Sư Tôn Là Nghề Nghiệp Có Độ Nguy Hiểm Cao - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Sư Tôn Là Nghề Nghiệp Có Độ Nguy Hiểm Cao


Chương 9


khi nghe được tên chưởng môn, trong đầu Lạc Duẫn Trần đã liệt ra trăm loại khổ hình mà mình có thể chịu, lại nghe
đến yêu cầu mang con linh sủng mới nhận đến, hoảng loạn nháy mắt biến
thành nghi hoặc: “Vì sao phải mang theo Bạch Phượng Hoàn?”

“Này……” Người tới báo là đồ đệ nhỏ nhất của Lạc Duẫn Trần, tên là Lâm Quy Nhạc, tuy rằng thiên phú cực cao nhưng thời gian nhập môn cũng không dài, là
em bé ngoan đối trưởng bối nói gì nghe nấy ngoan, chỉ làm theo chưa bao
giờ thắc mắc, “Đệ tử không biết.”

Lạc Duẫn Trần nghe vậy nhìn về phía Bạch Phượng Hoàn, nghi hoặc, nhưng cũng chưa nói chuyện.

“Dẫn đường đi.” Suy nghĩ một chú Lạc Duẫn Trần vẫn là gật đầu, dù sao sớm muộn gì đều phải đối mặt, còn không bằng đối mặt sớm.

Lạc Duẫn Trần không rõ phong cách thời trang cổ đại như thế nào, nhưng
nguyên thân cũng không phải người quan trọng xấu đẹp, quần áo phụ kiện
đều giản lược, dù trên quần áo có thêu nhiều hoa văn, nhưng kỳ thật hình thức rất đơn giản chất vải tốt, đặc biệt dễ dàng mặc lên. Đến nỗi tóc
hắn cũng buộc không gọn, tuy tiên kéo vài cái cho thẳng, không rối tung
là có thể đi ra ngoài, rốt cuộc trong TV mọi người đều diễn như vậy.

Nhưng Lâm Quy Nhạc nhìn thấy hắn như vậy lại có ý kiến, do dự nói: “Sư tôn muốn gặp trưởng môn sư bá trong bộ dạng này?”

Lạc Duẫn Trần nghe vậy theo bản năng nhìn một chút quần áo của mình, hỏi: “Có cái gì vấn đề sao?”

“Này……” Lâm Quy Nhạc nghe hắn nói như vậy, thoáng nghĩ có phải sư tôn nhà mình
đang nói đùa không, “để tóc không buộc có chút…… Thất lễ.”

Tuy rằng hắn tận lực nhẹ giọng để tránh giống thuyết giáo, nhưng Lạc Duẫn
Trần vẫn không ngượng ngùng, nhưng lại khó nói là mình muốn, cuối cùng
đành phải đáp: “Làm chưởng môn sư huynh đợi lâu, càng thất lễ.”

Lâm Quy Nhạc lúc này mới mang vẻ mặt bừng tỉnh gật đầu, nhưng rõ ràng không tính toán thỏa hiệp, nói: “Không bằng để con làm, con làm nhanh lắm.”

nhìn đồ đệ kiêu ngạo, Lạc Duẫn Trần cũng không cảm thấy chải đầu nhanh là
một việc rất lợi hại không hiểu sao cũng sinh vài phần sùng bái, nhưng
trên mặt vẫn là nhàn nhạt, gật gật đầu sau bên cạnh bàn.

Cái bàn rất nhỏ, trên bàn có đem cùng một ít vật trang sức đơn giản cho nam nhân dùng để buộc tóc, miễn cưỡng xem như cái bàn trang điểm, dù nó
không có gương.

Kỳ thật không chỉ trên bàn này, trong
phòng này khắp nơi không có gương, điểm này Lạc Duẫn Trần đã sớm phát
hiện, hắn vẫn luôn không hiểu rốt cuộc là thế giới này đơn thuần lạc hậu đến nỗi này hay là bởi vì nguyên thân có bệnh gì, làm cho hắn ngại soi
gương.

Thẳng đến Lâm Quy Nhạc duỗi tay ở trước mặt hắn vẽ một vòng tròn vào khoảng không, từ nơi ngón tay bắt đầu vẽ hiện lên ánh sáng trắng, khi vẽ xong vòng tròng cũng là lúc ánh sáng trắng lấp đầy
nó, chờ khi ánh sáng biến mất thì một mặt “Gương” đã xuất hiện ở trước
mặt hai người.

Lâm Quy Nhạc cũng không cảm thấy khác
thường, đã cầm lược leeb bắt đầu chải tóc cho Lạc Duẫn Trần, nhưng Lạc
Duẫn Trần lại rất kinh ngạc, trong lúc nhất thời không rõ ràng lắm nơi
này rốt cuộc là lạc hậu hay là tiến bộ.

Rốt cuộc soi gương cũng dùng biện pháp mạnh như vậy.

Các ngươi không thể đi mua một cái gương sao?

Gương đắt lắm sao?

Hắn sửng sốt một hồi lâu, đến khi Lâm Quy Nhạc gọi hắn hắn vẫn không nghe,
chính là con chim Bạch Phượng Hoàn mổ hắn một ngụm mới hồi phục tinh
thần lại, liền nghe thấy một tiếng “Sư tôn”.

“Như thế nào?”

Thấy Lạc Duẫn Trần phản ứng với mình, Lâm Quy Nhạc mới mở miệng nói: “Nếu
con làm đau người, người phải nói với con,con là lần đầu tiên, không có
gì kinh nghiệm.”

Lạc Duẫn Trần: “……” Lời này sao nghe quái quái.

Lâm Quy Nhạc ngoài miệng nói như vậy, nhưng kỳ thật người rất tinh tế, tốc độ cũng nhanh, chải hai ba lược đã búi xong tóc cho Lạc Duẫn Trần,
thậm chí còn nhìn xem đã đối xứng chưa rồi mới mở miệng nói: “Hảo.”

Lạc Duẫn Trần nhìn chính mình trong gương, vừa lòng gật gật đầu.

Kỳ thật nguyên thân cùng hắn lớn lên rất giống nhau, chỉ là chính hắn có
đôi mắt cùng cặp mày lá liễu mang đầy ý cười, nguyên thân cũng không
biết là gần khối băng bị nhiễm lạnh hay thật sự là mặt liệt, ánh mắt
nhìn qua lạnh nhạt đến không được, hơi hơi ngẩng đầu còn có cảm giác xem thường người khác, mỗi góc nhìn lại có một trình độ thiếu đánh khác
nhau.

Lạc Duẫn Trần cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng mình
khi mang tóc dài, mới lần đầu nhìn cũng không nhận ra mình, sau khi bình tĩnh nhìn lại mới quen với tạo hình mới này, cũng ở trong lòng xác định một sự kiện —— nguyên thân bị Quý Quy Hàn đem ra làm chuyện khó nói
cũng có nguyên nhân.

Đủ loại nguyên nhân khó có thể hình dung.

Trang điểm xong Lạc Duẫn Trần mới đẹp đẽ mà đi theo Lâm Quy Nhạc ra cửa,
trong lòng còn đang suy nghĩ phải phải lấy cớ gì quải Lâm Quy Nhạc tới
tay để về sau còn chải đầu cho hắn.

Bạch Phượng Hoàn cũng phải đi, nhưng tốc độ chậm một chút, không đuổi kịp Lạc Duẫn Trần, đành phải vẫy cánh theo bay qua, khi ra cửa bị Quý Quy Hàn bỗng nhiên duỗi
tay một trảo bắt lấy, hoảng sợ cả người đều giãy giụa hét lên: “Cứu mạng a ——! Ta bị bắt được ——!”

Xem bộ dạng Bạch Phượng Hoàn
lúc kinh lúc rống, Lạc Duẫn Trần lần đầu tiên cảm nhận được việc sủng
vật ngu thì mất mặt chủ, hắn vươn tay về phía Quý Quy Hàn hỏi: “Ngươi
làm gì vậy?”

“Thói quen……” lời Quý Quy Hàn nói mang theo
chút xấu hổ, Bạch Phượng Hoàn liền trợn trắng mắt, hắn đã quen việc
trong phòng Lạc Duẫn Trần không người khác, theo bản năng liền túm lấy
thứ lạ bay ra, “Sư tôn đây là muốn ra cửa?”

“Đúng vậy.”
Không chờ Lạc Duẫn Trần trả lời, Lâm Quy Nhạc đã giúp hắn đáp, “Sư tôn
muốn đi gặp chưởng môn sư bá, nhị sư huynh ngươi đang hảo hảo chịu phạt, lại bắt chim của sư tôn làm gì?Làm chậm một lúc.”

Lâm
Quy Nhạc nói làm Lạc Duẫn Trần cảm thấy có điểm hít thở không thông, hắn thật sự nghĩ không thông sao câu nào tiểu đồ đệ nói ra cũng quái quái.

Nghe được Lâm Quy Nhạc nói Quý Quy Hàn hơi nắm chặt tay, con chim bị hắn nắm chặt ở trong tay ập tức phát ra một tiếng rên rỉ thê lương, nhưng hắn
lại không buông tay, hoãn thanh nói: “Sư tôn…… Muốn đi gặp chưởng môn sư bá?”

“Ừ…… A?” Lạc Duẫn Trần không rõ là hắn kích động cái gì, lại duỗi tay ra một chút “Còn không mau đem Bạch Phượng Hoàn trả ta.”

Quý Quy Hàn lúc này mới đem chim nhỏ màu trắng thả tới trong tay Lạc Duẫn
Trần, nhìn con chim quay mông về phía mình, Bạch Phượng Hoàn sợ tới mức
chạy nhanh đến trốn trong tay áo Lạc Duẫn Trần không dám thò đầu ra.

Lạc Duẫn Trần kỳ quái liếc mắt nhìn Quý Quy Hàn một cái sau đó mới cất bước đuổi kịp Lâm Quy Nhạc, đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn hắn một
cái.

Quý Quy Hàn nhưng thật ra ngoan ngoãn, ngày hôm qua
bị phạtliền thật sự giơ tờ giấy đứng ở cửa, chỉ làbốn chữ “Ta ăn trộm
gà” viết quá xấu, nếu không phải chính mình yêu cầu Lạc Duẫn Trần đều
nhận không ra. Mà đương sự sắc mặt âm trầm cũng khiến hắn để ý kỹ, ngày
hôm qua bị phạt đứng cũng không thấy hắn tức giận như vậy a?

“Hắn là sợ ngươi cáo trạng đi.” Bạch Phượng Hoàn nhìn bộ dáng nghi hoặc Lạc
Duẫn Trần, giải thích nói, “Rốt cuộc việc này hắn cũng không hoàn toàn
quên được.”

Lạc Duẫn Trần hiểu rõ, hướng Quý Quy Hàn cười trấn an rồi xoay người đuổi kịp Lâm Quy Nhạc, lại không phát hiện vẻ
mặt người phía sau là khiếp sợ hay khó hiểu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN