Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần - Chương 16: Khóc lóc khác với trước kia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần


Chương 16: Khóc lóc khác với trước kia


Edit: susublue

“Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Đã học chữ chưa, luyện pháp thuật chưa?” Một lão nhân râu dài nhẹ nhàng nâng mí mắt, liếc nhìn A Sửu một cái, hỏi.

“Ta tên là A Sửu, ta không lớn, ta biết rất nhiều chữ, chưa từng học qua pháp thuật.” A Sửu nghiêm túc trả lời câu hỏi của lão nhân râu dài.

“Phụt! Các ngươi có nghe thấy không? Nàng nói nàng tên là “A Sửu”! Chắc là do nguyên hình quá xấu nên mới bị đặt cái tên này? Còn nữa, các ngươi có chú ý tới lời nói của nàng ta không? Lão tiên sinh hỏi tuổi, nàng lại trả lời một câu không liên quan, giống y như một kẻ ngốc! Đần độn, ngu xuẩn!” Một yêu ma đã báo danh xong đứng chỉ trỏ bàn tán A Sửu với đám bạn bên cạnh.

Nghe thấy có yêu ma đang nghị luận tiểu chủ của mình, Linh hộ pháp trừng mắt cảnh cáo nhìn mấy tên tiểu yêu ma.

Lão nhân râu dài cũng nghe thấy lời nói của đám tiểu yêu ma, ho hai tiếng, ngẩng đầu nhìn A Sửu, nói: “Ta hỏi ngươi bao nhiêu tuổi!”

A Sửu không hiểu, quay đầu nhìn Linh hộ pháp ở sau lưng. Linh hộ pháp có chút lúng túng, diexxndanfllequysdoon suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói với A Sửu: “Tiểu chủ, người mới có năm tháng.”

A Sửu nghe thấy, lập tức quay đầu nói cho lão nhân râu dài: “Ta năm tháng.”

Lần này lão nhân râu dài không còn lạnh nhạt nữa, ý muốn nói ‘Ngươi đang gạt ta”, trừng mắt nhìn A Sửu, lạnh lùng nói: “Đừng nói giỡn! Thành thật khai báo tuổi! Nói xong là được, điều này không thể đùa được”

A Sửu uất ức, nghiêng đầu nhìn Linh hộ pháp. Linh hộ pháp đứng ra, giải thích: “Tiên sinh, tiểu chủ chúng ta xuất thế vào cuối mùa thu đầu mùa đông, đến bây giờ là vừa hơn năm tháng.”

Nhìn thấy Linh hộ pháp là cao thủ pháp thuật cao cường, nghe hắn nói vậy thì ông liền tin. Mở to mắt nhìn chằm chằm A Sửu, giống như là nhìn chằm chằm vào vật gì quý hiếm vậy, mắt đầy hiếu kỳ. Có chút kích động hỏi: “Ngươi là loài gì? Sao lại biến hình người nhanh như vậy?”

A Sửu nhíu lông mày, im lặng một chút rồi nói: “Sư phụ ta nói cho ta biết, vốn dĩ ta là một quả trứng xấu xí, do ta cướp Ma quả của sư phụ nên mới biến thành như vậy.”

Ma quả! Thì ra là như vậy! Ánh mắt lão nhân râu dài nhìn A Sửu trở nên có chút sâu xa. Có một cao thủ ma sĩ pháp lực cao cường làm ma bộc, còn có một sư phụ có Ma quả, xem ra bối cảnh tiểu yêu ma này không tầm thường!

“Ừ, vậy ngươi vào lớp A đi!” Cuối cùng lão nhân râu dài vung tay lên, thêm tên A Sửu vào trong danh sách lớp A.

Báo danh xong, A Sửu vui mừng ra về cùng Linh hộ pháp. Nhưng lại không biết sau khi bọn họ rời đi, từ sau núi giả bên cạnh có một tiểu yêu ma đi ra. Nếu A Sửu và Linh hộ pháp ở đây thì nhất định có thể nhận ra đây là tiểu mỹ nữ đã cướp đồ của A Sửu lúc nãy.

Tiểu mỹ nữ lạnh lùng nhìn A Sửu rời đi rồi mới dám đi ra. Người bạn nàng mới kết giao nhìn thấy thì oán giận nói: “Ai nha! Gia Hòa nhìn cái người mới vừa đi kìa! Ngươi không biết vừa rồi lúc ngươi không ở đây có một kẻ ngốc đến, bộ dáng ngu xuẩn, lại còn được tiên sinh sắp xếp vào lớp A với chúng ta, sau này phải học cùng lớp với nàng, thật sự quá đáng ghét!” Người nói chuyện là tiểu yêu ma lúc nãy lấy A Sửu ra làm trò cười.

“Nàng ta không đơn giản! Nàng có bối cảnh lớn!” Gia Hòa hừ lạnh nói.

Nghe nói vậy thì tiểu yêu ma kia lại kinh ngạc nói: “Làm sao ngươi biết? Không phải vừa rồi ngươi không ở đó sao?”

“Ta đoán, không phải ngươi nói nàng ta là một kẻ ngốc không có nền tảng pháp thuật sao, vậy thì sao tiên sinh lại xếp nàng vào lớp A được!” Gia Hòa khinh thường nói, trong mắt có chút hận ý.

“Nói không sai! Gia Hòa, ngươi thật thông minh!” Tiểu yêu ma sùng bái nhìn Gia Hòa.

Hai người nói thêm vài câu khinh bỉ A Sửu rồi tán gẫu qua chuyện khác.

A Sửu trở về theo đường cũ nhưng không nhìn thấy gian hàng nặn hình kia nữa, cuối cùng đành phải buồn bã trở về cung. Vừa về tới cung, ăn một bữa điểm tâm ngọt ngào trước rồi sau đó kể lại chuyện đã xảy ra cho Đoạn Thần nghe.

Nghe nói A Sửu bị thương, Đoạn Thần dừng động tác phê duyệt sổ con lại, nhíu mi, chờ đợi đoạn sau.

“Nhưng cuối cùng Linh hộ pháp đã bắt nàng ta quỳ xuống nói xin lỗi ta, ta cũng thả nàng đi. Trước khi đi rõ ràng ta đã nói với ông chủ để hắn nặn thêm một cái khác cho ta, ông chủ đã đồng ý rồi nhưng khi ta báo danh xong trở về thì không thấy gian hàng đâu nữa.” A Sửu ngẩng đầu, vẻ mặt buồn bực.

Đoạn Thần vươn tay xoa nhẹ đầu A Sửu, nói: “Bản quân có nói là đi báo danh trước không? Vì sao không ghi nhớ lời dặn của bản quân? Bản quân không ở đó ngươi liền không thèm quan tâm lời của bản quân nữa đúng không?”

A Sửu còn tưởng rằng Đoạn Thần sẽ an an ủi nàng, không ngờ lại nói tới cái này, lập tức càng thêm u buồn. Bụm mặt, không dám nhìn Đoạn Thần.”Sư phụ, ta đi báo danh! Nhưng trên đường đi báo danh thì đụng phải nữ yêu ma kia, không giải quyết nàng thì sao có thể đi báo danh!”

“Sao? Ngươi còn dám ngụy biện? Nếu không phải thì sao không dám đối mặt với bản quân, vì sao phải dùng tay che mặt? Bỏ tay ra!” Đoạn Thần nâng giọng bắt A Sửu bỏ tay che mặt ra.

—– susublue ~ diendanlequydon —–

A Sửu bỏ tay ra, rối rắm nhìn Đoạn Thần, nói: “Sư phụ, nghe Linh hộ pháp sau khi ghi danh hai ngày thì ta sẽ phải đến học viện. Một tháng mới có thể trở về một lần! Sư phụ, ta không muốn đến học viện, ta không rời khỏi người. Hay là người kêu Linh hộ pháp dạy ta pháp thuật đi, ta sẽ ngoan ngoãn học!”

“Không được, đã báo danh rồi, ngày mai ngươi đi thu dọn đồ đạc, bản quân sẽ kêu hộ pháp đưa ngươi đến học viện. Kỳ nghỉ cuối tuần mỗi tháng sẽ để các hộ pháp đi đón ngươi về. Nếu ngươi học mau, có thể sớm rời khỏi học viện. Tất cả đều dựa vào thiên phú và sự cố gắng của ngươi.” Đoạn Thần tiếp tục cúi đầu, phê duyệt sổ con, cũng không thèm nhìn A Sửu nữa.

A Sửu khổ sở, mím miệng hờn dỗi một mình. Hôm nay lời tiểu yêu ma kia nói nàng cũng nghe thấy, các nàng đang cười nhạo tên của nàng, còn mắng nàng ngốc. A Sửu không hề thích những nhưng yêu ma đó cũng không muốn ở chung với các nàng.

Yên tĩnh một lúc lâu, không nghe thấy động tĩnh của A Sửu, Đoạn Thần thoáng nghiêng đầu nhìn A Sửu. Thấy nàng bực mình khó chịu thì mở miệng hỏi: “Sao vậy? Ngươi không muốn làm theo sự sắp xếp của bản quân sao?”

A Sửu không lên tiếng, cúi đầu nghịch ngón tay của mình.

“Không nghe thấy bản quân hỏi ngươi sao? Bị điếc hả? Dám không quan tâm lời nói của bản quân đúng không?” Đoạn Thần vứt bút qua một bên, cứng rắn nhìn về phía A Sửu.

A Sửu kinh sợ, uất ức lên tiếng nói: “Ta không có.”

“Không có? Vậy bộ mặt đó của ngươi là sao!” Đoạn Thần cảm thấy nuông chiều được nhưng tuyệt đối không thể dung túng.

“Ta chỉ không muốn rời khỏi sư phụ, không muốn ở chung với những yêu ma kia. Các nàng cười nhạo ta, mắng ta ngốc, nói ta ngu xuẩn, ta không thích các nàng chút nào!” A Sửu đỏ mắt ngẩng đầu nhìn Đoạn Thần.

“Ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì mà khiến bọn họ mang ngươi ra làm trò cười?” Đoạn Thần hiếu kỳ hỏi.

Nghe Đoạn Thần hỏi, A Sửu không nhịn được nữa khóc òa lên. Há mồm khóc to hơn lúc trước rất nhiều, lúc này A Sửu khóc thút tha thút thít, vô cùng uất ức.

Đoạn Thần nhìn thấy thì cảm thấy rất khó hiểu. Hắn vốn không đoán ra nguyên nhân vì sao A Sửu lại đột nhiên khóc như một đứa bé thế này. Đúng, là cảm giác này. Khóc thê lương hơn lúc trước rất nhiều, lúc này A Sửu khóc như mưa, khiến người khác phải động lòng. Nước mắt chảy trên gương mặt trắng nõn, chậm rãi rơi xuống đất, đây lại là một vẻ đẹp khác. Đoạn Thần nhìn thấy thì ngây ngẩn cả người. Nếu A Sửu còn gào khóc giống như lúc trước thì Đoạn Thần nhất định sẽ lập tức cao giọng quát lớn, uy hiếp A Sửu một phen, để cho nàng ngừng khóc. Nhưng hôm nay A Sửu khóc thành như vậy lại khiến Đoạn Thần không biết phải làm sao.

A Sửu thấy mình khóc như vậy mà sư phụ còn không bị lay động thì cảm thấy trong lòng khó chịu hơn nữa, khóc càng đáng thương hơn.

Thấy A Sửu càng khóc lớn hơn nữa thì Đoạn Thần mới hoàn hồn. Nhíu mi lại, dịch chuyển đến gần A Sửu. Vỗ vỗ đầu nàng, Đoạn Thần bình tĩnh nói: “Có gì uất ức thì nói với bản quân, khóc thì có thể giải quyết được cái gì?”

A Sửu từ từ ngừng lại, hít mũi hỏi: “Vậy ta dừng khóc, sư phụ có thể đừng bắt ta đến học viện không?”

Đoạn Thần lấy khăn ra lau nước mắt cho A Sửu, không có trả lời câu hỏi của A Sửu. Chờ lau xong nước mắt thì mới chậm rãi mở miệng: “Không được, đã báo danh rồi thì nhất định phải đi.”

Mới vừa nói xong, thấy A Sửu lại nghẹn ngào bắt đầu muốn khóc, Đoạn Thần đen mặt lại nghiêm nghị nói: “Không được phép khóc! Bản quân mới vừa lau nước mắt cho ngươi, nếu lại khóc lem luốc nữa thì trong mấy ngày nay ngươi đừng mơ rửa mặt, cứ vác cái mặt bẩn đến học viện đi! Để cho mấy yêu ma khác cười chết ngươi!”

A Sửu cắn môi, nghiêng đầu không nhìn Đoạn Thần nữa.

Thấy A Sửu như vậy, không khóc nữa thì Đoạn Thần mới nói với nàng: “Học viện nhất định phải đi, ngươi không muốn ở với mấy yêu ma kia thì bản quân có thể dặn dò thuộc hạ, sắp xếp chỗ ở khác cho ngươi, cách xa các nàng ra. Bản quân sẽ sắp xếp hai ma nữ đi theo chăm sóc ngươi, nếu không muốn gặp lại những yêu ma kia thì khi hết giờ học liền ngoan ngoãn về phòng, không nên chạy loạn, muốn cái gì thì kêu ma nữ đi làm là được. Ngày thường thì chỉ có khi đi học mới phải chạm mặt với bọn họ, như vậy ngươi đã hài lòng chưa?”

Quả nhiên A Sửu động tâm, dien*dafn;lle#quys;do0n đột nhiên cảm thấy thật ra sư phụ đối với nàng rất tốt. Có chút thẹn thùng xoay đầu lại nhìn Đoạn Thần, A Sửu cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cám ơn sư phụ.”

Nâng cằm A Sửu lên, Đoạn Thần chăm chú nhìn nhìn thẳng nàng, hỏi: “Hiện tại hài lòng rồi, không tức giận nữa sao?”

“Sư phụ, ta sai rồi.” A Sửu cảm giác mặt có chút nóng.

Búng trán A Sửu một cái, Đoạn Thần tức giận nói: “Sau này bớt động một chút là khóc đi. Nếu như khóc có thể giải quyết được mọi chuyện thì vì sao các yêu ma lại phải không ngừng tu luyện pháp thuật? Cứ đi luyện tập cách khóc không phải sẽ tốt hơn sao! Chỉ có kẻ yếu mới khóc, kẻ mặt không bao giờ khóc để tự khiến mình uất ức. Nếu bây giờ ngươi có năng lực chống lại bản quân thì bản quân cần gì phải làm điều dư thừa, đưa ngươi đến học viện để học tập pháp thuật? Nếu muốn cái gì thì nhất định phải tự mình tranh đoạt, chỉ có khi ngươi đủ mạnh thì mới không bị người khác định đoạt.”

A Sửu hiểu rõ gật đầu, nói: “Ta biết rõ, sư phụ là vì muốn tốt cho ta mới đưa ta đến học viện, để ta học tập pháp thuật. Bây giờ ta đã biết rõ nỗi khổ tâm của sư phụ rồi, tất nhiên sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của sư phụ. Ta sẽ đến học viện cố gắng học tập pháp thuật. Tranh thủ sớm ngày ra khỏi học viện để sư phụ tự mình dạy ta pháp thuật!” A Sửu kiên định, nắm chặt quả đấm.

Đoạn Thần vui mừng nhẹ nhàng gật đầu, giải quyết xong A Sửu thì liền đuổi nàng đi, rồi quay về chỗ ngồi tiếp tục phê duyệt sổ con. Đầu mùa xuân Ma giới náo nhiệt hẳn lên, chuyện Đoạn Thần phải xử lý cũng nhiều hơn, hắn không có nhiều thời gian để trông coi A Sửu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN