Sư Tôn Đừng Tới Đây
Chương 77: Giết Người
Diệp Thần vội đến mức gọi thẳng tên của Sở Thanh Vân, giọng nói gấp gáp, liên tưởng đến Vân Du phong, chẳng lẽ Từ Kha gặp nguy?
Càng nghĩ càng sợ, Sở Thanh Vân vội vàng dùng hết tốc lực phi độn, vừa chạy vừa nhìn đá truyền tin trên tay.
Vừa bước tới địa phận của Vân Du phong thì nhìn thấy Diệp Thần đang hoảng hồn chạy lại, Sở Thanh Vân vội vàng giữ chặt lấy áo hắn rồi hỏi:
“Diệp Thần sư huynh, Có chuyện gì?”
“Sở Thanh Vân, mau mau đi tìm Thanh Sương cùng ta, đệ ấy vừa truyền tin cầu cứu ta, đệ ấy gặp nguy hiểm!”
“Thanh Sương?” Sở Thanh Vân khựng người lại, nhíu mày.
“Lục Thanh Sương?”
“Đúng vậy, đệ ấy vừa truyền tin cho ta, trong đó toàn là tiếng kêu cứu, thế nhưng ta đi tìm nãy giờ mà không thấy.
Vân Du phong rộng quá!” Diệp Thần chỉ vài đá truyền tin phát ra ánh sáng nhàn nhạt, “Vị trí của đệ ấy chỉ quanh quẩn trong Vân Du phong này thôi.
Ta vừa truyền tin cho Từ Kha rồi, ba người tìm sẽ hơn một người.”
Sở Thanh Vân hơi nghi ngờ, nếu là người khác mất tích thì còn thấy bình thường, đằng này lại là Lục Thanh Sương, hắn không đi gây hoạ cho người khác thì thôi, người nào bắt nạt được hắn?
“Trong sư môn nhiều tai mắt, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu chứ?”
Diệp Thần cuống lên, “Ta lo lắm, chúng ta đi tìm cũng đâu mất nhiều thời gian, Thanh Sương từ nhỏ đã ốm yếu không chịu được khổ cực, đệ ấy mà gặp phải kẻ có tu vi cao hơn thế nào cũng bị bắt nạt.”
“Nhưng…”
Sở Thanh Vân do dự, Diệp Thần thấy vậy liền ngắt lời.
“Đi mà…!nếu không ta sợ có chuyện không hay xảy ra mất.”
Sở Thanh Vân không muốn đi tìm Lục Thanh Sương cho lắm, nhưng nhìn thấy ánh mắt thiết tha của Diệp Thần lại không nỡ nói lời từ chối, cắn răng đồng ý.
“Được, vậy chúng ta chia nhau ra đi tìm.”
Trong địa bàn Thanh Phong môn, Vân Du phong là rộng lớn nhất, nó không phải là một ngọn núi bình thường mà cực kỳ khổng lồ, bên trên không có ngọn mà giống như một miệng núi lửa lớn, vây xung quanh đều là động phủ của đệ tử.
Nơi này nhiều nhất là cây cối, cây cổ thụ cao vút, hai bên đường mòn đều là dây leo ngang dọc.
Cây cối nhiều thế này, thực sự muốn giấu một người đi thì tìm rất khó, Sở Thanh Vân luồn lách khắp đường ngang ngõ tắt mà chẳng thấy gì, đến lúc mệt phờ ra, đang định quay về thì lại nghe thấy tiếng cầu cứu yếu ớt đằng xa.
Đúng là giọng của Lục Thanh Sương.
Giờ có nên chạy đến không? Nhỡ may đây là âm mưu gì dành cho mình thì sao? Sở Thanh Vân xoắn xuýt hồi lâu, tiếng kêu càng ngày càng gấp gáp, y không chần chừ nữa, men theo âm thanh nhanh chóng chạy đến.
Tưởng gần mà hoá ra xa, đến lúc nhìn thấy Lục Thanh Sương đang nằm giãy giụa dưới đất, bên trên có một tên đệ tử đang đè chặt tay hắn xuống, nghi ngờ trong lòng liền vơi đi.
“Tên khốn kiếp, ngươi đang làm gì vậy?” Sở Thanh Vân quát lớn rồi chạy tới.
Dù ghét Lục Thanh Sương thế nào đi chăng nữa khi nhìn thấy thảm trạng này của hắn cũng không tài nào vui nổi.
Cả người Lục Thanh Sương lúc này tràn đầy vết bầm tím, thân trên đã bị lột sạch, tên biến thái vẫn còn đang gắng sức cắn mút từng dấu vết ghê rợn lên cổ hắn.
Sở Thanh Vân quát như vậy nhưng tên biến thái không hề dừng tay, trái lại như trúng tà càng lúc càng mạnh bạo, gã túm lấy quần Lục Thanh Sương kéo ra.
“Sở Thanh Vân, cứu ta…!cứu ta mới…!!!” Lục Thanh Sương lắc đầu quầy quậy, trong mắt toàn là kinh hoàng và sợ hãi, nước mắt nhem nhuốc đầy má, trái tim Sở Thanh Vân trong nháy mắt mềm xuống, lao tới đạp thẳng vào tên biến thái.
“Tên khốn nào?” Tên biến thái ngã bò ra đất, nén đau lồm cồm bò dậy, đôi mắt đỏ ngầu vừa nhìn lên đã lập tức nhận ra người tới là ai.
“Sở Thanh Vân, thì ra là ngươi!”
Thù mới hận cũ làm gã nóng đầu, bàn tay vung lên, một chiếc khiên nhanh chóng xuất hiện rồi bổ mạnh vào Sở Thanh Vân.
Sở Thanh Vân chỉ kịp nhìn thấy mái tóc hỗn độn của người kia, lờ mờ cảm thấy quen thuộc, không kịp nghĩ ngợi liền đạp bay gã ra, Câu Ly kiếm nhanh chóng xuất ra, không lưu tình đâm thẳng vào tay gã.
Pháp bảo hình khiên bắn ra ngoài, rơi trên mặt đất.
“A a a.
Sở Thanh Vân ta giết ngươi!!!” Tên biến thái đau đớn quá, ôm tay nằm lăn lộn.
Tên biến thái tuy chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng rõ ràng mạnh hơn Lục Thanh Sương ẻo lả, chỉ tiếc là gã đụng đến Sở Thanh Vân, rất nhanh đã bị đánh cho bầm dập mặt mũi, nằm bò dưới đất rên rỉ.
“Đằng kia, trong môn phái không được đánh nhau!”
Tiếng quát lớn vang lên đúng lúc, từ đằng xa lại có hai người xuất hiện, Lục Thanh Sương nghe vậy kêu thất thanh túm lấy áo, Sở Thanh Vân liếc nhìn, thấy nửa thân trên của hắn trần trụi, bèn lấy từ nhẫn ra một tấm trường bào ném lên người hắn.
Hai người vừa chạy tới nơi, nhìn thấy đồng bọn nằm dưới đất rồi nhìn lên Sở Thanh Vân, một tên phẫn nộ quát lớn:
“Sở Thanh Vân, ngươi lại ỷ mạnh hiếp yếu!!!”
“Lại?” Sở Thanh Vân khiêu mi, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra hai tên này đúng là người quen nha.
Đây chính là ba người lúc trước nói xấu Sở Thanh Vân bị y đánh cho bò lê bò toài, một người bị bỏng mặt tên là Kỳ Đông, giờ gương mặt tên này đã nhẵn nhụi như cũ.
Còn người kia tên là Tần Siêu.
Sở Thanh Vân nhìn xuống tên biến thái mặc áo xanh, thảo nào nhìn quen quen, y dùng chân dẫm thẳng vào bụng gã rồi di mạnh, khinh bỉ nói:
“Đồng bọn sao? Các ngươi có biết gã vừa làm gì không?”
Tên áo xanh bị dẫm vào bụng rên lên một tiếng rồi trực tiếp ngất xỉu.
“Lý Phàm, ngươi sao rồi?” Kỳ Đông chạy tới, hốt hoảng nhìn đồng bạn bị ngất xỉu.
Gã căm thù nhìn Sở Thanh Vân, đang định mở lời thì Tần Siêu bên cạnh nhanh chóng kéo áo gã lại rồi nói nhỏ vào tai.
Mặt Kỳ Đông lập tức biến sắc.
Nhìn Lục Thanh Sương đang co rúm người ở đằng kia, lại nhìn vào đồng bọn bị đánh đập tàn nhẫn, gã lập tức biết bên mình yếu thế, thế nhưng miệng vẫn hăm doạ:
“Ngươi cứ chờ đấy, việc này ta sẽ báo lên quản sự!!!” Nói xong định đỡ tên Lý Phàm kia lên, nhưng Sở Thanh Vân không nhấc chân, thành ra gã cũng không làm gì được.
“Ngươi bỏ chân ra, đừng khi dễ người quá đáng.”
Sở Thanh Vân không để ý đến gã, dửng dưng liếc nhìn Lục Thanh Sương, lạnh nhạt hỏi:
“Thanh Sương sư huynh, huynh muốn xử trí tên này thế nào?”
Mà lúc này Lục Thanh Sương có vẻ đã bị doạ cho á khẩu, vừa nghe nhắc tới tên mình liền liên tục lắc đầu rồi dùng cả tay lẫn chân lùi về phía sau, Sở Thanh Vân thấy vậy đành thở dài, quay lại trừng mắt với hai tên đệ tử.
“Hừ! ngươi có gan thì cứ việc báo lên quản sự, nhưng mà ỷ vào sức mạnh mà cưỡng gian huynh đệ đồng môn, gặp lần nào ta đánh lần đấy!”
Nói xong mặc kệ bọn chúng, Sở Thanh Vân quay sang đỡ Lục Thanh Sương lên, nhưng mà vừa đụng tới hắn đã lao đến ôm chầm lấy eo, y bị doạ cho đờ người, cuối cùng phải giở hết miệng lưỡi ra hắn mới buông tay.
Lục Thanh Sương thành ra như vậy, Sở Thanh Vân cũng thấy hơi tội nghiệp, y bèn nhấc hắn lên lưng rồi cõng người về.
Hai tên kia đuối lý không dám nói thêm gì, cũng khênh đồng bọn đi.
Đi trên đường, Lục Thanh Sương gục đầu trên lưng Sở Thanh Vân, chậm rì rì nói:
“Thanh Vân sư đệ, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi thì ta đã…”
“Không có gì.” Sở Thanh Vân lắc đầu, dịu giọng đi.
“Huynh sang Vân Du phong này làm gì để bị tên kia nhìn thấy vậy?”
“Ta…!ta sang Tự Thuỷ phong hái thuốc, chỉ tình cờ đi ngang Vân Du phong thôi.”
Đúng thật là muốn sang Tự Thuỷ phong thì phải qua Vân Du phong.
Sở Thanh Vân cũng quên mất hắn có thể đi bằng phi kiếm, tại sao lại đi đường bộ làm gì?
“Thanh vân sư đệ…” Lục Thanh Sương yếu ớt gọi.
“Có chuyện gì?”
“Ngươi có thể đừng kể cho ai chuyện ngày hôm nay được không? Ta…!ta…”
“Được rồi được rồi,” Sở Thanh Vân lập tức gật đầu, mấy cái chuyện như thế này cũng không nên truyền ra ngoài.
“Ta hiểu, ta sẽ không nói lung tung.”
Lục Thanh Sương nhỏ giọng cảm ơn.
Hai người vốn không thân thiết nên chẳng biết nói gì với nhau, cuối cùng suốt đường đi đều im lặng, Sở Thanh Vân đi ra tận bìa rừng mới nhìn thấy hai người Từ Kha và Diệp Thần đang đứng ngoài đó.
Diệp Thần nhìn thấy Lục Thanh Sương thì hoảng hồn chạy tới.
“Thanh Sương, đệ làm sao thế này, tên khốn nào bắt nạt đệ???”
“Ta không sao, ta bị ngã sau núi, may nhờ Thanh Vân sư đệ cứu giúp.” Lục Thanh Sương lúng túng quay đầu đi, nói nhỏ.
“Vậy sao?” Diệp Thần tin tưởng ngay lập tức, thở phào, “Đệ thật là bất cẩn! Làm ta lo lắng từ nãy tới giờ.” Hắn quay sang nhìn Sở Thanh Vân gầy còm mà phải vác Lục Thanh Sương trên lưng, vội vàng nói:
“Thanh Vân sư đệ, để ta cõng Thanh Sương về tiểu viện cho.”
“Được.” Sở Thanh Vân nhanh chóng gật đầu.
Lục Thanh Sương tuy rằng chẳng nặng nề gì nhưng dù sao hai người cũng chẳng ưa gì nhau, y không nhất thiết phải làm thân với người này.
Đúng lúc này Từ Kha đang im lặng bên cạnh lại chen vào.
“Để ta cõng đi! Ta cao hơn hẳn Diệp Thần, cõng là hợp lý nhất!” Nói xong không để ba người kia phản ứng, túm lấy Lục Thanh Sương rồi ném lên vai mình.
“Ngươi…”
Diệp Thần bị vuột mất cơ hội chứng tỏ với người trong mộng, lườm Từ Kha một cái rồi hậm hực kéo Sở Thanh Vân đi trước.
Vốn tưởng đây chỉ là một chuyện nhỏ, ai dè ngày hôm sau lại xảy ra chuyện lớn, mới sáng sớm Sở Thanh Vân còn chưa ngủ dậy, ngoài cửa đã vang lên giọng nói xa lạ tiếng đập cửa dồn dập.
“Sở Thanh Vân, Sở Thanh Vân! Mở cửa ra!”
Y lơ mơ tỉnh táo lại, thấy mình còn đang mặc mỗi quần áo lót, vội khoác một tấm trường bào tối màu lên người rồi ra mở cửa.
“Ai mà…” Sở Thanh Vân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả cơ thể đã bị người ta đè xuống đất, hai tay bị bẻ quặt ra đằng sau, y cố gắng ngước lên quan sát thì thấy hai tên đệ tử ngày hôm qua mắt long sòng sọc nhìn mình.
“Sở Thanh Vân, ngươi là tên khốn, Lý Phàm có làm gì nên tội đâu mà ngươi dám giết huynh ấy! Ngươi có còn là con người không?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!