Sư Tôn Đừng Tới Đây - Chương 22: Rời khỏi Tuyệt Linh động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Sư Tôn Đừng Tới Đây


Chương 22: Rời khỏi Tuyệt Linh động


“Sư tôn.”

Sở Thanh Vân ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn vương một tia mất mát, bao nhiêu lời trách móc của Bạch Cẩn Phong đành nuốt vào trong lòng. Hắn khẽ hắng giọng.

“Ngươi chạy ra đây làm gì? Về thôi.”

“Vâng.”

Sở Thanh Vân yên lặng đi đằng sau Bạch Cẩn Phong, y không nói lời nào làm bầu không khí trở nên gượng gạo. Bỗng Bạch Cẩn Phong dừng chân lại, cây đèn trong tay vụt tắt.

Sở Thanh Vân không kịp phanh lại, mũi va thẳng vào lưng Bạch Cẩn Phong.

“Ai da… Sư tôn sao người dừng lại?”

Trong bóng tối khôn cùng, một bàn tay mang theo giá lạnh nắm chặt lấy tay Sở Thanh Vân.

“Đèn này thiếu không khí sẽ ngừng cháy, để ta dẫn ngươi đi cho nhanh.”

“Đệ tử…” Sở Thanh Vân chưa kịp nói xong, một lực đạo mạnh mẽ đã cuốn bay y đi. Gió thổi mạnh bên tai, đầu óc quay cuồng, chỉ có tay siết tay là chân thật.

Đến lúc tỉnh táo lại, cả hai người đã đứng ngoài cửa động Tuyệt Linh. Bạch Cẩn Phong buông tay ra làm Sở Thanh Vân lảo đảo suýt ngã, y vội vàng lấy lại thăng bằng, cả người vẫn tràn đầy cảm giác phấn khích.

“Sư tôn, vừa rồi là gì vậy? Tốc độ thật là nhanh.”

Bạch Cẩn Phong lời ít ý nhiều phun ra một câu cộc lốc: “Phi độn.”

Thì ra đây là phi độn, thực sự thứ này quá tiện dụng. Có nó rồi sau này rời khỏi sơn môn không lo đi bộ mỏi chân nữa. Sở Thanh Vân phấn khích níu lấy áo Bạch Cẩn Phong.

“Sư tôn, người dạy đệ tử chiêu này đi.”

Bạch Cẩn Phong nhìn hai bàn tay đang túm chặt lấy áo mình, lặng lẽ gỡ ra, ho khẽ.

“Khụ. Để khi nào vi sư rảnh đã. Cái này cũng đơn giản thôi.”

Lúc này Sở Thanh Vân mới ý thức được mình hơi bỗ bã, ngại ngùng lùi về đằng sau.

Bạch Cẩn Phong không để bụng, giọng nói đều đều vang lên:

“Thanh Sương sư huynh của ngươi bị ốm nặng, ngươi đi thăm tiện thể mang cho hắn cái bình này. Bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt.”

Dứt lời, một cái bình màu trắng ngọc lửng lơ bay đến trước mặt Sở Thanh Vân, y giơ hai tay lên đỡ, ngửi thấy một mùi hương thanh khiết.

“Sư tôn, đây là thuốc gì mà thơm vậy?”

“Đừng hỏi,” Bạch Cẩn Phong khoát tay. “Nửa năm còn lại tập trung tu luyện cho xong tầng hai của Hoả diễm thiên phần quyết đi. Đại hội tông môn sắp tới đừng có làm mất mặt sư môn!”

Lúc này Sở Thanh Vân mới ngộ ra, vui mừng hỏi:

“Sư tôn, vậy là đệ tử không phải diện bích nữa đúng không?”

“Ngươi muốn thì cứ ở đây cũng được,” Bạch Cẩn Phong thong thả rút kiếm ra.

“Không không, đệ tử muốn rời khỏi đây, đệ tử lo tiểu viện của mình sắp mốc đến nơi rồi.”

“Vậy đi thôi.”

“Vâng!!!”

Bạch Cẩn Phong nhẹ nhàng nhảy lên phi kiếm, Sở Thanh Vân ɭϊếʍ môi rồi bước theo. Hai người cứ thế biến thành một đạo lục quang biến mất khỏi nơi đây.

Vừa về đến tiểu viện, Sở Thanh Vân trước tiên là thả a Tuyệt cho nó chạy nhảy tự do sau đó liền bò lên giường đánh một giấc no nê. Mấy tháng gần đây y thiếu nhất là ngủ, giờ trời sập cũng phải ngủ một giấc đã.

…***…

Sáng hôm tỉnh dậy cả người sảng kɧօáϊ, linh lực trong người tràn đầy, y mới theo lời dặn dò cầm bình ngọc đi thăm Lục Thanh Sương.

Lục Thanh Sương từ sau hôm đó đầu óc bị kϊƈɦ thích quá độ, thần kinh mấy ngày liền lúc nào cũng căng như sắp đứt. Hắn cứ nằm ngủ lại mơ thấy những ký tự kỳ quái trêи lưng Sở Thanh Vân nhào vào cắn nuốt chính mình.

Hắn có một phỏng đoán cực kỳ lớn mật, nhưng vì thứ này liên luỵ đến toàn bộ thế cục của tu chân giới nên chính hắn cũng không dám nói ra miệng, kết cục là tự nghẹn đến ốm.

Lúc Sở Thanh Vân đến thăm nhìn thấy thân hình tiều tuỵ của Lục Thanh Sương thì hơi giật mình, dù trong lòng đang cười lên nỗi đau của hắn thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra đau thương.

“Sư huynh, ta đến thăm huynh đây.”

Lục Thanh Sương nâng đôi môi khô nứt, vành mắt đỏ au nhìn Sở Thanh Vân.

“Ta đang mệt lắm không dậy tiếp đón được, mong sư đệ chớ trách.”

“Ài, nhìn sư huynh mà lòng ta đau đớn lắm, sư huynh phải mau khoẻ lên thôi, đại hội tông môn sắp đến rồi,” Sở Thanh Vân ảo não thở dài. “Sư huynh mà không thể qua được vòng loại thì sư tôn chắc sẽ thất vọng lắm.”

Nhắc đến Bạch Cẩn Phong, mày Lục Thanh Sương nhíu lại, mất kiên nhẫn ngắt lời.

“Đại hội tông môn còn nửa năm nữa, đệ hãy tự lo cho mình đi thì tốt hơn đấy.”

“Huynh yên tâm, sư tôn chiếu cố ta nhiều lắm,” Sở Thanh Vân khẽ bộc lộ khí thế, khí tức Trúc cơ kỳ tràn ra ngoài. “Sư tôn đích thân giúp ta đạt Trúc cơ, lại còn hi vọng chúng ta sẽ mang vinh dự về cho môn phái nữa. Chỉ tiếc là…”

Sở Thanh Vân liếc từ trêи xuống dưới thân thể Lục Thanh Sương, dùng ngón tay gẩy gẩy vài sợi tóc xơ xác của hắn, khoé miệng câu lên, nói tiếp câu còn dang dở.

“Chỉ tiếc là sư huynh chưa chắc đã khoẻ lại được… Thanh Vân đành phải cố gắng thay phần sư huynh thôi.”

Lục Thanh Sương nghẹn khuất không phản bác được, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Sở Thanh Vân. Càng nhìn y chỉ càng thấy sự giả dối ở hắn. Mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát nhắm mắt lại.

“Không cần, ý tốt của sư đệ ta không dám nhận. Giờ ta muốn nghỉ ngơi, sư đệ về đi lần sau hãy đến.”

Ý cười trêи môi Sở Thanh Vân không vì thế mà biến mất, y chọc tức Lục Thanh Sương chán chê rồi thản nhiên lấy ra từ trong tay áo chiếc bình ngọc rồi nhét vào người đang nằm giận lẫy trêи giường.

“Cái này là sư tôn nhờ ta đưa cho sư huynh, mong sư huynh sớm ngày khỏe mạnh.”

Lục Thanh Sương nghe thấy hai từ “sư tôn”, hắn vội mở mắt ra, nhìn chằm chằm cái bình trêи tay, vui mừng hỏi lại:

“Thật sao? Sư tôn còn nói gì nữa không?”

“Sư tôn còn nói…” Sở Thanh Vân cố tình ngừng lại, nhếch mép cười. “Sư tôn còn nói đại hội tông môn huynh chớ làm mất mặt sư môn.”

Thật ra đây là lời Bạch Cẩn Phong nói với y, nhưng mà hai người đều là đệ tử của hắn, bỏ chín làm mười thì cũng giống như nói với Lục Thanh Sương mà?

Quả nhiên Lục Thanh Sương tức giận muốn thổ huyết, hình tượng hoà ái mềm mại suýt nữa thì không giữ được. Hắn nắm chặt cái bình rồi quay mặt vào trong tường tỏ ý tiễn khách, đến nói cũng lười nói với Sở Thanh Vân.

Sở Thanh Vân cười khanh khách vui vẻ trở về, cảm thấy tâm trạng thật là tốt đẹp.

Chân vừa chạm đến bậc cửa, Sở Thanh Vân hơi khựng lại, Diệp Thần đứng bên ngoài gương mặt hằm hằm nhìn y như nhìn kẻ thù.

Sở Thanh Vân lấy lại tinh thần, mặc kệ hắn, ung dung chắp tay bước đi.

Diệp Thần luôn luôn hống hách ngày hôm nay lại nín nhịn không nổi bão, chỉ lẳng lặng đi theo. Sở Thanh Vân liếc nhìn vào sương phòng của Lục Thanh Sương rồi cười nhạt.

Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Diệp Thần hoá ra lại hết lòng vì nhị sư huynh.

Đến đoạn đường vắng người. Diệp Thần không cần giữ gìn mặt mũi nữa, nhảy lên chắn đường Sở Thanh Vân không cho y đi tiếp.

“Con mẹ nó! Sở Thanh Vân! Ngươi hèn hạ vừa thôi!”

Sở Thanh Vân bị mắng không hiểu đầu đuôi ra sao bèn hỏi lại:

“Hèn hạ? Ta ư?”

“Không ngươi thì ai?” Diệp Thần giận dữ mắng. “Uổng cho Thanh Sương sư đệ hôm nọ còn cầu xin sư tôn cho ngươi sớm kết thúc diện bích, hắn sinh cảm mạo cũng vì đứng ở ngoài Tuyệt Linh động dầm mưa cả đêm. Ngươi thì hay rồi, ỷ vào thân thể khỏe mạnh mà khi dễ đệ ấy.”

Sở Thanh Vân bắt được trọng điểm.

“Đứng ngoài Tuyệt Linh động cả đêm? Dầm mưa?”

Cái này hay à nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN