Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Chương 157
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!


Chương 157



Ban đêm.

Gió mát lượn lờ, ánh trăng sâu kín.

Sau khi Thiên Âm và Huyền Tề bàn bạc với nhau, do Huyền Tề đi tới canh chừng cấm địa trong Điện Chấp Pháp, Thiên Âm phụ trách ẩn vào đi cứu Bạch Dao.

Nhưng khi Huyền Tề không phí chút lực nào thuận lợi dẫn người vào bên trong, trong lòng cảm thấy được mơ hồ có cái gì đó không đúng. Lúc này hắn tách ra với Thiên Âm đã được nửa canh giờ, theo lý thuyết, cho dù Thiên Âm có cứu người ra hay không, thì trong cấm địa không thể nào không có một chút động tĩnh.

Đúng là, quá bình yên rồi. Bình yên có chút quỷ dị.

Chuyện này không thích hợp, sau đó Phương Diệc Nhiên cũng xuất hiện, lấy được đáp án.

Hai người bất ngờ gặp nhau ở giữa rừng. Vì vậy trong lòng hai người cũng đều cực kỳ ngoài ý muốn. Phương Diệc Nhiên ngoài ý muốn, Huyền Tề cũng ngoài ý muốn ngoài, trong lòng giống như đã rõ ràng, trở nên thông suốt.

\”Sao ngươi có thể Huyễn Hải trốn ra khỏi đây?\”

Phương Diệc Nhiên nói: \”Ta cũng không biết. Kết giới Huyễn Hải xuất hiện lổ hổng, ta quan tâm tới an nguy của Dao nhi liền trốn ra được. . . . . .\” Hắn đột nhiên im lặng, trầm giọng hỏi: \”Hơn nửa đêm ngươi ở chỗ này làm gì?\”

\”Thiên Âm muồn cứu Bạch Dao, ta giúp nàng. . . . . .\” Nói tới chỗ này, sắc mặt hai người đại biến, ánh mắt chạm vào nhau thì đều thấy được lo lắng từ trong mắt đối phương.

Ngay lúc này, trong đêm tối vang lên âm thanh lạnh lùng hùng hậu của Phục Nguyên: \”Bắt người trở về cho bổn tọa, cho dù có chết hay sống!\”

Ngay sau đó cả ngọn đèn dầu chợt sáng cả Điện Chấp Pháp, xa xa có thể nhìn thấy Thiên Âm ôm Bạch Dao đang thoi thóp bay vút đi về phía chân núi!

Hai người không nói thêm gì nữa, hành động nhất trí đuổi theo.

Cách đó không xa, Hồng Trag nhìn bóng lưng của hai người, yếu đuối che môi, đối với cười nói Ngũ Trưởng Lão bên cạnh: \”Đa tạ Ngũ Trưởng Lão giơ tay giúp đỡ, thả Phương Diệc Nhiên ra.\”

Ngũ Trưởng Lão lạnh lùng nói: \”Người cấu kết với Ma tộc, chết muôn lần cũng không đủ đền tội. Thiên Âm đáng chết, Phương Diệc Nhiên và Huyền Tề, cũng nên chết.\”

Hồng Trang trầm thấp cười một tiếng: \”Trưởng lão anh minh.\”

Một đêm này, Ma Nữ bạch Dao bỏ chạy, Phương Diệc Nhiên cũng trốn ra Huyễn Hải không thấy bóng dáng. Chọc cho Phục Nguyên giận dữ, nhưng cuối cùng không bắt được người mang Bạch Dao trốn đi.

Ngọn đèn dầu trong Điện Chấp Pháp sáng cả đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Thiên Âm ôm trong ngực Thiên Tuyết từ dưới núi trở về, đi bộ tới nơi sườn núi, một đội người từ trên trời giáng xuống đến trước mặt nàng, một câu “gian tế Ma tộc” đã định tội của nàng, tiên liên* to bằng cánh tay lập tức trói chặt thân thể của nàng.

Tiên liên*: dây xích.

Thiên Tuyết vốn định phản kháng, bị một cái ánh mắt của nàng ngăn lại, chỉ đành phải nhảy xuống trên vai nàng, hóa thành ánh sáng bay về điện Cửu Trọng.

Thời điểm bị cưỡng chế mang tới Điện Chấp Pháp, Phục Nguyên nghiêm chỉnh đang ngồi ghế thủ tọa, ánh mắt lạnh lẽo giống như lưỡi đao rơi vào trên người Thiên Âm.

\”Sáu năm trước, ngươi tới đến Thái A, được tôn thượng thu làm đệ tử, dưỡng dục thành người.\” Hắn vừa mới mở miệng, cũng là nói lên chuyện cũ, Thiên Âm hơi cảm thấy ngoài ý muốn, cúi đầu không lên tiếng.

\”Công ơn nuôi dưỡng, ngươi có từng quên?\”

Làm như không có ý định cho Thiên Âm cơ hội trả lời, hắn lại nói: \”Thái A bởi vì ngươi mà gặp nạn, thương vong vô số, Lưu Cẩn Huyền Lam vì bảo vệ ngươi chu toàn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN