Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Chương 178
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!


Chương 178



Tuy đây là kết quả Thiên Âm mong muốn đạt được nhưng lại tới quá nhanh khiến cho nàng không thể tưởng tượng được, giống như bị sét đánh, bùm một cái làm cho nàng ngu muội, nhưng lại cố gắng giữ vững lý trí.

Tiếng y phục cọ xát vang lên, trong đầu Thiên Âm nhanh chóng xoay chuyển một lúc, nàng biết Trọng Hoa đứng lên, chỉ là nàng không biết bước kế tiếp sẽ làm gì.

Mặc dù chỉ là thời gian mấy hơi thở, Thiên Âm lại cảm thấy dài tựa như mấy trăm năm. Nàng nằm trên mặt đất, âm thầm suy nghĩ, đỉnh đầu hoàn toàn yên tĩnh.

Một bàn tay thon dài trắng nõn duỗi đến trước mắt nàng, ngay sau đó giọng nói tươi cười vang lên: \”Vui mừng đến như vậy sao? Đứng lên đi.\”

Thiên Âm nghễnh đầu, nhìn hắn mỉm cười, xấu hổ kinh hoàng chỉ một thoáng biến mất, nhìn chằm chằm Trọng Hoa, lắp bắp nói: \”Sư phụ, người có thể đừng cười đẹp mắt như vậy hay không. . . . . .\”

Trọng Hoa chậm rãi thu tay lại, đứng lên, lại nhìn sách, không mặn không nhạt nói: \”Lời nói của Lưu Quang ta tin rồi, mấy ngày nữa, đợi tóc ngươi dài một chút là có thể búi tóc lên, ta cưới ngươi.\”

\”. . . . . .\” Thiên Âm hoàn toàn ngã sấp trên đất giống như con thằn lằn chết, trong lòng là vừa mừng vừa sợ vừa khổ lại ngọt, phức tạp khó nói lên lời. Hồi lâu mới nói: \”Sư phụ, Lưu Quang hắn lừa gạt người.\”

Trọng Hoa từ chối cho ý kiến.

Thiên Âm cũng không biết mình có tâm trạng gì, chỉ cảm thấy nếu dưới tình huống hắn không biết rõ như vậy, nàng không thể lừa gạt hắn. Ý thức nàng bò dậy, ngồi ở bên cạnh Trọng Hoa, vẻ mặt nghiêm túc giọng điệu nghiêm túc: \”Sư phụ, chẳng lẽ người không muốn biết chuyện đã qua sao?\”

\”Không muốn biết.\”

\”Vậy. . . . . .\”

Trọng Hoa lạnh nhạt nói: \”Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi.\”

\”Nhưng. . . . . .\”

Trọng Hoa phất tay một cái, không để cho nàng mở miệng lần nữa đã đi tới cửa, ý tứ rất rõ ràng.

Mời nàng đi ra ngoài.

Thiên Âm co lại vai ảo não đứng dậy, thời điểm đi qua bên người hắn, lại càng không cam lòng. Cảm giác từ sau khi Trọng Hoa mất trí nhớ, không khí ở giữa hai sư đồ như có chút rơi vào trong sương mù rối loạn.

Lời nói của Hoa Tưởng Dung như kim quang lấp lánh xuất hiện trong đầu của nàng, nàng nhìn chằm chằm Trọng Hoa không nói, Trọng Hoa cũng nhìn nàng, thẳng tắp đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt giống như người trong bức họa.

Nàng đột nhiên cảm thấy uất ức, không khỏi cảm thấy uất ức, trong lòng vô cùng chua xót, mắt mũi đều bị chua xót này làm cho đỏ bừng.

Ánh mắt Trọng Hoa lóe lên, nghiêng đầu, nói: \”Trở về nghỉ ngơi đi, chuyện quá khứ, có thời gian ta lại nghe ngươi nói tỉ mỉ.\”

**

Sau ngày đó, cả ngày Trọng Hoa đọc sách về các loại hoa mai, cũng không chủ động tới tìm Thiên Âm.

Nếu không phải có một ngày trời đẹp, Thiên Âm tận mắt thấy Trọng Hoa hộc máu té ở Hoa Mai Lâm, có lẽ Thiên Âm còn có thể giống như con rùa rụt đầu núp mình ở trong vỏ, thuận theo tự nhiên.

Sự việc hôm đó đã khiến cho Thiên Âm nhận ra nguy cơ, lúc nàng chạy đến, chỉ thấy bông tuyết giống như bị kinh sợ, Trọng Hoa một thân y phục dính máu té một cái ở trong cánh hoa, khiến cho hoa và băng tuyết giật mình, giống như núi băng đổ sụp trước mắt Thiên Âm.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sư phụ Trọng Hoa của nàng, còn có thể yếu ớt hơn cả bông tuyết.

Ngồi ở bên cạnh sàng tháp, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trọng Hoa, nàng có thể cảm thấy rõ ràng tánh mạng của hắn có dấu hiệu dần dần biến mất từng chút một.

Nàng cứ ngồi như vậy nhìn hắn, vừa nhìn chính là cả ngày.

Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

Chỉ cần có thể cứu sư phụ, cho dù phạm thượng thì như thế nào?

Hoa Tưởng Dung bỗng xuất hiện tại trong phòng, ôm chặt Thiên Tuyết không cho giãy giụa, liếc nhìn cả người Thiên Âm chán nản như phụ mẫu chết, bật cười thở dài nói: \”Ôi ôi, mấy ngày nay nhìn sư đồ hai người các người giận dỗi khiến cho tinh thần ta rất sảng khoái. Thế nào, ngươi còn chưa có nghĩ thông suốt?\”

Thiên Âm mặt không thay đổi đứng dậy, trên mặt không có biểu cảm nhận lấy Thiên Tuyết từ hắn trong ngực, chậm mà nói: \”Tuyết

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN