Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần - Chương 30: Nhàm chán thì làm sao bây giờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần


Chương 30: Nhàm chán thì làm sao bây giờ


Edit: susublue

Liên tiếp nhiều ngày không gặp Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp, A Sửu cảm thấy kỳ quái hỏi Đoạn Thần: “Sư phụ, Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp đâu? Sao lại không thấy đâu nữa?”

“Bản quân có chuyện kêu bọn họ đi làm, trong một khoảng thời gian dài ngươi sẽ không gặp được bọn họ.” Đoạn Thần hết sức chuyên chú vùi đầu phê sổ con, mí mắt cũng không nhìn nàng một cái.

“A. Sư phụ, người kêu bọn họ đi làm cái gì vậy? Vì sao lại rời đi lâu như vậy?” A Sửu nhàm chán tiếp tục quấy rầy Đoạn Thần.

“Không phải chuyện của ngươi, ngậm miệng lại.” Viết xong chữ cuối cùng, Đoạn Thần để bút xuống, ngẩng đầu nhìn A Sửu.

“Sư phụ, ta thấy hơi nhàm chán, làm sao bây giờ?” Thấy Đoạn Thần viết xong, A Sửu tiến đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đoạn Thần không biến sắc ngồi dịch qua một bên, bình thản ung dung nhìn về phía A Sửu, trả lời: “Nhàm chán thì đi tìm vài ma sĩ luyện công đi.”

“Ta không muốn so chiêu với bọn họ! Ngay cả Viêm hộ pháp bọn họ cũng không bằng, không có ý nghĩa! Sư phụ, hay là ta với người đánh một trận đi?” A Sửu hứng khởi nhìn Đoạn Thần, trong mắt đầy mong đợi.

“Bản quân không muốn ra tay với ngươi.” Đoạn Thần ôn hòa cự tuyệt. Nói đùa sao? A Sửu sẽ hấp thụ pháp thuật của hắn, pháp thuật Ma giới vốn không có lực sát thương với A Sửu. Mà công phu quyền cước, đã nhiều năm rồi Đoạn Thần không luyện, sớm đã quên gần bảy tám phần. Thầy trò hai đánh nhau, dienxxdafnllequysdoon ai thắng ai thua đã rất rõ ràng. Đoạn Thần sẽ không tự mình đi tìm đánh, như vậy mặt mũi hắn để ở đâu!

A Sửu mất hứng, không hề phòng bị nhào về phía Đoạn Thần. Nửa người đè trên đùi Đoạn Thần, mặt để sát bụng hắn, hai tay ôm lấy eo hắn. Ngửa đầu nhìn Đoạn Thần, hỏi: “Sư phụ, có phải người còn giận ta không? Sau khi người xuất quan luôn lạnh nhạt với ta, ta không thích người như vậy.”

Thân thể Đoạn Thần cứng ngắc, đẩy đầu A Sửu ra. Bất đắc dĩ nói: “Bản quân có nói giận ngươi chưa. Sở dĩ bản quân không thân cận với ngươi là vì ngươi đã trưởng thành, kể cả đó là bản quân thì cũng phải giữ khoảng cách. Vì sao ngươi không chịu hiểu lời của bản quân nói?”

“Ta mặc kệ, ta cứ thích thân cận với sư phụ! Những người khác ta đều không thích! Ta chỉ thích sư phụ!” A Sửu xỏ lá vùi đầu vào bụng Đoạn Thần, cọ vài cái.

Đoạn Thần không còn gì để nói, lấy một quyển sách trên bàn, mặc kệ A Sửu, tự nhiên đọc sách.

Thấy Đoạn Thần không để ý tới nàng, A Sửu nhàm chán vuốt đai lưng hắn. Vươn ngón tay kéo đai lưng xoay vòng tròn. Trong chốc lát A Sửu cảm thấy vô nghĩa, hai cánh tay bắt đầu cởi bỏ đai lưng Đoạn Thần.

Đoạn Thần đang nhìn chằm chằm nội dung trong sách không chớp mắt, không có chú ý tới động tác của A Sửu. Chờ lúc hắn phản ứng lại thì phát hiện y phục mình đã bị cởi ra. Bỏ sách trong tay lên bàn, Đoạn Thần đẩy A Sửu, lấy lại đai lưng trong tay A Sửu, gài lại xong thì trầm mặt, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm A Sửu, Đoạn Thần quát: “Ngươi náo loạn cái gì!”

“Sư phụ, người không để ý tới ta, một mình ta nhàm chán.” A Sửu uất ức nhìn Đoạn Thần, đáng thương nói.

“Nhàm chán thì ngươi có thể kéo đai lưng của bản quân? Đi viết lại ma chú tám trăm lần đi!” Đoạn Thần đen mặt đẩy A Sửu ra.

“Tám trăm lần! Sư phụ, không bằng người phạt ta không được ăn còn hơn!” A Sửu nhảy khỏi người Đoạn Thần, liếc mắt nói.

“Có ý kiến? Vậy thì chép một ngàn lần! Không chép xong không được ra khỏi Thượng Duyên Điện!” Thấy A Sửu dám trợn mắt nhìn hắn, Đoạn Thần cười lạnh nói.

A Sửu nhào tới ôm cổ Đoạn Thần, nịnh nọt: “Sư phụ, ta sai rồi! Người đừng phạt ta! Ta xin lỗi!”

Né tránh A Sửu, Đoạn Thần lạnh mặt hỏi: “Sai thế nào? Nói không đúng thì chép thêm một trăm lần nữa!”

A Sửu im lặng trong chốc lát, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta không nên quấy rầy sư phụ đọc sách.”

“Ừ, nói tiếp.” Đoạn Thần gật đầu.

“Nói tiếp… Còn nữa, ta không nên chơi đùa đai lưng của sư phụ.” A Sửu có chút thấp thỏm, chỉ sợ mình đáp sai.

“Ừ. Trở về chép ma chú một ngàn lần đi! Khi nào chép xong thì mới được ra ngoài.” Đoạn Thần không đếm xỉa tới dặn dò A Sửu, cầm lấy quyển sashc trên bàn tiếp tục xem.

A Sửu bối rối, sau đó thay đổi sắc mặt nhìn về phía Đoạn Thần, hỏi: “Sư phụ, không phải ta đã nói đúng lỗi sai rồi sao? Vì sao còn bị phạt?”

“Bản quân vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi không biết pháp thuật, chép nhiều ma chú thì sau này lúc đánh nhau với đối thủ có thể sử dụng đến.” Đoạn Thần nghiêm trang trả lời A Sửu.

“Phải không? Nhưng ta không luyện được pháp thuật, nhớ ma chú có ích lợi gì? Ta lại không thể dùng pháp thuật đối phó ai cả.” A Sửu không hiểu hỏi.

“Sẽ có lúc có ích, bản quân vì muốn tốt cho ngươi, sẽ không hại ngươi. Ngươi chép hay không chép?” Đoạn Thần đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Ừ. Ta tin tưởng sư phụ sẽ không hại ta, người kêu ta chép vậy ta sẽ chép.” A Sửu lờ mờ gật đầu.

“Vậy còn không mau đứng dậy đi chép ma chú đi?” Đoạn Thần liếc mắt nhìn A Sửu.

Đứng dậy đi được hai bước, A Sửu dừng lại xoay người hỏi: “Sư phụ, vậy ta có thể ngồi chép bên cạnh người không? Sư phụ phê sổ con, đọc sách, ta sẽ yên tĩnh ngồi chép ma chú bên cạnh.”

Suy nghĩ một chút, Đoạn Thần gật đầu nói: “Nếu như ngươi không an tĩnh chép sách mà làm ồn thì bản quân sẽ đuổi ngươi về Thượng Duyên Điện, cộng thêm chép phạt gấp đôi.”

“Ta bảo đảm! Nhất định sẽ thành thật!” A Sửu nghiêm mặt, nghiêm túc gật đầu.

“Ừ. Tốt lắm, ngươi đến Tàng Kinh các tìm sách đi.” Đoạn Thần khôi phục vẻ ôn hòa, gật đầu với A Sửu, phất tay đuổi nàng đi.

“A. Vậy ta đi đây, chờ ta tìm được sách rồi sẽ trở lại đây với sư phụ!” A Sửu ngoan ngoãn gật đầu, chạy ra ngoài.

Thấy A Sửu rời đi, Đoạn Thần lạnh lùng đứng lên, viết mấy chữ trong không trung, truyền tin ra ngoài. Không đến nửa chén trà, dien;dafn*lle#quysdo0n Viêm hộ pháp đi vào Huyền Diệp điện, hành lễ với Đoạn Thần.

“Thuộc hạ tham kiến Quân Thượng!”

“Đứng lên đi, nói thẳng tình hình.” Đoạn Thần ngồi nghiêm chỉnh, nhưng vẻ mặt tàn khốc nhìn Viêm hộ pháp.

“Khởi bẩm Quân Thượng, Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp đã sử dụng Thần Ma Chi Tỉnh, một đường đi về hướng Nam, cũng để lại ký hiệu. Quân Thượng, có nên phái thêm vài tiểu hộ pháp theo đuôi phía sau không?” Viêm hộ pháp cúi đầu nói xong, ngẩng đầu nhìn Ma quân hỏi.

Đoạn Thần phất tay, tỉnh táo nói: “Không cần. Thực lực của đám yêu ma làm loạn ở nhân gian thế nào bản quân còn chưa biết được. Nếu phái quá nhiều yêu ma đến, bị nhận ra sẽ không tốt. Vì vậy bản quân mới trực tiếp phái Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp đến nhân gian, thứ nhất là tin tưởng năng lực của bọn họ, thứ hai là thử dò xét.”

Dừng một chút, Đoạn Thần híp mắt, trong mắt đầy hận ý, tiện đà nói: “Nếu ngay cả Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp mà cũng không phải đối thủ của chúng thì đến lúc đó bản quân sẽ tự mình đi.”

Viêm hộ pháp giật mình mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Ma quân, khuyên nhủ: “Quân Thượng! Vạn lần không được! Ma giới không thể thiếu Quân Thượng! Nếu Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp không về được, Quân Thượng có thể phái thuộc hạ và Linh hộ pháp đến đó! Ta nguyện ý phân ưu vì Quân Thượng!”

Đoạn Thần không có trả lời, phát giác được A Sửu trở về thì nhẹ gật đầu cho có lệ rồi phất tay để Viêm hộ pháp lui ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN