Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 1 - Chương 20
Ngay từ lần đầu Văn Xuân Tương nhìn thấy Ngọc Phù Dung, y đã cảm giác được nàng có điểm kỳ lạ. Dù sao hiện giờ y đang ở trong trạng thái phân thần, lại ẩn nấp trong chuỗi hạt cốt châu, không còn lợi hại như trước. Nhưng đến khi Ngọc Phù Dung xuất hiện lần nữa, Văn Xuân Tương mới cảm nhận được một luồng khí tức nhàn nhạt quen thuộc trên người nàng.
Cả hai đều là Ma tu, nên tất nhiên y rất mẫn cảm với khí tức của Ma tu. Tuy nhiên trường hợp của Ngọc Phù Dung thì hơi đặc biệt, nàng không phải Ma tu ngay từ đầu mà là chuyển từ tu đạo sao sang nhập ma, có vẻ hiện tại đang ở trong kỳ quá độ rồi.
”Ma khí trên người ả ta không phải của ả, ả hẳn là đang tu luyện thuật pháp có thể hút linh lực của người khác, kết quả không cẩn thận hấp thu phải linh lực của một Ma tu. Linh lực kia đã theo kinh mạch ả tiến vào trong Kim Đan rồi, đối chọi với Nguyên công pháp của ả ta, khuôn mặt ả hiện tại coi như đã bị hủy.” Trong khẩu khí của Văn Xuân Tương có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Ta thấy, tám phần là ả ta bị kẻ khác lừa, giờ đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể càng hãm sâu vào bóng tối thôi.”
Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương nói vậy, trong lòng cũng hiểu ra.
“Ngọc cô nương muốn ngọn Thanh Quang Phật đăng trong tay bần tăng sao?” Tạ Chinh Hồng lấy Thanh Quang Phật đăng ra, cười nói.
Quả nhiên, ánh mắt của Ngọc Phù Dung dán chặt trên ngọn Thanh quang Phật đăng không dời.
“Chẳng lẽ đạo hữu định nói sẽ đem tặng nó cho ta hả?” Ngọc Phù Dung che miệng nở nụ cười, tư thái vẫn thập phần hoàn mỹ như trước, nếu không nói đến đám ma khí quấn quanh mặt nàng lúc này, “Trò đùa của đạo hữu không buồn cười chút nào đâu.”
“Ma khí trên người Ngọc cô nương là từ đâu mà có vậy?” Tạ Chinh Hồng không tiếp lời nàng, ngược lại nói sang vấn đề khác, “Ta thấy ma khí trên người cô nương không phải đến từ trên người cô.”
“Bọn hòa thượng quả nhiên luôn nhiều lời vô nghĩa!” Ngọc Phù Dung cười lạnh một tiếng, “Nếu ngươi đã nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ta, vậy chớ trách ta ra tay tàn nhẫn!” Dứt lời, Ngọc Phù Dung ném vòng ngọc trong tay lên không trung, tức khắc nó liền hóa thành một tấm lưới khổng lồ phủ kín cả sân, chỉ trong nháy mắt ánh trăng chiếu sáng đã biến mất chẳng còn dấu vết, chỉ còn những ngọn quỷ hỏa âm u màu xanh đậm lập lòe trên khoảng không.
“Á!” Tố Tố hét to một tiếng, ôm chặt lấy Văn Văn.
Nếu vị tiền bối kia thắng được thì có lẽ các nàng còn có con đường sống, bằng không, Ngọc Phù Dung muốn nhanh chóng đến tu hành tại Tú Huyền các, không có khả năng để cho hai nàng sống sót!
Văn Văn đành phải ôm chặt Tố Tố, âm thầm cầu nguyện cho Tạ Chinh Hồng.
“Ồ, pháp khí cực phẩm.” Văn Xuân Tương huýt sáo, vẻ mặt có chút hiếu kỳ, “Pháp khí này thú vị đấy, không biết là ai làm ra mới có thể đạt tới hiệu quả này.” Nói vậy, hiệu quả của pháp khí này ít nhất cũng phải là cấp bậc pháp bảo, thế nhưng ở hạ giới sao lại có pháp bảo được luyện chế tốt như vậy chứ, vì thế nên chỉ có thể sáng tạo thêm vài điểm khác lạ thôi.
Văn Xuân Tương đã đi đến nhiều thế giới, thỉnh thoảng y cũng sẽ phát hiện không ít tác phẩm của bậc thầy luyện khí.
“Đây chính là “Đạo Hải Mạc”, các ngươi không thoát ra được đâu.” Sau khi Ngọc Phù Dung dùng pháp bảo này, sắc mặt rõ ràng tái nhợt đi nhiều. Dù vậy tinh thần nàng lại tốt hơn không ít, chẳng cần lo đối phương là Phật tu, có tu vi kỳ Kim Đan cũng không thể phá hỏng bảo bối của nàng. Nàng đã lấy máu tươi của mình để tế luyện, tạm thời cũng đủ che đậy cảm giác của người ngoài!
Gã Phật tu không rõ lai lịch này, chắc chắn phải chết ở đây!
“Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.” Tạ Chinh Hồng thở dài một hơi, việc giết người đoạt bảo này rõ ràng Ngọc Phù Dung không phải mới làm lần đầu.
“Ta thấy công pháp của đại sư rất thuần khiết, hẳn là đệ tử của đại môn phái nhỉ.” Dường như đã định liệu từ trước, lúc này Ngọc Phù Dung ngược lại chẳng hề tỏ ra bối rối, “Quy củ của đại môn phái, đạo hữu chắc hẳn cũng biết. Nếu không tìm đủ pháp bảo Phật tu để loại bỏ ma khí trên người ta, chỉ vừa đặt chân vào Tú Huyền các là ta đã bị đá ra ngoài rồi. Ta vất vả tu luyện đã mấy chục năm, khó khăn lắm mới sắp một bước lên trời, lúc này đại sư lại cố tình tìm đến đây, cũng chỉ có thể trách vận may của đại sư không tốt thôi.” Ngọc Phù Dung nhìn mặt Tạ Chinh Hồng, bỗng nhiên nở nụ cười, “Chi bằng ta cùng đại sư làm một giao dịch nhỏ được không?”
Tạ Chinh Hồng không nói gì.
Ngọc Phù Dung cũng không vội, “Xem ra đại sư vẫn còn là nguyên dương chi thân[1], nếu đại sư đồng ý cùng ta thải bổ một lần, đại sư tuấn tú như thế, hoàn tục rồi cùng ta kết làm một đôi đạo lữ[2] cũng không tệ nhỉ. Hôm nay tuy ta đang bị ma khí quấn thân, nhưng chỉ cần đại sư dùng Phật lực trên người thanh trừ ma khí giúp ta, dung mạo ta có lẽ cũng lọt vào mắt xanh của đại sư đấy.”
Ngọc Phù Dung nói đến đây, liền cảm thấy biện pháp này rất không tồi. Nếu có một Phật tu luôn ở bên người, nàng sẽ không cần khổ sở chịu cảnh ma khí quấn thân nữa, lại vừa có thể che mắt người ngoài. Huống hồ, điều kiện của Tạ Chinh Hồng không tệ chút nào, ít ra thì trong số rất nhiều những tu sĩ mà Ngọc Phù Dung từng gặp, quả thật chẳng có mấy ai có thể so được với Tạ Chinh Hồng.
“Bởi có suy nghĩ như thế nên cô nương mới bị ma khí quấn thân đấy.” Tạ Chinh Hồng nắm được manh mối từ miệng Ngọc Phù Dung, “Có phải cô nương không cẩn thận thải bổ cùng một Ma tu không? Có vẻ Ma tu kia khi chết không cam tâm nên đem linh lực hóa thành ma khí, chảy vào cơ thể cô nương, gây ra tình cảnh hiện giờ.”
Ngọc Phù Dung biến sắc, “Đại sư biết được không ít rồi nhỉ. Không sai, ta tình cờ có được một bí pháp tên là “Tố Nữ Cửu Chuyển”, có thể thông qua song tu để hấp thu linh lực của đối phương. Nhờ có nó, ta nhanh chóng bộc lộ hết tài năng ở kỳ Kim Đan, một bước leo lên vị trí hàng đầu trên Thiên Đan bảng. Tiếc là……..” Tiếc là nàng không cẩn thận gặp phải một gã Ma tu cũng có mục đích muốn thải bổ nàng, tuy cuối cùng nàng là kẻ thắng cuộc nhưng hiện tại cũng chẳng dễ chịu gì!
“Phương pháp thải bổ này ai cũng có thể dùng, dựa vào đâu mấy tên nam nhân kia dùng được còn nữ nhân bọn ta thì không được dùng?” Sắc mặt Ngọc Phù Dung trở nên xanh mét, “Ta không giống con mụ Nguyễn Ngôn giả nhân giả nghĩa kia, chỉ biết ức hiếp tu sĩ nhỏ yếu hơn mình, một khi ta luyện thành công pháp này rồi trở thành đại năng, ai còn quản ta trước đây đã làm những gì? Mấy tên đại năng đó giết người còn ít hơn ta hay sao!”
“Đại sư, ngươi cân nhắc thế nào?”
“Ngọc cô nương, ta chưa bao giờ cân nhắc.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh trả lời.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Ngọc Phù Dung nhìn chằm chằm Tạ Chinh Hồng rồi bỗng dưng cười rộ lên, “Không sao, ta và ngươi nói chuyện nhảm cũng lâu rồi, ta đã khôi phục lại ít nhiều. Sử dụng Đạo Hải Mạc này thật tốn công sức.”
Dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Phù Dung mở to, khẽ thét lên, năm ngón tay siết chặt, trong nháy mắt một dải sáng trắng xẹt ngang qua vài chục trượng, đâm thẳng về phía Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng vừa thầm niệm một tiếng, Tam Phương ấn chui ra từ mi gian, như có cảm ứng liền lập tức nghênh chắn, “Đùng” một tiếng đụng trúng dải sáng trắng kia, thì ra đó là một dải lụa trắng, mặt trên thêu rất nhiều phù vân, khi va chạm tạo ra những âm thanh như tiếng lưỡi mác.
Sau đó thân hình Ngọc Phù dung vọt lên, chớp mắt đã đến gần trước mặt Tạ Chinh Hồng, ngón tay cong lại như muốn đào móc Kim Đan của Tạ Chinh Hồng ra!
“A Di Đà Phật.”
Tạ Chinh Hồng thấp giọng hô một tiếng, tay phải bỗng chốc hóa thành hư ảnh, đánh bay chiêu móc của Ngọc Phù Dung, chân phải bước lên, tránh được đòn công kích của Ngọc Phù Dung.
“Si!”
Ánh sáng từ Tam Phương ấn tỏa ra mạnh mẽ, chữ “Si” đánh thẳng vào mặt Ngọc Phù Dung.
Ngọc Phù Dung cả kinh trong lòng, tung ra một con thoi, “Bang” một tiếng, con thôi vỡ nát, tốc độ di chuyển của Tam Phương ấn cũng chậm đi.
Trên mặt Ngọc Phù Dung lộ vẻ đau xót, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tạ Chinh Hồng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ngọc Phù Dung đã lãng phí mất vài món bảo bối, lại chưa chạm được vào một sợi tóc của đối phương. Nàng luôn tự nhận mình tu vi xuất chúng, sao có thể chịu được đả kích như vậy chứ!
“Bần tăng Tạ Chinh Hồng.” Tạ Chinh Hồng vẫn bình tĩnh nói.
“Ngươi là Tạ Chinh Hồng! Cũng đúng, sao ngươi lại không phải kẻ đó chứ?” Trong mắt Ngọc Phù Dung hiện ra chút hối hận, nếu sớm biết đối phương là cao thủ trong mười hạng đầu trên Thiên Đan bảng, nàng tuyệt đối sẽ không vì một ngọn Thanh Quang Phật đăng mà chống lại hắn! Đạo Xuân trung thế giới lớn như vậy, tu sĩ nhiều vô kể, danh tiếng của Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng ai ai cũng biết, hắn đi tới đâu cũng được coi như thượng khách. Ai mà ngờ kẻ này thế mà lại vô thanh vô tức đi đến Ngọc Hoàn môn của nàng, ngồi giữa một đám người bình thường chứ, giờ còn chạy tới xem trò cười của nàng?
Trong lòng Ngọc Phù Dung đã có ý định chạy trốn.
Chỉ có chuyện tu sĩ đánh giá sai đối thủ, không có chuyện Thiên Đan bảng xếp hạng sai!
Huống chi thứ hạng của nàng kém xa của hắn. Nàng đã tốn nhiều công sức như vậy mà còn chẳng động được vào một sợi tóc của Tạ Chinh Hồng, rõ ràng đối phương vẫn còn nhiều chiêu bài chưa tung ra. Nếu tiếp tục ở lại đây, chắc chắn sẽ có trưởng lão phát hiện ra nơi này có gì đó không ổn, đến lúc đó nàng có muốn chạy cũng không được nữa.
Có điều, nếu cứ bỏ đi như vậy, sau này e rằng sẽ bị Ngọc Hoàn môn trục xuất, không chốn dung thân!
Không, không thể được!
Mình không nên khinh địch như thế.
Nàng đã trả giá nhiều thứ mới có được ngày hôm nay, chỉ thiếu một bước nữa thôi là có thể trở thành đệ tử của Tú Huyền các, rời khỏi nơi quỷ quái này, sao có thể thất bại ở đây được chứ?
Bán Phật chân quân thì đã sao, cũng có thể liều một phen xem sao!
Ngọc Phù Dung khẽ cắn môi, vỗ vào mi gian, giữa mi tâm xuất hiện một khe hở, một viên Kim Đan nửa là kim quang nửa là ma khí chầm chậm chui ra.
“Lên!” Ngọc Phù Dung cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, trong thoáng chốc kim quang phát ra từ Kim Đan liền bị áp chế hơn phân nửa, khiến viên Kim Đan trở thành một viên Ma Đan đen xì!
“Hả?” Văn Xuân Tương cất tiếng kinh ngạc trong đầu Tạ Chinh Hồng, vội giục hắn, “Tiểu hoà thượng sao ngươi còn không mau tránh đi?”
“Không tránh được!” Tạ Chinh Hồng từ chối làm theo lời Văn Xuân Tương, trong mắt thoáng hiện ra chữ “Vạn”(卍) tỏa ra Phật quang, chiêu “Nhật Xuất Phật Sơn” trên tay trái và “Nhật Nguyệt Đương Không” trên tay phải cùng vọt lên!
”Hòa thượng chết dẫm, bổn tọa đâu có dạy ngươi trò này!” Văn Xuân Tương hô to một tiếng, thoát ra khỏi chuỗi cốt châu, trong mắt ẩn chứa giận giữ, thấy hai tay Tạ Chinh Hồng đều đang bận chống lại viên Ma Đan kia, lập tức xuất chưởng, quơ nhẹ một cái, trong nháy mắt mưa gió sấm chớp đánh thẳng lên trời.
“Ầm ầm ầm” Thứ gọi là “Đạo Hải Mạc” kia bị sấm sét đánh cho dập nát trong tức khắc, tia sét phóng thẳng lên không trung, chiếu sáng hơn nửa màn đêm!
“Kỳ lạ thật, đang có tu sĩ đấu pháp ở đâu sao?”
“Mau đi xem xem.”
……………………
Khi ánh sao chiếu rọi mặt đất lần nữa, Ngọc Phù Dung không nhịn được mà ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam tử dung mạo mờ ảo lơ lửng trên không trung, uy áp kia ép nàng không thể thở nổi!
Thanh âm lạnh lẽo của nam tử nọ như vang vọng từ trên cao, “Bọn Ma đạo cỏn con như các ngươi mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ hả?”
“Xéo đi!”
Y giơ tay chỉ một cái, ánh sáng đỏ từ đầu ngón tay lập tức nghiền nát viên Ma Đan. Mà đòn tấn công của Tạ Chinh Hồng cũng đã đánh tới, vừa lúc nhắm thẳng lên người Ngọc Phù Dung.
“Phụt!” Ngọc Phù Dung phun ra mấy ngụm máu tươi, chật vật tựa sát vào tường, ma khí trên người đã tan hết, lộ ra một khuôn mặt tú lệ kiều diễm.
“Ngươi dám làm ngơ lời ta nói hả?” Văn Xuân Tương quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh Hồng trông vẫn nhàn nhã vô sự, cả giận mắng.
“Nếu bần tăng tránh đi, hai người họ sẽ không thể sống sót.” Hai người mà Tạ Chinh Hồng nói chính là Văn Văn và Tố Tố vẫn đang núp phía sau. Nếu hắn né tránh đòn công kích vừa rồi, với tu vi chỉ mới ở kỳ Luyện Khí của Văn Văn và Tố Tố, đừng nói là đụng phải, dù chỉ đứng gần một chút thôi cả hai cũng sẽ bị viên Ma Đan kia “ăn” sạch!
“Chỉ ra vẻ từ bi!” Văn Xuân Tương nhìn về phía Văn Văn và Tố Tố đã sợ phát run ở phía sau, phất tay một cái, hai người lập tức ngất đi. “Đừng mong bản tôn sẽ cứu ngươi lần nữa!” Dứt lời, Văn Xuân Tương lại hóa thành một làn khói chui vào trong chuỗi cốt châu trên tay Tạ Chinh Hồng.
“Phù Dung tiên tử, ngài làm sao thế này?” Một tu sĩ đi đầu đuổi đến chỗ Ngọc Phù Dung đang suy yếu nằm gục trên mặt đất, đau lòng không thôi, vội vàng chạy đến giúp đỡ.
“Ngươi tới đúng lúc lắm.” Ngọc Phù Dung yếu ớt dựa vào người tu sĩ, không đợi tu sĩ nọ cảm thán vì được mỹ nhân “yêu thương nhung nhớ”, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một bàn tay đang thọc vào lồng ngực mình, móc ra một viên Kim Đan tròn xoe.
“Đa tạ.” Ngọc Phù Dung nuốt chửng Kim Đan vào bụng, đẩy tu sĩ đã chết không nhắm mắt ra.
“Tạ Chinh Hồng, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!” Ngọc Phù Dung lạnh lùng liếc Tạ Chinh Hồng, ai mà ngờ được bên cạnh hắn còn có một mảnh ý niệm phân thân của tu sĩ đại năng, có thể đúng lúc cứu hắn một mạng cơ chứ?
Ngọc Phù Dung nuốt viên Kim Đan kia xong, mới có thể miễn cưỡng phi hành được, dọc đường đi lại giở chiêu cũ đào thêm mấy viên Kim Đan ăn vào, cấp tốc rời đi.
Tạ Chinh Hồng nhìn Tố Tố và Văn Văn đã ngất xỉu bên kia, ghi lại những gì mình chứng kiến và nghe được vào trong ngọc giản, đặt trong tay các nàng, rồi cũng lập tức rời đi.
Không bao lâu sau, Thiên Cơ các công bố một tin tức, Ngọc Phù Dung của Ngọc Hoàn môn, vị xếp thứ ba mươi tư trên Thiên Đan bảng, đã giết chết vài vị tu sĩ kỳ Kim Đan để cướp đoạt Kim Đan, rơi vào Ma đạo.
Ba tháng sau, Ngọc Phù Dung trở thành tu sĩ của Chẩm Hồng môn – tông môn xếp thứ ba trong giới Ma đạo, một lần nữa lọt vào Thiên Đan bảng, xếp hạng thứ mười sáu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!