Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Chương 184
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!


Chương 184



Thiên Âm vừa mở mắt, hơi ấm bên cạnh vẫn còn, nhưng đã không thấy bóng người.

Nàng suy nghĩ có thể là sáng sơm Trọng Hoa lại đi đến lấy tuyết.

Ở Băng Vực, mỗi ngày nàng lấy tuyết pha trà, sư đồ hai người cũng yêu hoạt động nhàn rỗi này. Cuộc sống hằng ngày ở Băng Vực hoàn toàn như không có biến thành cố. Trọng Hoa làm việc và nghỉ ngơi cũng chính xác, trên căn bản mỗi ngày bắt đầu tiến về phía Hoa Mai Lâm ngồi một chút, đi hái ít tuyết, trở lại làm cơm đọc sách bồi nàng nói chuyện phiếm.

Cũng coi là phu quân hoàn hảo trong thời đại này.

Lúc này, thường ngày nàng đều là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, chỉ chờ hắn tới bên cạnh kêu nàng đứng dậy.

Nhưng hôm nay khi mở mắt, nàng lại cảm nhận được lo lắng.

Lo lắng này, là nàng cảm nhận được lúc Thái A bị các phái trong Tiên giới bao vây.

Từ khi Hoa Tưởng Dung rời đi đã nửa tháng, Hoa Tưởng Dung còn chưa trở lại, không biết là có chuyện trì hoãn hay là đang chàng chàng thiếp thiếp với Thiên Tuyết mà đã quên “nhạc mẫu” là nàng đây. Tóm lại là không có một chút tin tức nào.

Đoạn thời gian gần đây, đầu óc Trọng Hoa vô cùng tỉnh táo cảnh giác, hai người thân thiết thì không quên trước áp chế pháp lực của nàng, lòng phòng bị này một ngày càng sâu. Mắt thấy thời gian ước hên với Vô Nhai ngày càng gần, Thiên Âm cũng không còn suy nghĩ ra một biện pháp gì .

Trong cơ thể Trọng Hoa còn sót lại nước Hóa Tiên, Thiên Âm lo lắng dược lực giữ lại quá lâu, cuối cùng trở thành tai họa ngầm. Hàng đêm tìm cơ hội liền quyến rũ Trọng Hoa thân thiết, khiến cho ánh mắt Trọng Hoa nhìn nàng cũng kì lạ khác thường.

Nàng đứng lên, phát giác thân thể của mình đã được chỉnh đốn lại. Ngay sau đó hé miệng cười lên.

Không cần người khác nói, nàng cũng biết lúc này mình cười ngọt ngào cỡ nào.

Nàng cầm lấy cây lược gỗ, nhìn tóc trên đầu ngày càng dài ra, nhớ tới lời nói lúc đầu của Trọng Hoa: \”Đợi đến khi tóc nàng dài là có thể búi tóc lên\”, trong lòng đã nổi lên ý niệm, liền búi lên đầu tóc hơi dài giống như nữ tử ở Nhân, từ trong ống trúc lấy ra một hồng mai cài lên tóc, chạy đi đến nước hồ sau nhà soi vào.

Trong nước đang có một thiếu phụ mím môi cười, một đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Đáy mắt tao nhã toát ra nhu tình, cơ hồ muốn hòa tan người khác.

Nàng tung tăng đi đến Mai Lâm, cách thật xa liền thấy Trọng Hoa một bộ áo bào xanh nắm hoa mai trong tay, dung nhan như vẽ.

Có gió thổi qua, lập tức hoa mai rơi như mưa, bông tuyết tung bay.

Trên dưới gò má của hắn rõ nét, một đôi mắt hàm chứa Thiên Sơn Vạn Thủy* luôn cô tịch như vậy. Hắn ngưng mắt nhìn hồng mai đến ngẩng người, đột nhiên khẽ mỉm cười, như hoa nở trong xuân, xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, thẳng vào lòng người.

Thiên Sơn Vạn Thủy*: Nghìn núi muôn sông

Đầy trời đất tuyết, hoa tùy ý tung bay, cũng không bằng bóng dáng khiến cho người ta cảm thấy bình dị trong lòng. Một người, cười một tiếng, làm cho đất trời như ngừng chuyển động.

Thiên Âm mất hồn nhìn, chỉ mong thời gian dừng ở giờ khắc này, để cho nàng dùng cả đời khắc ghi hình bóng này vào trong tim.

Dường như Trọng Hoa có cảm giác, đảo mắt nhìn qua, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc!

\”Hôm nay làm sao dậy sớm như vậy?\” Hắn hỏi, đưa tay lấy hồng mai nàng cài trên tóc xuống, thay một cây trăm được chế bằng trúc, thuận tay lại lấy một đóa Bạch Mai trong tay hắn cài lên, càng tôn lên mái tóc đen bóng của nàng: \”Hồng mai quá tươi đẹp, không thích hợp với nàng.\” Lại cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng đưa vào trong ngực sưởi ấm, đau lòng nói: \”Tại sao thân thể càng ngày càng kém, tay lạnh giống như băng.\”

Thiên Âm xấu hổ cười khẽ: \”Chắc hẳn đây cũng là Băng Cơ Ngọc Cốt trong truyền thuyết rồi.\”

Sớm biết tính tình của nàng, Trọng Hoa cũng không cải cọ với nàng, nắm cả nàng đi trở về: \”Đói không? Ta làm cho nàng một ít thức ăn. Hôm qua nàng thì thầm muốn ăn Trúc Tâm, sáng nay ta hái một chút, chốc lát nữa cho nàng nếm thử một chút.\” Dừng một chút, còn nói: \”Ta nhớ được thời điểm nàng vừa tới Băng Vực cũng không sợ lạnh cũng không sợ đói, nhưng sau khi thành thành với ta, thân thể của nàng ngày càng sa sút, mới rơi vào trạng thái vô cùng suy yếu như hiện giờ vậy. Xem xét lại biến hóa của ta, hoàn toàn ngược lại với nàng. Thiên Âm, có một số việc mặc dù nàng không nói ta sớm muộn cũng sẽ tìm ra nguyên nhân.\”

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thiên Âm, hắn ôm chặt nàng một chút, dời đề tài khác: \”Tiên giới xác nhận là bốn mùa như xuân chứ?\”

Thiên Âm gật đầu.

Hắn lại hỏi: \”Rất thích hợp cho người ở?\”

Nàng lại gật đầu.

Hắn còn phải hỏi, Thiên Âm nói: \”Nhưng nơi đó thiếu tình người, còn Băng Vực tốt! Chúng ta cũng không đi đâu cả, có

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN