Sư Tôn Đừng Tới Đây
Chương 117: Cùng Nhau Leo Núi Thông Thiên
Bạch Cẩn Phong dùng toàn lực ôm Sở Thanh Vân đến vùng Băng Nguyên Tây Bắc, dọc đường đi Sở Thanh Vân lúc mê lúc tỉnh, khí sắc trêи người càng lúc càng tái, làn da cũng trở nên nhăn nheo.
Bạch Cẩn Phong hoảng sợ vô cùng, liên tục đem tất cả những kỳ trân dị bảo mà mình có được đem đút cho Sở Thanh Vân ăn, thế nhưng tình trạng cũng không khá hơn là bao.
Hắn không ngần ngại thiêu đốt sức mạnh để tăng tốc phi hành, cuối cùng dùng tám ngày vượt qua hàng vạn dặm đường mới đến nơi.
Cũng may suốt dọc đường đi, không có một kẻ nào đến quấy rầy.
Càng đến gần vùng Băng Nguyên, Vọng nguyệt sơn hà đồ trêи lưng Sở Thanh Vân càng nóng bỏng, giờ đây từng đường viền đã sáng rực lên, chỗ tiếp nối với làn da đã bị bỏng đến sưng đỏ, thế nhưng Bạch Cẩn Phong không dám đụng chạm đến nơi đó.
Sở Thanh Vân hẳn là rất đau, trong cơn mơ màng mà mày vẫn nhíu chặt lại, Bạch Cẩn Phong không biết làm thế nào để tiêu trừ đau đớn kia đi, liên tục truyền cho y khí tức mát lạnh của mình.
Tại sao số phận nghiệt ngã đến vậy, thần khí cái gì chứ? Vì sao Thanh Vân của hắn lại phải chịu đựng tất cả những thứ hoang đường này???
Bạch Cẩn Phong chỉ ước mình có thể thay Sở Thanh Vân nhận đau đớn, để y có thể sống bình yên một đời.
Những suy nghĩ tiêu cực cứ chậm rãi lan tràn, con ngươi Bạch Cẩn Phong bắt đầu chuyển sang màu đỏ đậm, tâm ma lại rục rịch chui ra.
Đến lúc hắn tưởng chừng như không kiểm soát được nữa thì người dưới thân bỗng rục rịch, trán vã mồ hôi liên tiếp, thân thể run lên.
Chẳng lẽ y cảm nhận được tâm trạng của hắn?
Bạch Cẩn Phong hít sâu, cố nuốt hết những cuồng nộ trong người vào trong, quả nhiên gương mặt Sở Thanh Vân đã hơi giãn ra.
Đến vùng Băng Nguyên rồi nhưng mà Bạch Cẩn Phong tìm mãi mà chẳng thấy địa điểm giống như hình ảnh trêи Vọng Nguyệt sơn hà đồ, ở đây nơi đâu cũng là dốc núi, cũng tràn ngập cây Tuyết tùng, thế nhưng hắn tuyệt nhiên không thấy dòng sông và bình nguyên nào cả.
Hơn nữa… ở cái nơi băng tuyết ngập tràn này lấy đâu ra chim với cá?
Nhưng mà cây Tuyết tùng không thể đem đi khỏi địa phương này, Bạch Cẩn Phong vẫn vững tin vào suy đoán của mình.
Tìm kiếm mãi chẳng có manh mối gì, Bạch Cẩn Phong không hề nản lòng, bắt đầu lấy giấy da dê ra vẽ sơ qua những đặc điểm trêи đó.
Nhìn lưng Sở Thanh Vân sáng rực một mảnh, Bạch Cẩn Phong thử chạm tay vào nhưng không cảm nhận được ba động gì cả, hắn bất lực kéo áo bọc kín y như cái kén.
Cầm tấm da dê, Bạch Cẩn Phong tính toán ôm Sở Thanh Vân đi tìm những tu sĩ sống ở nơi đây để hỏi đường.
Địa phương này cũng có tu sĩ sinh sống, bọn họ đều tập trung hết thảy ở một toà thành có tên là Vân Tinh, Vân Tinh thành đóng cửa với ngoại giới, phàm nhân và tu sĩ sống chung, gần như không tiếp xúc với người bên ngoài, bọn họ hầu như đều có làn da trắng nõn, đi chân trần.
Bạch Cẩn Phong quyết định đến đó hỏi thử.
Vùng Băng nguyên này không khí cực kỳ lạnh, quanh năm có băng tuyết, đường đi toàn dốc núi, việc di chuyển cũng gặp nhiều khó khăn, Bạch Cẩn Phong vừa đi vừa nhẩm tính, tất cả chỉ còn có hai mươi canh giờ nữa là đến lúc Sở Thanh Vân tròn mười tám tuổi, không biết đến Vân Tinh thành rồi có thể hỏi được gì không?
Sinh thần của Sở Thanh Vân, vừa hay đó cũng là một đêm trăng tròn, Bạch Cẩn Phong nhìn lên bầu trời phủ đầy mây mù, linh quang trong đầu chợt loé lên.
Đúng rồi, ở vùng Băng nguyên tây bắc này nơi nào nhìn được trăng sáng?
Bạch Cẩn Phong nhìn bốn phía, liền chú ý tới một ngọn núi dốc thẳng đứng, chiều cao của nó chọc xuyên qua tầng mây, vì nó quá cao nên không ai biết bên trêи đó có gì, Bạch Cẩn Phong cũng biết ngọn núi này, nó tên là Thông Thiên, có người đồn đại đỉnh núi nối liền với một thế giới khác.
Bạch Cẩn Phong quyết đoán xoay người, không tiếp tục đến Vân Tinh thành nữa mà phóng đến núi Thông Thiên.
Quãng đường tưởng gần mà xa, Bạch Cẩn Phong phi độn nửa ngày mới đến nơi, hắn lấy phi hành pháp bảo hòng bay lên, không ngờ pháp bảo cao cấp chỉ bay được vài chục trượng là rơi xuống.
Nơi đây không có linh khí, không thể dùng linh lực?
Bạch Cẩn Phong nhận rõ sự thực này, nhìn Sở Thanh Vân da dẻ nhăn nheo trong lồng ngực, lại nhìn lên ngọn núi, quyết đoán thả Sở Thanh Vân xuống, sau đó lấy một sợi Khốn tiên tác trói y vào sau lưng mình.
Đầu Sở Thanh Vân mềm nhũn tựa vào vai hắn, hơi thở lạnh lẽo như có như không phả ra làm Bạch Cẩn Phong càng thêm kiên định, hắn cứ thế cõng Sở Thanh Vân rồi leo lên núi.
Tu sĩ Đại thừa kỳ sức mạnh không tầm thường, thế nhưng quãng đường núi toàn là vách đá thẳng đứng, Bạch Cẩn Phong có là thần tiên cũng không chịu nổi, trán hắn nổi gân xanh, da ở lòng bàn tay tróc hết, ấy thế mà hắn vẫn không rêи lên một tiếng.
Một canh giờ, hai canh giờ, cuối cùng đến mười canh giờ trôi qua, Bạch Cẩn Phong ngẩng đầu lên, vẫn chưa chạm đến tầng mây, hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, lập tức cầm một nắm đan dược bỏ vào miệng, sau đó tiếp tục leo lên.
Hơi thở của Sở Thanh Vân càng lúc càng yếu, Bạch Cẩn Phong sốt ruột không làm sao được, lại cố gắng tăng tốc, lúc này bàn tay bàn chân hắn đã sưng lên rồi, mũi giày tuy được làm bằng pháp bảo thượng phẩm, thế nhưng giờ đây đã nát tươm, ngón chân toè ra, máu chảy đầm đìa.
Dù đau đớn nhưng Bạch Cẩn Phong không thể bỏ cuộc được, hắn biết nỗi đau này chỉ như muỗi cắn so với vết thương Sở Thanh Vân phải gánh chịu.
Ngọn núi Thông thiên này rất cao, Bạch Cẩn Phong ước tính mình đã leo tầm ba mươi dặm, vậy mà vẫn chưa thấy đỉnh núi đâu, hắn tiếp tục kiên trì, đôi lúc cảm thấy khó thở lại ăn vào một viên Bồi nguyên đan để phục hồi linh lực, sau đó leo tiếp.
Cuối cùng, đến khi canh ba đã điểm, Bạch Cẩn Phong mới vượt qua biển mây, lập tức cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của không khí.
Nơi này đẹp như tiên cảnh, rừng cây Tuyết tùng nghiêng mình trong gió, bình nguyên toàn cỏ mượt mà, một con sông vắt ngang đỉnh núi, trăng tròn rọi xuống từ trêи cao chiếu lên dải nước màu bạc lấp lánh đẹp không tả xiết.
Bạch Cẩn Phong vội vàng tiến đến gần con sông, phát hiện không phải nước làm bằng bạc, mà người ta đổ bạc đầy phía dưới, khiến dòng nước trong suốt lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Vốc một ngụm nước lên mặt, Bạch Cẩn Phong thấy vị nước thật ngọt, linh lực trong cơ thể cuồn cuộn trở lại, hắn vội vàng múc một chén đưa lên miệng Sở Thanh Vân.
“Thanh Vân, uống nước đi…”
Sở Thanh Vân nửa tỉnh nửa mê, há miệng uống một ngụm nước, ai dè tấm bản đồ sau lưng lại càng sáng rực tợn, Bạch Cẩn Phong không dám cho Sở Thanh Vân uống nữa, liền ngẩng đầu lên tìm tòi.
Đây đúng là địa phương trêи bản đồ, nhưng mà cánh cửa ở nơi đâu?
Đúng lúc này có một giọng nói ngạc nhiên cất lên.
“Sao các ngươi lại đến đây?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!