Sự Trả Thù Của Ánh Trăng
Chương 5: Nhập Học_Gặp Lại Oan Gia
Chờ cái lớp im lặng hơn, cô giáo quay sang tụi nó nói tiếp :
– Bây giờ các em về chỗ đi, lớp ta còn vài chỗ trống ở cuối lớp đấy, các em tự chia nhé !
Cả lớp nhìn tụi nó với ánh mắt hình viên đạn, nhưng tụi nó không quan tâm. Đơn giản vì chỗ đó là chỗ gần 3 anh hotboy nhà ta. Rất nhiều đứa con trai mời gọi tụi nó ngồi cạnh nhưng đây đâu phải chuyện dễ, còn con gái thì liếc xéo tụi nó không thương tiếc. Nó lẳng lặng bước xuống cuối lớp ngồi vào 1 cái bàn trống và để cặp ở chiếc ghế bên cạnh, điều đó có nghĩa là nó muốn ngồi 1 mình. Nhỏ thì nhẹ nhàng bước xuống hỏi Kelvin:
– Anh à, em có thể ngồi chỗ này được không?
Kelvin ngước lên nhìn nhỏ
– Ơ, được chứ em ngồi đi !_Kelvin đơ người khi gặp lại cô gái ở TTTM
Còn Ruchia định ngồi chung với nó nhưng không được, nên đành tìm chỗ khác nhưng thật không may là lớp chỉ còn 2 chỗ thôi. Đó là chỗ bên cạnh hắn và chỗ còn lại kế bên Kaito_tên oan gia muôn thuở. Đương nhiên hắn không bao giờ cho người khác ngồi bên cạnh mình, vậy là Ruchia đành phải ngậm ngùi ngồi cạnh Kaito và…chiến tranh TG thứ 3 chính thức bắt đầu
– Nè, tên điên kia ! Tránh ra cho tôi ngồi._Ruchia khó chịu
– Tôi không tránh thì cô làm gì được tôi ?
– Tôi nhịn anh lắm rồi nhá, anh nghĩ bản thân mình là ai ? Sao cứ kiếm chuyện với tôi hoài vậy hả ?_cô nói
– Ê con khỉ, cô có biết phép lịch sự không vậy hả ? À mà tôi quên, cô là học sinh nhận được học bổng mới vào đây được mà. Làm sao nói năng dễ nghe được_ Kaito đáp, sẵn tiện đá xoáy cô luôn
Lời nói của Kaito khiến Ruchia sực nhớ lại bây giờ bản thân là học sinh học bổng nên đành im lặng mà ngồi xuống bàn lấy máy chơi game ra bấm giết thời gian. Tại bàn của Exline và Kelvin thì phải nói là rất êm đềm, nhỏ lấy mấy quyển truyện Conan ra đọc, còn Kelvin tuy cầm cuốn truyện trên tay nhưng mắt thì cứ nhìn Exline suốt buổi. Bàn nó với hắn thì phải nói sao nhỉ ?
Nó đeo heatphone nghe nhạc, tay thì lướt laptop xử lí việc của tập đoàn Y.A.M, đây là tập đoàn mà tụi nó thành lập vào năm 15 tuổi ở bên Mỹ và chỉ sau 2 năm với năng lực lãnh đạo của mình. Nó đã đưa tập đoàn này vươn lên vị trí số 1 TG về mọi lĩnh vực. ( có chém quá hông ta ?)
Còn hắn đang rất thắc mắc rằng: cô ta như vậy mà là học sinh học bổng sao ? Hôm trước nhìn cô ta giống như 1 tiểu thư chính hiệu vậy. Từ cách ăn mặc, cử chỉ, lời nói,… tất cả không khác gì 1 người quyền quý. Còn nữa, câu nói đó “sẽ còn gặp lại nhau…” không lẽ nó biết trước là bọn họ sẽ gặp lại sao ? Bao nhiêu câu hỏi vây quanh hắn mà tất nhiên là không có câu trả lời. Nhưng dù sao thì hắn cũng chẳng quan tâm, nó là ai mà hắn phải thắc mắc chứ ? Cứ như vậy, hắn úp mặt xuống bàn ngủ luôn (>_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!