Thần vốn nghĩ sẽ thưởng cho A Sửu mấy trái Ma quả trăm năm, nhưng sau khi biết mình bị A Sửu chùi nước mũi vào người thì Đoạn Thần chỉ thưởng cho nàng Ma quả mấy chục năm. Hai loại kém nhau rất nhiều, vốn dĩ Ma quả trăm năm có thể gia tăng tu vi vài chục năm, nhưng bây giờ Ma quả mấy chục năm thì chỉ có thể tăng tu vi vài năm thôi.

Ngốc nghếch như A Sửu sau khi ăn cũng phát hiện ra có chút không bình thường, chạy tới hỏi Đoạn Thần: “Sư phụ, vì sao hương vị của nó không giống lần đầu ta ăn?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đều giống nhau cả thôi. Có ăn hay không? Không ăn thì để đó cho bản quân.” Mí mắt lười mở ra, Đoạn Thần chuyên tâm luyện đan dược.

“Ta ăn! Sư phụ người đã thưởng cho ta rồi, không thể lấy lại.” A Sửu bảo vệ ba trái ma quả còn dư lại.

Đoạn Thần liếc mắt nhìn A Sửu một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi nhớ kỹ, bản quân có thể cho ngươi cũng có thể lấy lại.”

A Sửu cúi đầu im lặng một chút, dienxdaffnllequydoon không có tinh thần đáp lại: “A, biết rồi.”

Đoạn Thần không thèm trả lời A Sửu, tiếp tục luyện đan dược.

A Sửu từ từ gặm trái cây, tò mò nhìn chằm chằm động tác của Đoạn Thần. Hỏi: “Sư phụ, người đang làm cái gì vậy?”

“Luyện đan dược. Ngươi ngồi qua một bên đi đừng có làm phiền bản quân.” Ghét bỏ A Sửu vướng tay vướng chân, Đoạn Thần đuổi nàng đi.

“Đan dược là cái gì? Có thể ăn được không?” A Sửu không lui ra sau mà ngược lại tò mò duỗi cổ về phía trước đi đến bên cạnh Đoạn Thần nhìn tay hắn đảo qua đảo lại.

“Có thể ăn, nhưng chỉ khi bị thương mới có thể ăn. Ngươi muốn ăn cũng được, vừa đúng lúc làm vật thí nghiệm giùm bản quân.” Đoạn Thần nhướn mày không có ý tốt nhìn về phía A Sửu.

“A, vậy thì cho ta nếm thử đi! Sư phụ, ăn ngon không?” Ăn hết trái Ma quả cuối cùng, A Sửu mong đợi nhìn chằm chằm viên thuốc đủ màu sắc trong chén.

Đoạn Thần không trả lời câu hỏi của A Sửu mà trực tiếp cầm lấy viên thuốc, bóp cằm A Sửu, mở miệng nàng ra, ném viên thuốc vào miệng A Sửu.

A Sửu khép miệng lại, nếm vài cái, cảm thấy ngọt ngào, thấy rất thích hương vị này. Sau đó cắn một cái, lập tức một mùi vị đắng ngắt lấn át vị ngọt trước đó.

Thấy sắc mặt A Sửu thay đổi, bộ dạng muốn ói. Đoạn Thần lạnh mặt đi, nhìn chằm chằm A Sửu, lành lạnh nói: “Còn nhớ lúc xuất cung bản quân đã nói với ngươi cái gì không? Bản thân mình đã chọn cái gì thì mặc kệ hương vị thế nào cũng đều phải ăn cho hết. Nếu dám lãng phí lương thực thì sau này sẽ giảm một nửa đồ ăn.”

Mắt A Sửu đỏ lên, đôi mắt màu hổ phách ướt nhẹp nhìn chằm chằm Đoạn Thần. Gắng gượng nuốt viên thuốc xuống, mới mở miệng giải thích: “Đây không phải là ta chọn, là sư phụ chọn cho ta!”

“Còn dám cãi lại bản quân sao? Chẳng lẽ đã quên những lời bản quân nói rồi sao?”Mi lại nhếch lên thêm lần nữa, Đoạn Thần cao giọng nói.

A Sửu lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng nhìn Đoạn Thần.”Sư phụ, ta sai rồi. Có thể ăn thứ gì đó ngọt ngọt hay không, bây giờ miệng ta rất khó chịu, rất đắng.” Hiện tại A Sửu đã biết được tên những vị giác cơ bản.

“Thuốc của bản quân đều có mùi vị này.” Đoạn Thần đen mặt, nghiêm túc nói.

A Sửu vặn vẹo lông mày, mím miệng, vẻ mặt lúng túng.”Vậy ta đi tìm đồ ăn, để mùi vị của những món khác bù đắp lại vị đắng này.”

“Hôm nay ngươi đã dùng bữa trưa rồi, bây giờ còn chưa tới lúc dùng bữa tối, không được ăn nữa! Nếu bây giờ ngươi ăn thì bữa tối sẽ không có phần ngươi.” Đoạn Thần uy hiếp.

A Sửu xụ mặt xuống, trong lòng thầm mắng sư phụ quá xấu xa, bắt nạt nàng. Hiện tại A Sửu cũng không ra, không thể nói ra những bất mãn về Đoạn Thần, chỉ có thể oán thầm hắn.

—– susublue ~ diendanlequydon —–

Thấy vẻ mặt đau khổ của A Sửu, cả người Đoạn Thần thoải mái. Trước mắt đã báo thù được việc bị nàng chùi nước mũi mấy ngày trước, tâm trạng Đoạn Thần thoải mái như trời quang sau cơn mưa vậy. Mặt bình tĩnh dạy dỗ: “ Có học được gì không? Sau này còn dám ăn bậy bạ nữa không?”

A Sửu nghẹn khuất gật đầu, sau này nàng không dám ăn bậy bạ nữa. Ở ngoài cung ăn bậy đã phải chịu thiệt một lần, bây giờ lại thêm một lần nữa, A Sửu đã ghi nhớ rất kỹ.

Thấy A Sửu hối hận gật đầu, Đoạn Thần hài lòng. Nghiêm mặt, tiếp tục dạy dỗ: “Ngươi mới chỉ ăn đồ khó ăn có hai lần. Nếu sau này ăn phải thuốc độc thì không chỉ là khó ăn không thôi đâu. Đồ ăn có độc, nếu độc tính mạnh thì ngươi sẽ mất mạng. Nhất là những thứ ở ngoài cung, khó mà chắc chắn tất cả đều an toàn, ai biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.”

A Sửu nghe nói vậy thì có chút sợ hãi, không hiểu hỏi: ” “Độc” là cái gì? Nghe qua không phải là đồ tốt, ăn vào sẽ chết sao?”

“Đúng vậy. Tóm lại, ngoại trừ thứ do bản quân đưa thì những vật khác nếu ngươi không sợ chết thì có thể nếm thử.” Đoạn Thần bình thản cảnh cáo A Sửu.

A Sửu hiểu rõ gật đầu, sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường, nhe răng cười một tiếng với Đoạn Thần, đáp: “Sư phụ, ta hiểu rồi. Sau này ta không dám ăn bậy nữa. Ta chỉ ăn đồ người đưa, sư phụ sẽ không hại ta.”

Thấy A Sửu đã hiểu, Đoạn Thần cũng không dong dài với nàng nữa, xoay người tiếp tục luyện đan.

A Sửu yên tĩnh đứng ở một bên, chống cằm nhìn chằm chằm Đoạn Thần không chớp mắt. Cho đến khi Đoạn Thần vo tròn xong đan dược, ném vào trong lò luyện đan, nhìn thấy Đoạn Thần thi hành pháp thuật với bếp lò thì A Sửu đứng lên, chỉ lò luyện đan mở miệng hỏi: “Sư phụ, cái này là vật gì? Trước kia ta cũng bị người ném vào trong, bên trong thật thối.”

Đoạn Thần đang dùng pháp thuật luyện đan, nghe vậy, trên trán xuất hiện vài vạch đen, thiếu chút nữa không khống chế được pháp thuật đánh trật về phía A Sửu. Sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, quay đầu lạnh nhạt nhìn A Sửu một cái, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Bây giờ bản quân không muốn nghe thấy giọng ngươi. Còn nói nhiều nữa thì ta sẽ nắm ngươi vào trong lò mấy ngày, không cho ăn uống!”

A Sửu bị giật mình, vội vàng vươn tay che miệng. Nhất thời trở nên rất thành thật, không hề phát ra một âm thanh nào nữa.

Thấy A Sửu đàng hoàng lại, Đoạn Thần gia tăng pháp lực, lửa dưới bếp lò lại được đốt cháy lên.

Chờ Đoạn Thần thu hồi pháp lực lại, A Sửu liền đi lên, chỉ miệng mình hỏi thử xem có thể lên tiếng được chưa.

“Sau này lúc bản quân dùng pháp thuật luyện đan thì ngươi không được lên tiếng quấy rầy!” Đoạn Thần lướt qua A Sửu đi về phía trước điện.

A Sửu hấp tấp theo sau, con mắt xoay chuyển, nghĩ thông suốt lời nói của Đoạn Thần rồi mới dám lên tiếng hỏi.”Sư phụ, người muốn đi đâu?”

“Đến hậu cung.” Quay đầu lại liếc A Sửu một cái, thấy nàng bị tụt về phía sau một khoảng thì mới thả chậm bước chân.

“Hậu cung? Sư phụ, không phải đó là cấm địa sao? Linh hộ pháp nói cho ta biết, chỗ đó không được phép tiến đến gần. Nếu đến gần chỗ đó thì sẽ bị thương.” Cuối cùng đuổi kịp Đoạn Thần, A Sửu vươn tay níu ống tay áo Đoạn Thần.

Đoạn Thần nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé A Sửu đang nắm lấy ống tay áo của hắn, dien*dafn;lle#quysdo0n dứt khoát cầm lấy tay của nàng. Chậm rãi giải thích: “Hậu cung thật sự là cấm địa, chỉ có bản quân có thể vào. Yêu ma khác không thể đến gần, cũng không có khả năng bước vào.”

A Sửu hiếu kỳ, ngẩng đầu hỏi: “Vậy ta có thể vào theo sư phụ sao?”

“Ngươi có thể thử xem, nếu có thể đi vào, tất nhiên bản quân sẽ không ép buộc ngươi.” Đoạn Thần khinh thường cúi đầu nhìn A Sửu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN