Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám - Chương 49: Ta là truyền kỳ, Thiên sát cô tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám


Chương 49: Ta là truyền kỳ, Thiên sát cô tinh


Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Lúc này, xe ngựa dừng trên một đỉnh núi, kỵ sĩ phía sau cũng nhao nhao xuống ngựa.

Nơi này thật là hoang vu, khắp nơi đều là núi hoang, gồ ghề nhấp nhô.

Trong tầm mắt, đều là hoang sơn dã lĩnh.

“Đây chính là Dã Trư lĩnh?” Vân Trung Hạc hỏi.

Tỉnh Trung Nguyệt từ trong xe ngựa đi ra, gật đầu nhẹ.

Cùng lúc đó, từ trong bóng tối đi ra vài bóng người, trấn giữ mỗi một nơi hẻo lánh.

Tỉnh Trung Nguyệt nữ chủ quân này mặc kệ đi nơi nào, bên người đều sẽ có mấy chục trên trăm tên võ sĩ đi theo.

Trên trăm tên võ sĩ này lập tức lợi dụng địa hình vốn có, tạo dựng thành một trận địa phòng ngự cỡ nhỏ.

Lúc này trời đã rạng sáng.

Vân Trung Hạc phát hiện, trong sơn cốc dưới núi cách đó không xa, lại có một pháo đài nho nhỏ, kẹt trong thông đạo, chân chính một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.

Cách pháo đài mấy trăm mét, có một thứ khiến cho người ta rùng mình.

Đầu người xếp thành kinh quan.

Đây là lần trước Liệt Phong cốc và Thu Thủy thành đại chiến lưu lại, Tỉnh Trung Nguyệt giết 3000 người Thu Thủy thành, đồng thời dùng đầu người chất thành toà kinh quan này, không chỉ uy hiếp Thu Thủy thành, còn uy hiếp chư hầu khác, thậm chí các lãnh chúa trong Liệt Phong cốc.

Nhưng chính kinh quan này, triệt để kích thích chư hầu liên minh đại hội, trở thành chứng cớ Tỉnh Trung Nguyệt tàn nhẫn hiếu sát, tự tiện khai chiến.

Lúc đó giết rất thoải mái, nhưng bây giờ lại trở thành lý do chế tài Liệt Phong cốc.

Mấy tên võ sĩ đem tới một cái ghế, gấm vóc mềm mại, khảm nạm hoàng kim, thập phần lộng lẫy.

Vân Trung Hạc kinh ngạc, đi vào loại rừng núi hoang vắng này, lại còn mang theo ghế xa hoa như thế? Nữ chư hầu Tỉnh Trung Nguyệt này thật đúng là phú quý bức người.

“Chủ quân, bây giờ ta có thể hỏi nhiệm vụ là gì không?” Vân Trung Hạc hỏi.

“Nhìn thấy tòa thành kia không?” Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.

“Có thấy.”

Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Tòa thành kia là ranh giới giữa Thu Thủy thành và Liệt Phong cốc, đoàn điều tra chư hầu liên minh ở trong thành bảo kia.”

Vân Trung Hạc nói: “Bọn hắn đến điều tra chân tướng đại chiến Liệt Phong cốc và Thu Thủy thành?”

Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Đúng!”

Một khi đoàn điều tra báo cáo là Liệt Phong cốc xâm lấn Thu Thủy thành, vậy chư hầu liên minh sẽ phán định Liệt Phong cốc tà ác, liền có cớ chế tài. Tẩy Ngọc thành Mạc thị gia tộc sẽ có lý do không trả lại Lạc Diệp lĩnh.

Vân Trung Hạc nói: “Hiện tại cục diện phi thường bất lợi với chúng ta sao?”

Tỉnh Trung Nguyệt gật đầu nói: “Đúng!”

Kỳ thật Vân Trung Hạc cũng có thể nhìn ra, bởi vì đoàn điều tra ở pháo đài thuộc về Thu Thủy thành, cái này đại biểu thái độ của bọn họ.

Trình độ nào đó, phần báo cáo này quyết định vận mệnh Liệt Phong cốc tiếp theo.

Lúc này, một lều vải hoa lệ đã dựng xong.

Tỉnh Trung Nguyệt chậm rãi đi vào trong lều vải.

“Ngươi đi theo ta.”

Vân Trung Hạc đi theo.

Trong trướng bồng, hai nữ tử ôn nhu đang pha trà.

Lại dùng nước tuyết hiện dung.

Mặc dù lúc này đã nhập thu, thời tiết đã thật lạnh, nhưng năm nay còn chưa có tuyết rơi à.

Tuyết này ở đâu ra? Là năm ngoái để dành được, hay là thu thập được từ đỉnh núi tuyết ngoài ngàn dặm?

Cuộc sống Tỉnh Trung Nguyệt ngươi thật là xa xỉ à.

“Thủ lĩnh đoàn điều tra này gọi là Ninh Thanh, nàng là một quả phụ, quả phụ nổi danh nhất Vô Chủ chi địa, quả phụ có quyền thế nhất, là muội muội Ninh thành chủ.”

Vân Trung Hạc đã biết, Ninh thành chủ là đệ nhị đại chư hầu Vô Chủ chi địa, gần với Đạm Đài gia tộc kiêu hùng kia.

“Quả phụ Ninh Thanh ở trong tòa thành này, Vân Trung Hạc ngươi trong vòng năm ngày giải quyết nàng!” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Đây chính là nhiệm vụ của ngươi.”

Sau đó, nàng đưa tới một đồ vật, nói: “Đây là tất cả tư liệu Ninh Thanh, bao gồm chi tiết hành động gần đây.”

Vân Trung Hạc lấy xem, quyển tư liệu này thật dày, có chừng một vạn chữ.

Dọc theo con đường này ngươi vì sao không lấy ra cho ta xem? Kỳ thật Vân Trung Hạc không biết, quyển tư liệu này còn có tin tức gần nhất của Ninh Thanh, nàng cũng là vừa mới lấy được.

Vân Trung Hạc lật xem tư liệu.

“Những chữ này ngươi đọc được không?” Tỉnh Trung Nguyệt bỗng nhiên hỏi.

Nghe nói thế, Vân Trung Hạc hận không thể đập đầu chết, cái này không khỏi quá coi thường người.

Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, Tỉnh Trung Nguyệt hoài nghi cũng là bình thường, bởi vì Vân Trung Hạc luôn miệng nói mình lúc trẻ nhỏ vỡ lòng một năm thì bỏ học, hoàn toàn là dạng mù chữ.

Dùng chưa tới một canh giờ, Vân Trung Hạc đã xem hết quyển tư liệu này.

Sau đó, Vân Trung Hạc nhìn mà than thở.

Ninh Thanh này có thể nói là một truyền kỳ à.

Nàng là một nhà thư pháp, thi nhân, tài nữ, danh truyền khắp ngàn dặm.

Nàng còn có một cố sự truyền kỳ, lúc nàng 18 tuổi, đã từng giả trang thành nam tử, mạo dụng thân phận đi Nam Chu đế quốc tham gia khoa thi cử.

Kết quả từ thi huyện, thi phủ, thi viện, cuối cùng một đường giết tới thi hương, toàn bộ đều là hạng nhất!

Chân chính Tiểu Tam Nguyên à, sáng tạo ra kỳ tích khoa cử.

Lúc đó hoàn toàn oanh động Nam Chu đế quốc Thiên Thủy hành.

Cảm thấy lại phải ra một Văn Khúc tinh.

Đương nhiên, bởi vì nàng đứng đầu ngọn gió, cuối cùng bị người phát hiện thân phận chân thật, nguyên lai nàng mạo danh thay thế một tên thư sinh Nam Chu đế quốc.

Chuyện này trở thành một kỳ văn khoa cử của Nam Chu đế quốc.

Bởi vì chuyện này, Nam Chu đế quốc bãi miễn mười chín tên quan viên, thậm chí kém chút phế bỏ hết thành tích thi hương kia.

Từ đó về sau, hàng năm Nam Chu đế quốc xác minh thân phận thí sinh nghiêm ngặt đến cực hạn, hận không thể điều tra tổ tông mười tám đời, mà phải có năm người bảo đảm, một người xảy ra vấn đề, năm người liên đới.

Nhưng cố sự lần này tràn ngập truyền kỳ, là thành tựu tài nữ Ninh Thanh.

Mà nàng lại xuất thân lộng lẫy, lúc ấy người cầu hôn nối liền không dứt.

Lúc đó, nàng chọn lựa đệ nhất mỹ nam tử Vô Chủ chi đị Vân Vạn Lý làm phu quân.

Vân thị lúc đó, là chư hầu thứ ba Vô Chủ chi địa.

Vân Vạn Lý tuấn mỹ vô địch, văn võ toàn tài, gã và Ninh Thanh hoàn toàn là ông trời tác hợp cho.

Hai người này kết hợp, có thể nói là sặc sỡ loá mắt, tiện sát vô số ánh mắt Vô Chủ chi địa.

Nhưng kết quả không đến hai tháng sau khi thành hôn, Vân Vạn Lý chết bất đắc kỳ tử, Ninh Thanh trở thành quả phụ.

Đương nhiên, dù nàng là quả phụ, cũng vẫn như cũ là mục tiêu của vô số người theo đuổi.

Ba năm sau, nàng lại gả cho trưởng tử La thị gia tộc La Tần, trở thành nữ chủ nhân tương lai chư hầu thứ bảy.

Nhưng… Lần này thành hôn sau vẻn vẹn hai tháng, La Tần chết bất đắc kỳ tử.

Ninh Thanh lại một lần nữa trở thành quả phụ.

Lần này, tất cả mọi người bị dọa sợ.

Tất cả mọi người cảm thấy nữ nhân này quá mức xuất sắc, tài hoa quá chói mắt, nam nhân căn bản áp chế không nổi, cho nên toàn bộ nam nhân cưới nàng bị khắc chết hết.

Đương nhiên, còn có lời càng thêm khó nghe. Tỉ như mệnh nàng quá cứng, là Thiên Sát Cô Tinh.

Từ đó về sau, Ninh Thanh cũng từ bỏ lấy chồng, chuyên tâm học văn, trở thành đại gia thi từ thư họa.

Danh khí rất lớn.

Bởi vì lo lắng cho mình sẽ khắc đến gia tộc, cho nên Ninh Thanh cũng rất ít khi trở lại Ninh thị gia tộc của mình, mà đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở liên minh chư hầu.

Mà trùng hợp là chư hầu liên minh cần nhất người như nàng, danh khí lớn, có tài hoa, mà lại tuyệt đối công chính.

Những năm này, Ninh Thanh trong liên minh chư hầu chỉ phụ trách hai chuyện.

Thứ nhất, trợ giúp người không nhà để về.

Thứ hai, mở trường.

Mười năm qua nàng cứu trợ không biết bao nhiêu người, làm trên trăm tòa học đường.

Cứ việc như cũ có ngoại hiệu Thiên Sát Cô Tinh, nhưng thanh danh nàng càng lúc càng lớn, càng ngày càng tốt.

Nhất là tầng dân chúng dưới chót Vô Chủ chi địa, đơn giản xem nàng chính là Thiên Nữ hạ phàm.

Cũng chính vì thanh danh nàng công chính thánh khiết, mà lại có đầy đủ uy tín, cho nên lần này chư hầu liên minh mới điều động nàng đến điều tra chân tướng cuộc chiến Thu Thủy thành và Liệt Phong cốc.

Dù nàng là người Ninh thị gia tộc, nhưng tất cả mọi người cảm thấy nàng mới có thể chân chính đại biểu chư hầu liên minh, chỉ có nàng mới có thể chân chính công bình.

Cho nên, báo cáo mà quả phụ Ninh Thanh này đệ trình lên có quyền uy tuyệt đối.

“Vân Trung Hạc, ngươi mặc dù dáng dấp tuấn mỹ, nhưng dù sao xuất thân từ tầng dưới chót, khí tức rễ cỏ quá nồng, cho nên ta không muốn sớm dùng ngươi như vậy.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Ta đã mời mấy vị lão sư cho ngươi, cải tạo ngươi từ trên thi thư, lễ nghi, chí ít hai năm sau, để cho ngươi thuế biến trước nay chưa từng có, lúc đó mới để cho ngươi chấp hành nhiệm vụ.”

Đây là ghét bỏ Vân Trung Hạc quá điểu ti, không coi là gì rồi.

Tỉnh Trung Nguyệt cảm thấy, một người nam nhân có bề ngoài tuấn mỹ là không đủ, mấu chốt là trí tuệ và khí chất bên trong, thậm chí nội tại càng trọng yếu hơn, nếu không nam nhân này sẽ lộ ra nông cạn đê tiện nhất.

Nhưng nàng đã phái năm người tới gặp Ninh Thanh, không ngoài dự tính toàn bộ thất bại.

Năm người này có đại nho, có đại gia cầm nghệ, có đại gia thư pháp, còn có mỹ nam tài tử.

Nhưng ngay cả tòa thành cũng không được vào, căn bản không kịp nhìn thấy mặt Ninh Thanh, thậm chí mỹ nam tài tử phái đi cuối cùng kia còn bị đánh gãy hai chân, phế mất rồi.

Điều này đại biểu Ninh Thanh bị chọc giận.

Mỹ nam tài tử kia là Ninh Thanh phế mất sao?

Đương nhiên rồi.

Đừng tưởng nàng là tài nữ sẽ ôn tồn lễ độ, đây cũng là một nữ nhân lợi hại.

Lúc bình thường đoan trang mê người, mà một khi lạnh xuống, cũng tuyệt đối tâm ngoan thủ lạt.

Trong tay Tỉnh Trung Nguyệt đã không có nhân tuyển thích hợp, thế là nghĩ đến Vân Trung Hạc.

Chiến tích người này tại Hàn Thủy thành, không thể bảo là không huy hoàng à.

Mấu chốt là phân lượng hắn không nặng, dù bị Ninh Thanh phế bỏ, tổn thất cũng không quá lớn.

Như vậy thì còn nước còn tát, để Vân Trung Hạc tới thử một lần.

“Chuẩn bị xong chưa?” Tỉnh Trung Nguyệt nói.

Vân Trung Hạc gật đầu nói: “Đã xong.”

Nguyên bản Vân Trung Hạc còn không chắc chắn lắm, nhưng hiện tại nắm chắc mười phần.

Bởi vì trong tư liệu Ninh Thanh, hắn thấy được mấy chi tiết vô cùng thú vị.

Xem ra trong đoàn điều tra có nội ứng Tỉnh Trung Nguyệt, bất quá cấp bậc nội ứng này tương đối thấp, không thể nào tiếp xúc gần Ninh Thanh.

Nhưng người này ghi chép tương đối chi tiết, người khác cũng sẽ không chú ý, duy chỉ có Vân Trung Hạc nhìn ra vào điểm phi thường đáng chú ý.

Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Chuẩn bị xong thì thay đổi cẩm y, lộ ra chân diện mục, đi hoàn thành nhiệm vụ của ngươi.”

“Chủ quân, tuyệt đối không thể.” Lúc này hai thân ảnh vọt vào, lại là Lam Thần Tiên và Sở Chiêu Nhiên.

Chuyện gì xảy ra? Hai người này sao lại tới đây?

Tỉnh Trung Nguyệt lập tức nhướng mày.

Sở Chiêu Nhiên khom người nói: “Chủ quân, liên quan tới chuyện Ninh Thanh đại nhân đã có chuyển cơ, thuộc hạ không dám trễ nãi, cho nên lập tức đến đây.”

Lam Thần Tiên lập tức tiến lên phía trước nói: “Vân Ngạo Thiên cố nhiên có mị lực của hắn, nhưng là sự điên không nhỏ, rất có thể va chạm chọc giận Ninh Thanh đại nhân, như thế cục diện đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.”

Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Chuyển cơ gì?”

Lam Thần Tiên nói: “Ta có được một bài danh thi hiếm có, là mạc bảo của Thái A tiên sinh, dùng bài thơ này làm nước cờ đầu, nhất định có thể mở cửa Ninh Thanh đại nhân.”

Đôi mắt đẹp Tỉnh Trung Nguyệt sáng lên, nói: “Chính là Thái A tiên sinh kia?”

Thái A tiên sinh!

Vượt qua quốc gia, đại sư danh dương thiên hạ, chân chính Văn Khúc tinh trên trời.

Được xưng là Bán Thiên Hạ.

Có ý nghĩa gì, nói đúng ra là văn tài thiên hạ mười phần, vị Lý Thái A tiên sinh này chiếm một nửa.

Mà thân phận của y cực cao, đã từng là thái sư thái tử Đại Hạ đế quốc phương bắc.

Đại Hạ đế quốc, đỉnh cấp cường quyền thế giới này, thậm chí được vinh danh thiên hạ đế quốc chính thống nhất, cũng có hi vọng nhất thống thiên hạ.

Nhưng mà, hai mươi năm trước thái tử Đại Hạ đế quốc tạo phản, khiến cho Đại Hạ đế quốc thương cân động cốt, nguyên khí đại thương.

Mà vị thái tử điện hạ này cũng binh bại bỏ mình, trở thành nhân vật bi kịch triệt để.

Làm thái sư thái tử, vị Lý Thái A tiên sinh này vốn hẳn nên bị liên luỵ xử tử, nhưng thanh danh y thật sự quá lớn, Đại Hạ hoàng đế bệ hạ chẳng những không giết y, thậm chí không cầm tù y, chỉ lưu đày mà thôi.

Cố sự này để Thái A tiên sinh tràn đầy sắc thái bi kịch, càng thêm để người trong thiên hạ đồng tình.

Mười mấy năm qua, Thái A tiên sinh dạo chơi thiên hạ, ngẫu nhiên thi hứng đại phát, lưu lại một bài thơ.

Mà y lưu lại thơ không có chỗ nào mà không phải là danh thiên bất hủ, giá trị liên thành.

Trọng yếu nhất là, cả đời Ninh Thanh này thích nhất chính là thơ Lý Thái A tiên sinh.

Thậm chí nàng công khai nói, chỉ cần có tác phẩm Thái A tiên sinh, nhất định phải đưa nàng đến nơi đó, mặc kệ giá mở cao bao nhiêu, nàng đều mua.

Đây có lẽ là cộng minh giữa hai thiên tài văn học à.

Không ngờ, Lam Thần Tiên vậy mà lấy ra loại đòn sát thủ này.

Ai cũng biết có mặc bảo Thái A tiên sinh, trước mặt Ninh Thanh đại nhân tuyệt đối mọi việc đều thuận lợi.

Lam Thần Tiên thật sự là đại thủ bút à, vì chặn đánh Vân Trung Hạc, vậy mà bỏ được xuất ra bảo bối như vậy.

Đây là tiệt hồ á.

Đoạt thức ăn trước miệng cọp, chính là không để cho Vân Trung Hạc lập công. Kể từ đó, công lao này nhất định bị Lam Thần Tiên cướp đi.

Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Sở Chiêu Nhiên, ngươi thấy thế nào?”

Sở Chiêu Nhiên nói: “Chủ quân, Vân Ngạo Thiên mặc dù là thuộc hạ ta. Nhưng Ninh Thanh đại nhân quan hệ đến vận mệnh Liệt Phong cốc, cho nên vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng, ta cũng cảm thấy hẳn là để Lam Thần Tiên đi gặp Ninh Thanh đại nhân.”

Ánh mắt Tỉnh Trung Nguyệt nhìn về phía Vân Trung Hạc, sau đó gật đầu nói: “Vậy xin nhờ Lam lão sư.”

Lam Thần Tiên khom mình nói: “Lão hủ sẽ toàn lực ứng phó, nói đến thật sự là hữu duyên, ta và Ninh Thanh đại nhân cũng coi là bạn cũ.”

Sau đó, Lam Thần Tiên cầm mặc bảo Thái A tiên sinh, đi đến pháo đài dưới núi.

Mấy người ở đây, có chút cười trên nỗi đau của người khác nhìn qua Vân Trung Hạc.

Tên ăn mày ngươi ngay cả cơ hội biểu hiện cũng không có, bất quá Vân Ngạo Thiên ngươi vốn không có bất kỳ cơ hội gì.

Đoạn tài lộ người, như là giết phụ mẫu người!

Mà bây giờ Lam Thần Tiên và Sở Chiêu Nhiên chính là làm chuyện này.

Đây là muốn triệt để đoạn tuyệt còn đường lập công của Vân Trung Hạc.

Nhưng Vân Trung Hạc lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt, còn có chút buồn cười, vấn đề này càng ngày càng có ý tứ à.

Chú thích: Phế đi mấy ngàn bản thảo, lại suốt đêm gõ chữ, ta đi ngủ. Khẩn cầu ân công phiếu đề cử, để cho ta ngủ an giấc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN