Sự trả thù của Ác Qủy
Chương 22 :
– Vậy còn con tại sao con nằm trên bàn thờ ? _ Nó hỏi rồi nhìn lên bàn thờ
– Vụ án của con chưa kết thúc ở đó … nhưng lúc khi ta đến đó thì là ngày phán xử khi con phải tử hình , ta tới đó thăm con thay ba mẹ thì đã thấy có 1 cô gái giống con người con gái ấy tóc ngắn . Nói chung không giống con ta cố để vô coi nhưng người công an nói chính là con _ Bà nói rồi nhìn nó khóc
– Sao…..sao… lại ……có…mẹ nuôi con à….à.. không mà là 2 người . Bà giải thích cho con đi _ Nó khóc rồi cầm tay bà
– Cháu nói gì Elizabeth là mẹ ruột của con , sinh ra con thì nó đã mất rồi. Không lẽ ……_ bà nói rồi trợn mắt nhìn nó_ Bà nhìn nó
– Phải mẹ cháu……đang ở Paris ,hức hức _ Nó khụy xuống , trong lòng nó như 1 mớ hỗn loạn
Tiếng khóc thút thít của 2 bà cháu làm cho những người làm băn khoăn thì có tiếng 1 người con trai kêu lên :
– Bà ơi !!! Cháu về rồi ạ .. _ Người con trai đó không ai khác là em trai nó cùng cha nhưng khác mẹ
– Duy đây là chị hai con nè , người mà con mong muốn gặp đó _ Bà nói rồi cầm tay Duy tiến lại gần nó khi nó đang ngồi dưới nền nhà khóc
– Bà …..bà nói gì ? Không phải chị ấy mất rồi hay sao !!_ Duy nói rồi quoay sang nhìn nó . Còn giờ mới ngẩng mặt nhìn thì không khuôn mặt giống mặt ( handsome ) khác đôi mắt
– Chị hai !!!_ Duy nói rồi nước mắt cũng rơi xuống
– Em trai …._ Nó nói rồi sờ mặt em trai mình
– Thôi 2 đứa vào ăn cơm đi cũng trễ rồi _ Bà nói rồi dìu ông vào bếp ( Ông nội nó không nghe thấy nhưng trí nhớ thì rất kém nói thì ít )
Nó đứng dậy đi theo đứa em của mình mà mấy năm nay không gặp , còn thằng em thì cứ nhìn nó
– Chị hiện đang sống ở đâu vậy ? _ Duy hỏi
– Chị hiện đang ở VN 1 thời gian _ Nó nói rồi kéo ghế ngồi kế em trai
– Chị du học à _ Duy nói rồi đưa nước cho nó uống
– Ừm , chị nghĩ chắc em cũng du học rồi _ Nó nói
– Phải em đã du học ở Nhật nhưng em đang học đúng nội quy theo tuổi của mình
Bữa cơm vui vẻ tràn ngập nhiều tiếng cười nói , chia sẻ những chuyện vui buồn cùng nhau . Đang nói chuyện thì nó có đt trong balo nhưng nó cũng chẳng thèm nghe vì là số của hắn ( Chắc mấy bợn luôn hỏi vì sao có số đúng không ? Là vì hắn nhờ nhỏ lấy đt nó để lưu số nhưng hên là nó chưa cài pass ^_^ )
– Thôi thì cũng trễ rồi để thằng Duy đưa con về _ Bà nói
– À thôi con có đi xe mà , nội không cần lo _ Nó nói rồi đứng lên
– Nè chị ! Đây là hộp thư của ba với mẹ em đã viết cho chị khi họ mất . Còn cái này là mấy cái bánh em làm cho chị đấy , có phần nhà mình nữa _ Duy nói rồi đưa cho nó 1 cái hộp rất cũ kĩ và 1 bịch đồ ăn
– Cám ơn nha ! Khi nào rảnh thì con ghé qua chơi , còn em cố gắng chăm sóc ông bà nhà _ Nó nói rồi bước ra ngoài
– Dạ ! Chị đi cẩn thận _ Duy nói rồi tạm biệt nó
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!