Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu - Quyển 3 - Chương 219: Thiên nhân ngũ suy, đoạt xá chi kiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu


Quyển 3 - Chương 219: Thiên nhân ngũ suy, đoạt xá chi kiếp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

739jpg

873jpg

845jpg

Trảm Thương Sinh bị Quý Hiết nắm trong tay, thân kiếm không ngừng chấn động, có vẻ muốn thoát ra.

Quý Hiết giơ kiếm ngang trước mắt, tay trái búng mạnh một cái vào thân kiếm phát ra tiếng vang, Trảm Thương Sinh bấy giờ mới an tĩnh lại.

“Vậy ra đây chính là Tạ Chinh Hồng!” Quý Hiết hơi nghiêng đầu, vung Trảm Thương Sinh trong tay về phía Tạ Chinh Hồng.

Một thanh kiếm tương tự.

Kiếm quang tương tự.

Kiếm của Trảm Thương Sinh rất nhanh, nhanh đến nỗi mở hết toàn bộ thần thức cũng khó nắm bắt được, mà kiếm của Quý Hiết thì lại rất rất chậm.

Nhưng chậm thì chậm, uy lực lại cách nhau một trời một vực.

Một tiếng ầm vang.

Va thẳng vào phật quang trước mặt Tạ Chinh Hồng. Hư tượng Phật Tổ phía sau Tạ Chinh Hồng đột nhiên biến lớn, phật quang bên trong ngưng châu, dừng lại không tiến, phật quang bên ngoài liên tục xoay vòng, song cũng mang theo khí cương chính.

Hai thứ va chạm, gió mạnh nổi lên, chỉ chốc lát sau lại im hơi lặng tiếng, không chút động tĩnh.

Hư tượng Phật Tổ phía sau Tạ Chinh Hồng từ từ mờ đi, tay áo phần phật lay động, chỉ giây lát sau người đã đi ra từ trong phật quang.

“Tạ Chinh Hồng, bái kiến Huyết Sát Ma Hoàng.”

Quý Hiết bình tĩnh “nhìn” Tạ Chinh Hồng, cất lời cảm thán, “Thì ra các hạ chính là Tạ Chinh Hồng, chúc mừng đạo hữu tiến lên kỳ Độ Kiếp.”

Tạ Chinh Hồng đã thăng cấp lên kỳ Độ Kiếp?

Các thành chủ của Tiểu Ma Giới đồng loạt sửng sốt.

Sao có thể, nếu Tạ Chinh Hồng đã tiến tới kỳ Độ Kiếp, vậy tại sao lại không có Thiên kiếp, không có thiên tượng?

“Cùng chung vui.” Tạ Chinh Hồng thản nhiên gật đầu, quay lại nhìn Văn Xuân Tương, lộ ra một nụ cười.

Văn Xuân Tương cũng kinh ngạc, đương nhiên càng mừng cho tiểu hòa thượng.

Chưa từng có ai nói, độ kiếp nhất định phải có kiếp lôi. Hơn nữa, với vận mệnh của bản thân tiểu hòa thượng, dù có chuyện nào kỳ lạ xảy ra với hắn, thì cũng chẳng là gì cả.

Nếu tin Tạ Chinh Hồng lên kỳ Độ Kiếp là từ miệng người khác nói ra, có lẽ các thành chủ của Tiểu Ma Giới sẽ không tin.

Nhưng lời này là do chính miệng Quý Hiết nói, dù hắn nói Tạ Chinh Hồng là Địa Tiên thì cũng không ai hoài nghi thật giả.

Đây chính là uy thế.

Dù Trảm Thương Sinh cũng có thể dùng tu vi để đàn áp những thành chủ này, thế nhưng đám người Ninh Thụy Hàm vĩnh viễn chỉ nguyện trung thành với mình Quý Hiết mà thôi.

Tuyết Sa đại thế giới sở dĩ được gọi là Tiểu Ma Giới, cũng là vì Quý Hiết, chứ không phải vì Trảm Thương Sinh.

“Giờ vẫn còn sớm.” Tạ Chinh Hồng khoát tay, “Tu vi của bần tăng đã đến kỳ Độ Kiếp, nhưng những thứ còn lại vẫn chưa đuổi kịp. E rằng phải một thời gian nữa thiên lôi mới giáng xuống. Chỉ là vừa rồi bần tăng mượn dùng một ít sức mạnh, chưa tiêu hóa được, cho nên tu vi mới đột ngột tăng lên thôi.”

…….Tiểu hòa thượng, ngươi không cần thật thà như vậy đâu.

Mặt Văn Xuân Tương cứng đờ, song cũng có chút buồn cười.

Thôi, tiểu hòa thượng nói thế sẽ càng khiến kẻ khác kiêng kỵ. Sức mạnh có thể khiến tu vi tăng lên kỳ Độ Kiếp, y chưa từng nghe nói đến bao giờ, ắt hẳn Quý Hiết cũng phải cố kỵ một hai phần.

Văn Xuân Tương không phát hiện rằng, y ngày càng quen với việc tìm một cái cớ hợp lý cho mọi hành vi của Tạ Chinh Hồng.

Có lẽ ở trong lòng y, Tạ Chinh Hồng mãi mãi không bao giờ sai lầm.

Cho dù có sai, thì cũng có thể nói là đúng.

“Thuộc hạ bái kiến Ma Hoàng.” Các thành chủ của Tiểu Ma Giới vội vàng tiến lên, Thẩm Phá Thiên bị Ninh Thụy Hàm kéo theo, đi đến trước mặt Quý Hiết bái lạy.

Quý Hiết hờ hững khoát tay, “Không cần đa lễ.”

Thẩm Phá Thiên dâng lên chút nghi hoặc, sao cứ cảm giác tầm mắt của Huyết Sát Ma Hoàng dừng trên người mình một lát vậy nhỉ, là ảo giác chăng?

Không, Huyết Sát Ma Hoàng….. hẳn là không nhìn thấy được.

“Thật không ngờ, mới có ngần ấy năm trôi qua, mà các hạ đã không nhìn được nữa. Báo ứng này đến cũng quá nhanh rồi.” Văn Xuân Tương tiến lên, bay đến bên cạnh Tạ Chinh Hồng, ngẩng đầu nhìn Quý Hiết, nghiêm túc nói.

“Ta cũng không còn nghe được nữa.” Quý Hiết gật đầu, bình tĩnh nhìn hai người, “Song có lẽ phải khiến hai vị thất vọng rồi, tu sĩ có cái tốt như vậy đấy, chỉ cần thần thức của ta vẫn còn, nghe không thấy hay nhìn không thấy cũng chẳng là gì.”

“Đúng là có hơi thất vọng.” Văn Xuân Tương gật đầu,”Đánh thì nhỏ mà đến lại nhiều.”  Y cười châm chọc, “Nếu tiếp tục đánh, e rằng toàn bộ Tiểu Ma Cung sẽ chuyển đến Linh Quân đảo của ta mất.”

Quý Hiết nghe vậy, trên mặt cũng nở một nụ cười tươi, không biết xấu hổ mà thừa nhận rằng, “Cửu Châu Ma Hoàng nói thế cũng không sai.” Dứt lời, Quý Hiết tùy ý huơ huơ Trảm Thương Sinh trong tay, “Bảo kiếm không dễ có được, nếu bị hai vị phá hủy đơn giản như vậy, tại hạ cũng chẳng còn dư thời gian mà đi tìm cái khác nữa.”

Trảm Thương Sinh dường như còn muốn động đậy, nhưng lại bị Quý Hiết mạnh mẽ áp chế.

“Huyết khí nặng sẽ khó tránh khỏi bị thôn phệ thần trí.” Giọng điệu của Quý Hiết rất đỗi bình thản, “Trước đây khi huyết tế thế giới, không loại bỏ những tinh huyết không tốt mà dùng hết toàn bộ, khiến huyết khí hỗn tạp, ta đành phải bỏ thời gian tinh luyện một lần nữa. Chỉ vừa lơ là là đã để nó ra ngoài giả danh lừa gạt, khiến hai vị chê cười rồi.”

Nghe Quý Hiết nói vậy, Khí Vận hương trong đan điền Tạ Chinh Hồng lập tức xông ra khỏi lồng ngực hắn.

“Quý Hiết, ngươi nói lời này, chẳng lẽ không hề hối hận hay sao?”

Là hoàng đế kia?

Tạ Chinh Hồng nhìn Khí Vận hương thoát ra khỏi cơ thể mình, lòng dâng lên nghi hoặc.

Văn Xuân Tương ở bên cạnh thấy vậy thì cười lạnh nói, “Tiểu hòa thượng, người ta không tin ngươi đâu! Cơ mà như thế cũng hay, cái hương nát này ngươi cầm cũng chẳng có tác dụng gì, người ta tự nguyện đi cũng là chuyện tốt.”

Khí Vận hương rung rung, nhanh chóng hóa thân thành người, biến thành vị hoàng đế năm xưa gặp gỡ cùng Tạ Chinh Hồng, hành lễ với hắn và Văn Xuân Tương, “Tiểu nhân bái kiến Cửu Châu Ma Hoàng, bái kiến Tạ pháp sư.”

Hoàng đế cười khổ, “Cũng không phải tại hạ không tin hai vị, chỉ là Khí Vận hương là do con dân đất nước ta ngưng kết tạo thành, ta với nó cùng chung một nhịp thở, muốn tách ra cũng không thể. Thứ hai….. Thứ hai là vì ta ở trong thức hải của Tạ pháp sư, cũng đã không còn chỗ dung thân nữa rồi.”

Khí Vận hương dù là bảo vật nghịch thiên, song cũng chỉ là đồ vật của Thần đạo.

Rất lâu trước đây, khi đang ở một góc trong đan điền thức hải của Tạ Chinh Hồng, Khí Vận hương mơ hồ cảm nhận bài xích, mà Tạ Chinh Hồng thức tỉnh ký ức kiếp trước, trong cơ thể liền giải phóng một thứ không thể hình dung, càng khiến Khí Vận hương thấy nguy hiểm, cuống quít chạy ra, không dám tới gần một bước. Vừa rồi Tạ Chinh Hồng vận sụng sức mạnh của thứ kia trong cơ thể, tiến lên kỳ Độ Kiếp, nó càng chịu bài xích nghiêm trọng hơn, hoàng đế dành phải tự thoát ra ngoài.

Hoàng đế không nói rõ, Văn Xuân Tương lại nghe rõ ràng, song lời giải thích đó không khiến y vừa lòng, y ghét bỏ nói, “Tùy ngươi, đằng nào bây giờ ngươi cũng chẳng giúp được gì.”

“Ân đức của hai vị, kiếp sau lại báo.”

Quý Hiết lẳng lặng nghe hoàng đế nói chuyện với Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, vẻ mặt chẳng mảy may biến đổi.

“Quý Hiết, ngươi còn nhớ ta không?” Hoàng đế quay đầu, gương mặt vặn vẹo, lên tiếng hỏi.

“Tuy rằng ta không nhớ rõ, nhưng xem ra, ngươi hẳn là con cá thoát lưới sống sót từ một tiểu thế giới nào đó.” Quý Hiết gật đầu nói, “Có điều một tàn hồn như ngươi, Khí Vận Hương tuy có công hiệu dưỡng hồn, nhưng thời gian duy trì liên tục cũng chẳng được bao lâu.”

Thấy phản ứng không mặn không nhạt của Quý Hiết, lòng hoàng đế càng bi thương khôn xiết, ở trong mắt người khác, cừu hận của bọn họ chỉ là mây khói thoảng qua, chẳng có chút ít tác dụng gì. Trông dáng vẻ Quý Hiết thế kia, có lẽ đã gặp không biết bao nhiêu kẻ tìm đến báo thù rồi.

“Ta vẫn không rõ, vì sao lại là đất nước của ta cơ chứ?” Giọng nói của hoàng đế có vẻ hết sức vô lực.

“Tình cờ chọn trúng.” Câu hỏi này thì Quý Hiết có thể trả lời được, “Đạo lý này rất đơn giản, giống như ta huyết tế thế giới, nhưng ngươi lại có thể đứng trước mặt ta nói chuyện vậy, chẳng vì gì cả, chỉ là trùng hợp thôi.”

“Trùng hợp?” Hoàng đế khẽ cười, “Vì trùng hợp mà ngươi có thể tước đoạt mấy trăm vạn sinh mạng của con dân ta ư?”

Thanh âm của hoàng đế đã gần như thét gào.

Tạ Chinh Hồng kéo tay Văn Xuân Tương, sắc mặt chẳng thay đổi gì nhiều.

Hoặc phải nói là, tu sĩ ở đây, không một ai xao động vì thù hận của hoàng đế cả.

Dù là Thẩm Phá Thiên tu vi thấp nhất, nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng cũng chẳng sinh ra cảm khái gì.

Hắn cũng từng ngây thơ, xem ác như thù, nhưng thế có mang lại thay đổi gì không?

Không.

Đối với tu sĩ mà nói, bao nhiêu phàm nhân chết đi, bao nhiêu quê hương hủy diệt, so ra cũng chẳng quan trọng bằng một khối linh thạch.

Giống như nhân loại đi qua một con đường nhỏ, cũng sẽ không quan tâm mình từng dẫm chết bao nhiêu con kiến, từng dẫm chết bao nhiêu hoa cỏ.

“Ngươi không giết được ta.” Quý Hiết bình tĩnh trả lời, “Ngay cả một thành chủ thủ hạ của ta ngươi cũng không đánh lại.”

“Không đánh lại cũng phải đánh.” Hoàng đế đáp.

“Thôi.” Vẻ mặt Quý Hiết không đổi, tùy tay hươ kiếm một cái.

Thần sắc hoàng đế vẫn còn chút ngơ ngác.

Hắn thậm chí không ý thức được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn cũng không có cơ hội ấy.

“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng thở dài.

Thân ảnh hoàng đế đã biến mất, Khí Vận hương cũng nhanh chóng lụi tàn, hóa thành một nhúm tro vụn.

“Thế là xong.” Quý Hiết thu kiếm, “nhìn” về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, “Chúng ta tiếp tục thôi, hai vị sẽ không dễ dàng để ta đi đâu nhỉ.”

“Đương nhiên là không.” Văn Xuân Tương tiếp lời, “Trảm Thương Sinh đã nhiều lần gây hấn với bổn tọa và tiểu hòa thượng, ngươi nghĩ ngươi đến là có thể bỏ qua chuyện này sao? Ngươi đừng có ở đó mà ra vẻ vô tội nữa, Trảm Thương Sinh tâm thần tương thông với ngươi, nó làm gì ngươi nhất định đều biết.”

“Ha ha, đúng vậy.”

Lông mi Quý Hiết rung động, dường như đang cười, “Nó làm gì ta đều biết, hai đấu hai, xin mời hai vị.”

“Vậy bổn tọa không khách khí nữa.”

Đã nói đến nước này rồi, đương nhiên không cần nói thêm gì nữa.

Văn Xuân Tương tiến lên, ma khí phía sau bùng nổ.

“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng cất tiếng gọi, chỉ có thể đi theo, hắn cứ cảm giác Quý Hiết có gì đó cổ quái, nhưng Văn Xuân Tương hiển nhiên có chút kiêng kỵ Quý Hiết, đành phải cùng nhau tiến lên.

Cuộc tranh đấu của ba người một kiếm này, người còn lại đương nhiên không nhúng tay vào được.

Ma khí của Văn Xuân Tương rất lợi hại, chẳng những có thể thôn phệ tu sĩ, mà còn dễ dàng làm ô uế pháp bảo. Nhưng Trảm Thương Sinh vừa trở về trong tay Quý Hiết, liền hoàn toàn thể hiện phong phạm thuộc về “Ma kiếm” của nó. Kiếm khí từng đợt từng đợt, liên miên không dứt, nhanh chóng tràn ngập phương thiên địa này. Huyết khí bí ẩn này, khiến bản tính thuộc về tiên thiên ma vật trong cơ thể Mục Đình suýt chút nữa xông ra.

Lại nhìn về phía Văn Xuân Tương và Quý Hiết, ma khí không ngừng thôn phệ kiếm quang, kiếm quang cũng không ngừng loại trừ ma khí. Nhưng bên phía Tạ Chinh Hồng lại có chút kỳ quái, mỗi lần hắn tiến lên, kiếm quang liền lùi ra sau vài bước, sau đó lại tiếp tục tiến lên.

……Thật giống như đang thăm dò thứ gì đó.

Mục Đình lấy làm lạ.

Theo như lời Tạ Chinh Hồng nói lúc trước, hiện tại tuy tu vi của hắn đã tới kỳ Độ Kiếp, nhưng chưa trải qua Thiên kiếp, thực lực đáng lẽ không so được với Văn Xuân Tương mới phải. Sao Quý Hiết không đi thăm dò Văn Xuân Tương mà lại chọn Tạ Chinh Hồng?

Cho dù Tạ Chinh Hồng là Phật Tiên chuyển thế, thì với tính cách của Quý Hiết, ắt hẳn cũng chẳng sợ hãi!

Chung quy thời điểm huyết tế thế giới, hắn còn chống lại cả Thiên Đạo cơ mà!

“Nhan Kiều, ngươi sao vậy?” Tịnh Hỏa thấy từ khi Quý Hiết lộ diện, Nhan Kiều vẫn luôn nhăn mày. Chẳng lẽ Quý Hiết khó đối phó đến thế sao? Tịnh Hỏa nghĩ vậy, bèn hỏi ra.

“Không.” Nhan Kiều lắc đầu, “Khó đối phó thì không đến nỗi, mà ngược lại, cho dù ta không đối phó, hắn cũng chẳng sống được mấy ngày nữa.”

“Hả?”

“A Hỏa, mộc chủ sinh cơ, ngoại trừ bói toán lợi hại, ta còn có chút bản lĩnh.” Nhan Kiều kéo tay Tịnh Hỏa, cười nói, “Quý Hiết rất kỳ lạ, tử khí trên người hắn rất nặng, thật giống như là….. thiên nhân ngũ suy.”

Tịnh Hỏa kinh ngạc bởi lời nói của Nhan Kiều, “Ngươi không nhìn lầm chứ?’

Nhan Kiều day day mi tâm, “Không đâu, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Chúng ta đã là tu sĩ kỳ Độ Kiếp, thọ mệnh chí ít cũng lên đến năm ngàn năm. Nhưng nhìn bộ dáng Quý Hiết, rất giống như thể thọ nguyên sắp đến.”

Đây chính là chỗ kỳ lạ.

Từ khi Quý Hiết nổi danh đến nay, chắc chắn chưa vượt quá năm ngàn năm.

Hoặc là, Quý Hiết giống với Văn Xuân Tương, thực ra không ngừng thay đổi thân phận, sống từ trước đó nữa đến tận bây giờ.

Nỗi nghi hoặc của Nhan Kiều và Mục Đình, hiện tại chỉ có để giữ ở trong lòng mà thôi.

Cuộc đấu pháp giữa Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương và Quý Hiết càng lúc càng gay cấn.

Cho dù là Nhan Kiều và Mục Đình, cũng phải buông xuống toàn bộ ngờ vực, chăm chú quan sát trận đấu pháp khó gặp này.

Sau khi nhận ra một luồng ma khí lặng lẽ vòng tới phía sau mình, vẻ mặt Quý Hiết vẫn làm như không cảm giác được, mặc cho ma khí tiếp cận, đến khi ma khí tiến đến gần cơ thể, hắn bỗng nhiên xoay người, một thanh trường kiếm chém thẳng xuống, tức khắc phá tan ma khí này.

“Hừ.”

Văn Xuân Tương cười lạnh, đám ma khí bị bổ tan lại lần nữa ngưng tụ, xuyên qua Trảm Thương Sinh, tiếp tục tấn công Quý Hiết.

Quý Hiết ồ một tiếng, vươn ngón tay gẩy một cái, thân kiếm tỏa ra ngàn vạn tia kim quang, phút chốc xuất hiện vô vàn luồng sáng trắng vắt ngang ngàn dặm, lao về phía Tạ Chinh Hồng.

“Vô sỉ!”

Văn Xuân Tương thu tay, buộc phải chạy đi giúp Tạ Chinh Hồng.

“Quan tâm sẽ loạn.” Quý Hiết khẽ cười, “Cửu Châu Ma Hoàng quá để ý đến Tạ đạo hữu.”

“Tiền bối, ngươi yên tâm.” Tạ Chinh Hồng vỗ tay, một đạo chưởng ấn ầm ầm hiện ra, ánh sáng chiếu rọi, kim quang rực rỡ, chói như mặt trời.

Một tiếng nổ vang lên, chưởng ấn và kiếm quang đều tiêu tán.

Nhưng chưởng ấn và kiếm quang này cũng đồng thời ngưng tụ, vọt về phía Quý Hiết và Tạ Chinh Hồng.

Trở tay không kịp!

“Phụt.”

Quý Hiết che ngực, ngón tay hơi tái xanh.

Tạ Chinh Hồng trực tiếp phun ra một ngụm máu.

“Tiểu hòa thượng, ngươi không sao chứ.” Văn Xuân Tương nghe thấy thanh âm của Tạ Chinh Hồng, lo lắng hỏi.

“Không có việc gì.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Tiền bối, ngươi nên tin tưởng ta nhiều hơn một chút.”

“Không tin được.” Văn Xuân Tương cả giận nói, “Bổn tọa tin ngươi bao nhiêu lần thì đều bị gạt bấy nhiêu lần.”

Tạ Chinh Hồng chẳng biết đáp sao, đành phải nở nụ cười với Văn Xuân Tương.

“Có gì mà buồn cười?” Văn Xuân Tương hung tăng nhéo mặt Tạ Chinh Hồng, “Quý Hiết muốn tìm đệm lưng, thế mà ngươi còn cố?”

Văn Xuân Tương vô cùng lo lắng, mấy ngày nay mình sống quá thuận lợi, không chừng tiếp sao sẽ phát sinh chuyện gì. Ấy phỉ phui cái mồm, lời vừa rồi không tính!

“Tiền bối, ngươi cũng phát hiện ư?” Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu hỏi.

“Cái này thì có gì mà không nhìn ra được.” Văn Xuân Tương bĩu môi, “Vừa động thủ ta đã nhận thấy khác thường rồi, thảo nào hắn mãi không lộ diện, trạng thái thân thể hắn như thế kia, muốn đi ra cũng chẳng có cách nào. Nếu không phải Trảm Thương Sinh sắp bị ngươi phá hủy thì chắc hắn sẽ chẳng xuất hiện đâu.”

Quý Hiết dừng lại, lẳng lặng lắng nghe Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng nói chuyện, bình tĩnh như thể không phải đang nói về hắn vậy.

“Thiên nhân ngũ suy, thọ nguyên sắp cạn, ngươi kéo cái thân thể như thế mà cũng dám ra ngoài sao?” Văn Xuân Tương châm chọc, “Xem ra ngươi rất quan tâm đến thanh kiếm trong tay mình.”

“Cho nên có đôi khi, ta cũng nghĩ, thực ra làm người chẳng có gì tốt.” Quý Hiết tự nói, “Như Cửu Châu Ma Hoàng ngươi, hay Nhật Nguyệt Yêu Hoàng, thọ mệnh đều lên đến mấy vạn tuổi.”

“Hiện tại là thị giác và thính giác, không bao lâu nữa, e rằng ngay cả kiếm cũng chẳng cầm nổi.” Quý Hiết chậm rãi nói, “Chờ ngày chết kỳ thực cũng không đáng sợ như vậy. Chịu đựng qua khoảng thời gian này là sẽ tốt thôi.”

“Ngươi bị huyết khí quấn thân, cho dù có loại linh đan diệu dược kéo dài thọ nguyên thì cũng chẳng có tác dụng với ngươi.” Tịnh Hỏa lên tiếng.

Tịnh Hỏa còn chưa nói xong, một đạo kiếm quang đã bổ về phía y.

Một đám dây leo khổng lồ mở bung trước mặt Tịnh Hỏa, nuốt chửng toàn bộ kiếm quang, chỉ chốc lát sau, dây leo nổ tung.

“Đánh lén hại người!” Nhan Kiều tức giận nói.

“Đừng nháo.” Quý Hiết búng thân kiếm Trảm Thương Sinh một cái, “Vị đạo hữu này nói không sai. Nhưng kể cả thế, ta cũng chưa từng hối hận về những chuyện đã làm. Nếu không phải xưa kia ta huyết tế thế giới, tạo nên uy danh hôm nay, ta sẽ không sống đến hiện tại, cũng không có được tu vi thế này.”

Nếu không có hiệu quả thì ai lại muốn đi huyết tế thế giới, nhưng suy cho cùng đó cũng chẳng phải một việc dễ dàng. Dù tiểu thế giới có linh khí ít ỏi đến đâu thì cũng có vài đại năng, muốn giải quyết những người này đều không hề đơn giản.

Trảm Thương Sinh dường như không muốn bị xem là một thanh vũ khí trong tay Quý Hiết nữa, lại bắt đầu chấn động.

“Đồ nhi, con trở về trước đi.” Ninh Thụy Hàm dùng thần thức truyền âm vào tai Thẩm Phá Thiên.

“Vì sao…..”

“Không được nói, mau chạy đi!” Thần sắc Ninh Thụy Hàm không thay đổi, cũng chẳng hề nhìn Thẩm Phá Thiên, “Con cũng đừng nhìn ta, nhân lúc này, mau đi đi. Nếu như con không muốn liên lụy đến hảo hữu Tạ Chinh Hồng của mình.”

Sắc mặt Thẩm Phá Thiên trở nên khó coi.

Chẳng lẽ hắn lại sắp bị bắt để uy hiếp Tạ Chinh Hồng sao?

Thẩm Phá Thiên khẽ cắn môi, nắm chặt Long Thúy trong tay, hóa thành một vệt sáng bay lên trời.

“Ninh Thụy Hàm?”

Mấy thành chủ thấy Thẩm Phá Thiên chạy trốn, lập tức nổi giận tấn công Ninh Thụy Hàm, “Ngươi muốn phản bội ư?”

Ninh Thụy Hàm cãi lại, “Đâu phải đồ đệ của các ngươi, các ngươi đương nhiên không để ý!”

“Muốn chạy à?”

Trảm Thương Sinh lao vút khỏi tay Quý Hiết, tức khắc đã chặn trước mặt Thẩm Phá Thiên, kiếm quang lóe lên, Thẩm Phá Thiên nâng Long Thúy định ngăn cản, nhưng cơ thể đã bay ra ngoài.

Tạ Chinh Hồng thấy thế, vội vàng thi triển pháp thuật, muốn cứu Thẩm Phá Thiên về.

Nhưng tốc độ của Tạ Chinh Hồng nhanh, tốc độ của Trảm Thương Sinh còn nhanh hơn.

Nó bay thẳng về phía Thẩm Phá Thiên bị đánh bay.

“Không xong!”

Nhan Kiều bỗng trợn mắt, như thể ý thức được chuyện gì đó.

“Thẩm Phá Thiên là Kiếm tu tiên thiên ma thể?”

Văn Xuân Tương rốt cuộc cũng nhận thấy bất ổn, sắc mặt lập tức đại biến.

“Thọ nguyên sắp hết thì sao chứ?” Trảm Thương Sinh xuyên qua lồng ngực Thẩm Phá Thiên, kiếm khí khuấy đảo trong ngực Thẩm Phá Thiên, nghiền nát hoàn toàn Nguyên Anh của hắn.

Ngực Thẩm Phá Thiên bị huyết khí xâm nhiễn, dường như ý thức được đại nạn của mình sắp đến, hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đang hoảng hốt, khó khăn nở nụ cười.

Hắn chưa từng nghĩ, thì ra sẽ có ngày hắn chết đi như vậy.

“Đồ nhi!”

Ninh Thụy Hàm định tiến lên, nhưng lại bị các thành chủ khác chặn đường.

“Ninh Thụy Hàm, ngươi đáng lẽ phải biết từ trước rồi chứ.”

“Tiên thiên ma thể, ngươi cho rằng hủy đi Kiếm đạo chi tâm của hắn là sẽ không có việc gì sao?”

“Cơ thể của Ma Hoàng bệ hạ đã gần đến cực hạn rồi, tu sĩ kỳ Độ Kiếp muốn tiếp tục sống sót, đoạt xá cũng là một cách. Tu vi của Thẩm Phá Thiên tuy hơi thấp một chút, nhưng vẫn còn tốt hơn không có.”

Quý Hiết lặng lẽ thở dài.

Trảm Thương Sinh lại hóa thành hình người, ôm lấy xác Thẩm Phá Thiên, đưa đến trước mặt Quý Hiết.

“Nguyên thần của hắn đã tan biến gần hết rồi, dù với thân thể hiện tại của ngươi, muốn đoạt xá hắn cũng rất đơn giản.”

Văn Xuân Tương ngây ra vì biến hóa đột ngột vừa rồi.

Trảm Thương Sinh lại nở nụ cười.

“Văn Xuân Tương, ngươi tưởng ta không biết lúc ấy ngươi phân thân đến gặp Thẩm Phá Thiên sao? Trong Tiểu Ma Giới xảy ra bất cứ chuyện gì ta đều biết. Ngươi giúp hắn khôi phục Kiếm đạo cho tâm, khiến ta bớt được không ít công sức. Thậm chí ta còn biết chuyện Cảnh Dĩ Phong đi tìm Thẩm Phá Thiên, ta cố ý tiết lộ tin tức cho Cảnh Dĩ Phong, để y nói ra hết biện pháp ta đối phó với Tạ Chinh Hồng, chẳng qua là muốn khiến Thẩm Phá Thiên tăng nhanh tu vi, đạt tới yêu cầu ta muốn mà thôi. Nếu không có ngươi và Tạ Chinh Hồng phá ngang, Thẩm Phá Thiên vốn dĩ có thể sống lâu hơn một chút.”

“Hà tất phải làm thế?” Quý Hiết lắc đầu.

“Trước đây ngươi là kiếm nô của ta, dù sau này ngươi có trở thành chủ nhân của ta, ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi ta.” Thanh âm của Trảm Thương Sinh ẩn chứa sự kiên quyết, “Dù ngươi không đoạt xá cũng không sao, ta nhất định có thể tìm cho ngươi một cơ thể thích hợp. Đoạt xá chỉ có thể một lần, nhưng bám thân thì lại có thể rất nhiều lần.”

Dứt lời, chút sinh cơ cuối cùng trong thân thể Thẩm Phá Thiên biến mất, gương mặt cũng không còn nụ cười trước kia.

Rắc.

Trong tay Tạ Chinh Hồng, ngọc giản thuộc về Thẩm Phá Thiên hoàn toàn vỡ nát.

“Sao các ngươi lại dừng lại?” Mai Phi Vũ, Thu Văn Cẩn nhìn Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên.

Vẻ mặt Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên như thể chực khóc.

“Hắn chết rồi.”

“Hả? Ai chết?”

Hốc mắt Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên đỏ lên, sắc mặt Tam Tư cũng rất khó coi, y nhắm hai mắt lại. Ngọc giản trong tay bọn họ đều vỡ vụn.

“Thẩm Phá Thiên.”

……

“Tại hạ Thẩm Phá Thiên, đệ tử Lạc Kiếm tông.”

“Ta ghét nhất là đám Phật tu suốt ngày bám riết theo ta niệm kinh, nói ta quá nặng sát khí.”

“Từ nay về sau, chúng ta chính là hảo hữu, ha ha ha.”

“Dù ta có nhập ma, dù ta có là tiên thiên tán ma chi thể, thì chung quy ta vẫn là Kiếm tu, không thể thay đổi.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Trước đây tôi đã ám chỉ rất nhiều lần rồi, chuyện về Thẩm Phá Thiên không thể lãng phí được 23333

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Phật Tử đã nhiều lần nghe về thanh danh của Yến Xích Hà.

Đạo gia nổi tiếng nhất là pháp thuật, Kiếm tu như Yến Xích Hà quả thực rất hiếm thấy.

“Thì ra là Yến Xích Hà Yến đạo hữu.” Phật Tử dẫn theo một nhóm đồng tử đi ra, chắp tay bái kiến Yến Xích Hà.

“Ngươi chính là đồ đệ của Thanh Dương Tử đạo trưởng sao, quả nhiên lợi hại. Tại hạ Yến Xích Hà, bái kiến đạo hữu.” Yến Xích Hà đánh giá Phật Tử, phát hiện mình không thể nhìn thấu đối phương sâu cạn ra sao. Trong lòng thầm sửng sốt, đồng thời cũng tăng thêm vài phần kính trọng với người trước mắt.

Đối phương có thể bảo hộ một vùng bình an, quả nhiên không phải kẻ lừa đời lấy tiếng.

“Sắc trời đã muộn, mời Yến đạo hữu ở thêm mấy ngày.” Phật Tử cười, “Tại hạ cũng có rất nhiều việc muốn thỉnh giáo Yến đạo hữu.”

“Đâu có, tại hạ không dám nhận.” Yến Xích Hà nhìn lướt qua đám đồng tử phía sau Phật Tử, phát hiện tất cả đều là yêu tinh, trong lòng cũng có chút tò mò.

Vị đạo hữu này rốt cuộc kiếm đâu ra nhiều yêu tinh yêu khí thuần khiết, chuyên tâm tu luyện như thế?

Phải biết rằng hiện nay chiến loạn đã nhen nhón, đang là lúc yêu ma hoành hành, rất nhiều yêu tinh đều không chịu nổi khổ tu, lựa chọn đi cắn nuốt tinh huyết nhân loại để nâng cao tu vi. Một hay hai con thì không nói, trong Thanh Dương quan này ngoại trừ một hai nhân loại, còn lại đều là yêu tinh sở hữu yêu khí thuần khiết!

Nghĩ đến đây, Yến Xích Hà lại càng thất vọng về thế đạo ngày nay.

Chốn đào nguyên này có thể duy trì là dựa vào sự nỗ lực của yêu tinh, thật là mỉa mai biết nhường nào?

Editor: Những chương sau sẽ hé lộ vài chi tiết về thân phận Quý Hiết nha, à mà hai đứa này hay nhỉ, kiếm bướng cái là búng cho phát:> 

739jpg

873jpg

845jpg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN