Sư Tôn Đừng Tới Đây - Chương 19: Lục Trà xanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Sư Tôn Đừng Tới Đây


Chương 19: Lục Trà xanh


Sở Thanh Vân cảm thấy cơ thể căng cứng như chực nổ tung, linh lực lúc đầu chỉ như một dòng suối nhỏ, giờ đây trở thành biển lớn va đập tứ phía. Theo kinh mạch và đan điền dần dần được nới rộng, vách ngăn cảnh giới kêu “rắc” một tiếng rồi vỡ tan, sức mạnh ồ ạt tràn ra trong từng thớ thịt. Sở Thanh Vân chính thức bước vào cảnh giới Trúc cơ kỳ.

Linh thạch xung quanh cùng lúc tan thành tro bụi. Khắp nơi truyền đến tiếng tiên nhạc. Bầu trời sáng bừng lên, Ngũ sắc tường vân xuất hiện mang đến linh khí từ vạn dặm xung quanh bị đan điền của Sở Thanh Vân hút lấy. Đặc biệt là năng lượng tinh thuần này không cần luyện hoá mà có thể trực tiếp hấp thu, y mừng rỡ ngồi yên ổn định cảnh giới.

“Ngũ sắc tường vân. Là Ngũ sắc tường vân kìa, lâu lắm ta mới nhìn thấy nó.” Một tu sĩ cảm động nhìn lên trời, mọi người đồng loạt lặng người chiêm ngưỡng cảnh tượng đẹp đẽ này.

Dị tượng trêи trời nhanh chóng kết thúc, bầu trời lại trở về tối đen như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Các tu sĩ đến xem kịch vui cũng lục tục ra về, nhưng dự là ngày mai Tu chân giới sẽ không được bình yên.

Ấy thế mà có tu sĩ Trúc cơ lại được thừa hưởng Ngũ sắc tường vân.

Nghe nói người nhận Ngũ sắc tường vân, đan điền và kinh mạch rộng mở gấp ba lần tu sĩ bình thường, tương lai tiền đồ vô lượng.

Ngay giây phút này, cái danh phế vật đi kèm Sở Thanh Vân bấy lâu cũng bị xoá bỏ. Người có thể nhận được Ngũ sắc tường vân mà là phế vật thì đám tu sĩ bọn họ đều là phế vật trong phế vật à?

Sở Thanh Vân đương nhiên không biết gì về Ngũ sắc tường vân. Lúc y mở mắt ra, tinh quang trong mắt sáng bừng lên sau đó từ từ thu liễm lại.

Nguyên lai đây là cảnh giới Trúc cơ.

Nhìn vào đan điền mênh ʍôиɠ trong người, linh lực sung túc không ngờ, Sở Thanh Vân vui mừng hân hoan, ngước lên nhìn Bạch Cẩn Phong.

“Sư tôn. Đệ tử đã Trúc cơ thành công rồi.”

Không cần Trúc cơ đan vậy mà Sở Thanh Vân có thể Trúc cơ thành công, lại còn nhận được Ngũ sắc tường vân. Bạch Cẩn Phong trái lại hơi cau mày, hắn ngước nhìn về bầu trời phía xa, sau đó thở dài:

“Trúc cơ thành công rồi thì quay trở lại Tuyệt Linh động diện bích đi. Còn một tháng nữa mới kết thúc hình phạt, lúc đó vi sư sẽ đón ngươi.”

Sở Thanh Vân ai oán ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt y tự cho là đáng thương để nhìn Bạch Cẩn Phong nhưng hắn vẫn điềm nhiên như không. Y đành lủi thủi ôm hồ ly nhỏ trở vào trong động.

Ngay khi sắp bị bóng tối nuốt lấy, bỗng Bạch Cẩn Phong gọi Sở Thanh Vân lại, hai mắt của y ánh lên hi vọng sáng rực, vội vàng ngoảnh đầu lại, ai dè một vật thể được ném tới.

“Từ nay tu luyện theo công pháp này, một tháng phải luyện xong tầng thứ nhất. Khi nào rời động vi sư sẽ kiểm tra.”

Sở Thanh Vân nhìn ngọc giản và một cái túi trêи tay, môi mím lại, cả người ỉu xìu như quả cà nhúng nước.

“Vâng thưa sư tôn.”

Tu luyện tu luyện, suốt ngày tu luyện. Sở Thanh Vân điên tiết vò đầu. Rõ ràng đây là một cuốn tiểu thuyết tình sắc. Sư tôn của y lẽ ra phải hàng đêm thâu hoan, câu tam đáp tứ chứ? Tại sao mở mồm ra toàn là tu luyện vậy???

Y ném ngọc giản xuống đất rồi xé cái túi trêи tay ra, ai dè lại nhìn thấy mười xiên mứt quả ở bên trong.

Cả người Sở Thanh Vân ngơ ngẩn.

Mười xiên đó. Sao Bạch Cẩn Phong biết Sở Thanh Vân y thích ăn thứ này chứ? Đó là bí mật không ai biết đến mà.

Sở Thanh Vân nghĩ tới nghĩ lui mà không hiểu, y đành mặc kệ, vui vẻ đưa cho hồ ly nhỏ một xâu, sau đó tự mình cầm lấy một xâu rồi cắn. Vị chua chua ngọt ngọt nháy mắt làm mọi buồn bực tan biến.

Không ngờ thế giới này cũng có mứt quả, tuy rằng nhân quả không phải là sơn tra, hơn nữa còn ẩn chứa linh lực kinh người nhưng hương vị lại không khác gì y đã từng ăn. Sở Thanh Vân sung sướиɠ ăn liền hai xâu rồi mới cẩn thận cất chỗ còn lại vào trong nhẫn, sau đó miễn miễn cưỡng cưỡng nhặt ngọc giản lên.

Thôi được, nể tình mười xâu mứt quả của Bạch Cẩn Phong, lại tiếp tục đi tu luyện vậy.

Ngày hôm sau quả nhiên tu chân giới bắt đầu truyền ra lời đồn Sở Thanh Vân Trúc cơ nhận được Ngũ sắc tường vân. Tin tức này thật sự oanh động một phương, quần chúng kinh diễm. Tiểu tử phế vật thường xuyên gây hoạ của Vô Ảnh phong từ bao giờ lại trở nên lợi hại vậy?

Nhất thời Vô Ảnh phong trở nên nổi tiếng là nơi địa linh nhân kiệt. Diệp Thần và Lục Thanh Sương đi đến đâu cũng có người hỏi thăm.

Diệp Thần lúc nào cũng trưng ra bộ mặt người chớ làm phiền thì không nói. Lục Thanh Sương thì khác, hình tượng của hắn luôn luôn tốt đẹp trong lòng các đệ tử cùng môn phái, là người có mối quan hệ cực kỳ rộng rãi. Vậy nên dù trong lòng cực kỳ chán ghét Sở Thanh Vân nhưng ngoài miệng hắn vẫn phải giả dối cười tươi khen ngợi sư đệ.

Lục Thanh Sương ghen ghét đến điên mất. Vốn tưởng sư tôn đem cho hắn hai viên Trúc cơ đan để hắn thăng cấp Trúc cơ trước là lợi thế khó có được. Ai dè còn chưa kịp đến giễu võ gương oai với Sở Thanh Vân thì y đã bị phạt diện bích. Bây giờ y Trúc cơ nhận được Ngũ sắc tường vân, nổi bật của hắn bị đoạt hết, không oán hận mới là lạ.

Càng nghĩ càng ấm ức, Lục Thanh Sương cầm lược chải đầu, lấy ra một bộ y phục tuyết trắng thanh nhã, hắn quyết định sửa soạn đẹp đẽ rồi lên đỉnh Thiên Nhai một chuyến.

Bạch Cẩn Phong không thích giao du với các đệ tử. Lúc Lục Thanh Sương đến hắn đang đứng luyện kiếm trước sân. Hàng trúc xanh lay động, bóng dáng cao lớn lúc này tràn đầy mị lực, gió thổi vạt áo tung bay. Hắn luyện chính là Hỗn độn vô ảnh kiếm, nhưng đường kiếm chẳng phải kẻ mới vào nghề như Sở Thanh Vân so sánh được, kiếm ý tràn ra làm không gian như nứt vỡ.

Lục Thanh Sương ẩn náu khí tức rồi nhìn như si như say. Nơi đây là thế giới chuộng nam sắc, hình mẫu như Bạch Cẩn Phong đúng là rất được ưa thích, có quá nửa đệ tử Thanh Phong môn điên cuồng vì người này.

Lục Thanh Sương cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn còn có tham vọng lớn hơn nữa, hắn muốn chiếm người này cho riêng mình, để đôi mắt sắc lạnh kia dịu dàng vì một mình hắn.

Lục Thanh Sương ngơ ngẩn nên không biết mình đã vô tình để lộ khí tức.

“Ai???” Bỗng nhiên sát khí nổi lên, đường kiếm đang nhu hoà bỗng nhiên trở nên sát phạt, Lục Thanh Sương cảm thấy nguy hiểm cận kề, vội lùi ra sau nhưng mà vẫn chậm, một bên má chợt mát lạnh.

“Á!!!” Lục Thanh Sương kêu lên. “Sư tôn… là đệ tử!”

Giọng nói mềm mại mang theo run rẩy truyền tới làm Bạch Cẩn Phong sực tỉnh, thu lại lạnh lẽo trong mắt. Dựng Vô Ảnh kiếm lên.

“Thanh Sương, sao ngươi lại tới đây?”

Lục Thanh Sương hãy còn trong cơn kinh hoàng, thân thể nhũn ra. Nếu vừa xong mà không tránh kịp có phải hắn đã trở thành một cái xác lạnh lẽo dưới lưỡi kiếm sắc bén kia không?

Sát khí kia không thể nào là giả. Đến bây giờ lông tơ trêи người Lục Thanh Sương vẫn còn dựng đứng…

Bạch Cẩn Phong là vô tình hay cố ý? Đây là đỉnh Thiên Nhai, ngoài ba đệ tử thì còn người nào khác dám mò lên chứ.

Càng nghĩ hắn càng uất ức, nước mắt ầng ậc dâng lên.

“Sư tôn, đệ tử lên đỉnh Thiên Nhai là có chuyện muốn tìm người.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN