Sự Trả Thù Của Ánh Trăng
Chương 22: Đối Đầu
– Ra đây đi !_nó nói lớn
3 ả kia giật mình lẫn sợ hãi tự hỏi rằng tại sao nó lại biết 3 ả đang nấp ở đây ? Nhưng rồi 3 ả cũng bước ra. Còn bọn hắn thì bất ngờ vì tưởng mình nấp kĩ vậy mà lại bị lộ sao ? (thì là vậy mà -_-)
– Tụi.. mày là …là ..aii ?_Mimi lớn giọng mặc dù còn hơi sợ, tuy lớn mồm vậy chứ mặt ả xanh lè như con tắc kè rồi
– Chúng tôi là 3 đứa học sinh nhà nghèo_Exline nói, trong giọng nói có phần khàn khàn không giống như chất giọng trong trẻo thường ngày của nhỏ, đơn giản vì 1 lí do: chị ấy còn bực chuyện ở trong nhà hàng đây mà !
– Học sinh nhà nghèo mà tụi bây dám đánh người 1 cách thản nhiên vậy sao ?_Misa hỏi
– Misa tiểu thư à, não cô bị nhũn hay chứa đậu hũ vậy ? Cái này là giết người chứ không phải đánh người đâu nhá ! Nhưng tóm lại là bây giờ các cô muốn gì ?_Ruchia hỏi, cố tình nhấn giọng 2 từ “giết người”
– Tại sao tụi mày lại dụ dỗ anh Ken, anh Kelvin và anh Kaito của tụi tao? Tụi mày có mục đích gì hả ?_Misu nói, ánh mắt ả có phần rụt rè
– Chúng tôi không có !_Exline nói
– Tụi mày không có mà từ khi tụi mày chuyển về đây thì tam Hoàng tử lúc nào cũng đi chung với tụi mày rồi bỏ mặc tụi tao ? Tụi mày không dụ dỗ thì làm gì chứ ?_Mimi nói
– Là các cậu ấy tự đi chung thôi ! Còn nếu đó là bạn trai của mấy cô thì mấy cô tự biết giữ chứ ! À mà tôi thấy trước khi chúng tôi về các cậu ta cũng có đi chung với các cô đâu_Ruchia nói
“ Chátttttttt” Ả Misu tát Ruchia
– Mày nói láo ! Tao đéo cần biết mày là con c.hó nào. Nhưng mày mà còn dụ dỗ anh Kaito của tao nữa thì tao sẽ bất chấp mà xử mày đó !_Misu mất bình tĩnh quát lên mà quên mất những chuyện lúc nãy vừa thấy
“Cháttttttttt” Ruchia tát Misu 1 cái thật đau
– Sức chịu đựng của con người là có giới hạn nhé ! Tôi đã nhịn cô 3 lần rồi, nhà chúng tôi nghèo không có nghĩa là chúng tôi phải đứng yên cho các cô đánh, không có nghĩa là chúng tôi phải nhường các cô. Cái gì cũng phải có mức độ, lần này coi như tôi trả lại cái tát đó. Còn lần sau thì tôi không đảm bảo an toàn cho tính mạng của cô đâu !_Ruchia nói rồi cùng nó và Exline về chỗ đốt lửa trại
Từ nãy đến giờ bọn hắn đi từ ngạc nhiên này đến ngỡ ngàng khác. Tụi nó giết người mà không hề lo lắng, công khai dằn mặt 3 cô tiểu thư “chảnh như con cá cảnh” của những tập đoàn tầm cỡ thế giới. Tụi nó là ai chứ ? Nhìn lúc tụi nó đánh nhau bọn hắn thấy rất quen nhưng không nhớ là đã thấy ở đâu ( ở chap 7,8 đó m.n, ai không nhớ thì xem lại nhé). 1 đống thắc mắc trong đầu mà không ai có thể trả lời, bọn hắn đành về bãi biển.
Sáng hôm sau, tụi nó thu dọn đồ đạc về thành phố. Sau 7 tiếng ngồi xe bus mệt mỏi, tụi nó trở về căn biệt thự thân quen. 3 đứa bay lên phòng ngủ đến tối. Kệ ! sống vui được đến đâu thì cứ sống, lo làm gì cho mệt !
M.n ui ! Cmt nhiều lên cho t/g có động lực viết tiếp nha ! Ngày nào cũng nằm nhà hóng cmt mà thấy ít quá à ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!