Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 164
Ngày thứ hai, Điện Chấp Pháp truyền ra tin tức, Huyền Tề tự mình thả Thiên Âm, phạt Diện Bích trăm năm, không cho bước ra cửa phòng một bước!
Có người kinh ngạc có người vui mừng, cũng có nhiều người than vãn: người có quan hệ với Thiên Âm, bây giờ đều gặp khó khăn.
Khó tránh khỏi, làm cho người ta muốn cách xa Thiên Âm.
Phục Nguyên không tiếp tục nhốt Thiên Âm vào Huyễn Hải, bởi vì sau khi Lưu Quang mang theo Huyền Tề rời đi, Phục Nguyên vẫn không có động tác nào, Phong Thanh Dương bay tới, cười nói câu: \”Chưởng Môn Thanh Đại cầu tình cho người, nên ngươi được miễn khỏi hình phạt.\”
Cho đến trở lại điện Thái A, trong đầu Thiên Âm, vẫn là nụ cười thoáng qua của Phong Thanh Dương.
Khiến cho cả người nàng run rẩy.
Nàng chỉ cảm thấy, hôm nay mình, ở Thái A khó đi nửa bước.
Đông Phương đang cụng rượu với Thiên Nam, bỗng dưng nhìn thấy Thiên Âm như có điều suy nghĩ từ từ bước vào điện Vãn Nguyệt, hai người dừng động tác lại vẻ mặt giống như bị đông cứng, nhìn nàng chằm chằm thật lâu, đột nhiên đồng loạt nhảy đến trước mắt nàng, ôm nàng vào trong lòng!
\”Thiên Thiên!\”
\”Tiểu sư muội!\”
Đông Phương và Thiên Nam đồng thanh kêu gọi, tình cảm vui sướng đầy tràn cả khuôn mặt.
Lòng của Thiên Âm, giống như có thứ gì nhẹ nhàng chạm xuống, khí tức ấm áp bao bọc nàng.
Nàng từ cánh tay của hai người thoát ra, một dáng vẻ bị cợt nhã, đôi tay che ngực, đỏ mặt thét chói tai: \”Nam nữ thụ thụ bất thân!\”
Hai đấng mày râu đồng thời sững sờ, nhìn tay của mình một chút, lại liếc mắt nhìn lẫn nhau, nhìn Thiên Âm giống như nhìn kỳ trân dị thú. Đông Phương nói: \”Thiên Thiên, ở đây trong mắt ta muội chẳng qua chỉ là một đứa bé.\”
Thiên Nam cũng giúp nói: \”Đúng vậy, ta và Đông Phương cũng sống nhiều hơn hai trăm năm rồi.\”
\”Ta mặc kệ!\” Thiên Âm kìm nén đỏ mặt: \”Ta bị thương tổn, các huynh phải bồi thường!\”
Hai người rống to: \”Cái người vô sỉ keo kiệt muốn lừa gạt tống tiền này!\”
Hai tay Thiên Âm xoa xoa vào nhau: \”Các huynh nói đúng rồi.\”
\”. . . . . .\”
\”. . . . . .\”
Thời điểm bị Thiên Âm trêu chọc tới đỏ mặt tía tai, Thiên Âm xoay chuyển lời nói, hỏi: \”Sư phụ đâu?\”
Đông Phương tức giận quăng câu: \”Sư phụ đi Yêu Giới rồi.\”
Đã nói Phong Thanh Dương sao có thể tốt bụng thả nàng ra ngoài, thì ra là Trọng Hoa không có ở đây. Chỉ là, hắn thật có lòng tốt như vậy?
Thiên Âm suy sét tự định giá chốc lát liền hồi hồn, không hiểu hỏi \”Sư phụ đi Yêu Giới làm cái gì?\”
\”Còn có thể làm cái gì, ban đầu ngươi không phải là bị một đám hồ ly tinh lấy máu sao, lão nhân gia sư phụ đi báo thù cho muội.\”
\”Nhưng sư phụ một người một mình xông Yêu Giới chẳng phải là rất nguy hiểm sao? !\” Thiên Âm hung ác nhìn chằm chằm hai người: \”Các huynh sao không ngăn ngài? !\”
Đông Phương và Thiên Nam song song đều bày ra vẻ mặt không tự nhiên, lầm bầm nói: \”Trừ muội ra, ai dám ngăn cản sư phụ, người nào lại cản được. . . . . .\”
Thấy Thiên Âm tức giận rất có vẻ muốn đi liều mạng, Thiên Nam quả quyết hỏi \”Ta nghe nói Huyền Tề đi cứu muội, sao liền bị đuổi kịp à?\”
Thiên Âm đột nhiên trầm mặc lại, đang nhìn bầu trời.
Trong viện anh đào như đang tung bay, mùi rượu nhẹ nhàng bay trong gió.
Hồi lâu, nàng nói: \”Bắt được sẽ tốt hơn.\”
Đông Phương và Thiên Nam nghe xong lời này, một người vội vàng quở trách Thiên Âm, một người vội vàng giảng thuyết đạo lý lớn, Thiên Âm mắt điếc tai ngơ, đi thẳng tới bàn đá bên cạnh cây hoa anh đào ngồi xuống, cầm một ly rượu uống sạch, mang theo vẻ mặt hài lòng muốn rời đi.
Đông Phương lại đột nhiên dừng lại quở trách, giọng nói
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!