Sự Trả Thù Của Quỷ
Chương 23: Tình Yêu Vượt Thời Gian
– Phong ơi là Phong, đi ngủ đi không ta gọi nhóc Thanh trở lại đấy – Minh bó tay đợt 2 với Phong luôn.
– Không, anh đâu có làm gì đâu, thì em cứ làm việc của em đi, anh chỉ ngồi đây thôi mà có làm gì đâu nào – Phong vẫn không buông tha.
– Anh anh em em cái gì chứ, ta đá mi một cái bay luôn về nhà khỏi cần đi bây giờ – Minh nhăn nhó rời mắt khỏi màng hình mà quay ra đẩy cái tên vô duyên ra khỏi người mình.
– Hôhôhô, dù sao thì anh cũng lớn hơn em một tuổi mà – Phong cười gian nói.
– Chỉ có một tuổi thôi cũng nói sao, sao thằng Ken nó nhỏ hơn ta cả 5 tuổi mà có khi nào nó gọi ta một tiếng anh đâu
– Minh lườm Phong một cái muốn cháy áo luôn. (ac ông này nói nhãm, lúc nào cái tên trời đánh k chết kia chã gọi ỗng là anh, anh Minh ơi mất hình tượng quá ( )
– Hôhôhô, thằng nhóc khác em phải khác chứ – Phong vẫn không tha cho Minh. (cha này còn hùa vào nữa (_ _”) )
– Ta lạy mi mi đi tránh ra dùm ta cái, ta cần làm cho xong việc để tối còn qua gặp ba mẹ nữa – Minh đẩy Phong ra khỏi người mình rồi lại quay lại với cái màng hình đầy những chữ với biểu đồ của mình. (mình có nói vs m.ng chưa nhệ, anh Minh với Kyo là con nuôi của ba mẹ Hắn ế ạ)
– Vậy để anh giúp em ná – Phong nhanh nhẩu nói, vừa định bay lại chỗ cái máy của Minh thì đã bị đứng hình vì….
– Thôi thôi, mi đi làm việc của mi đi, không phải mi cũng có việc để làm sao??? – Minh phũ phàn lắc đầu lia lịa.
– Hix, mi vừa phải mi thôi ná, ta cũng có việc, nhưng có lòng tốt muốn giúp mi mà mi không cần thì thôi, cho mi chết đi, ta đi làm việc của ta đây – Phong nói (á cha này đổi giọng nhanh gúm) rồi bay lại cái giường của Minh mà lấy cái laptop trong cặp táp ra làm việc của mình chứ không phá Minh nữa. Thấy Phong đã yên vị làm việc của mình thì Minh mới yên tâm mà quay lại cái máy của mình. Ở Nhật cũng vậy, lâu lâu Phong lại lên cơn không không bay qua nhà Minh rồi chui thẳng vào phòng anh ngồi quậy anh như thế, đã rồi cũng lại ngồi ôm lap làm việc thôi.
– Haizzzzzz, cuối cùng cũng xoooooong – Minh vương vai xoay người làm cho mấy khớp xương kêu răng rắc than thở, sau 3 tiếng đồng hồ hết viết rồi lại xoá thì cũng xong.
– Nước này uống đi – Phong không biết đã ngồi trên chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Minh từ bao giờ lên tiếng
và đưa ly nước cho Minh làm anh giật cả mình.
– Ack, mi làm xong lúc nào mà ngồi đây sao ta không biết gì vậy??? – Minh ngạc nhiên hỏi nhưng vẫn cầm lấy ly nước mà uống ngon ơ.
– Để xem – Phong nói rồi đưa tay xem đồng hồ, – ta làm xong từ 2h30 và bây giờ là 4h kém 10, cũng được gần tiếng rưỡi rồi – Phong trả lời tỉnh bơ.
– Hơ, vậy sao không ngủ đi mà ngồi đây?? – Minh chới với luôn, không biết ông Phong này người hay thần mà việc làm có tiếng rưỡi là xong @@. (đừng tưỡng bỡ ná, cha này nói j nói chứ cũng là chủ tịch của 1 công ty tầm cỡ thế giới ế, vc làm k ít đâu. *ganh tị*)
– Thấy cái cách mi ngồi làm việc lúc thì nhăn nhó lúc thì tự cười một mình rồi thì lại để mặt hầm hầm nhìn dễ cưng quá cho nên ngồi ngắm thôi – Phong chọc ghẹo.
– Ack mi điên rồi, ta không chấp mi, còn bây giờ thì tránh ra cho ta đi nào – Minh nói rồi đứng dậy.
– Đi đâu ế?? – Phong quay lại theo hướng mà Minh đang bước đi.
– Thấy rồi còn hỏi, đi thay đồ đi ăn, ta đói lắm rồi mà nhìn cái bảng mẹt của mi nữa, haizzzz – Minh vừa trả lời vừa thở dài.
– Ở nhà không có đồ ăn sao mà phải đi ăn??? – Phong lại tò mò.
– Không muốn, mi muốn thì ở nhà mà ăn, ta muốn đi dạo một chút, nãy giờ ngồi cắm đầu vào cái máy nãn lắm rồi – Minh than thở.
– Hôhôhô, vậy đi ăn ta đãi – Phong cười tươi nói.
– Ta tới nhà hàng của mama, mi không đãi ta cũng đâu có tốn tiền mà nói – Minh nói một cách khổ sở, không biết hôm nay Phong ăn trúng cái gì nữa.
– Hôhôhô, ăn mấy món đó hoài không chán à? – Phong vẫn không tha.
– Nhắc mới nhớ, thì cũng ngán thật – Minh công nhận.
– Vậy đi với ta tới chỗ này đổi khẩu vị ná – Phong cười gian.
– Có tin được không??? – Minh nghi ngờ, nhìn mặt Phong Minh không thể nào tin được.
– Bảo đảm không chết đâu – Phong vẫn giữ nụ cười gian trên mặt mà nói.
– Cũng được – Minh gật đầu bây giờ thì đã xẵn sàng.
– Ok đi thôi – Phong nói rồi bước đi, Minh không còn cách nào đành phải đi theo vì đơn giản là … Phong đã lấy mất chìa khoá của anh rồi.
…..
– Đi đâu mà cứ lòng vòng hoài vậy???? – Minh nóng ruột hỏi khi mà Phong cứ chạy vòng vòng vòng hết đường này tới đường khác và không có khái niệm sẽ dừng lại.
– Tới nơi sẽ biết – Phong trả lời cụt lủn rồi nhẩm theo bài hát đang mở trong xe.
♪ ♫ ♪ I am in misery
There ain’t nobody who can comfort me (Oh yeah)
Why won’t you answer me The silence is slowly killing me
Girl you really got me bad You really got me bad
I’m gonna get you back
Gonna get you back ….. ♪ ♫ ♪
Và Minh biết khi mà Phong đã hát có nghĩa là anh đã đánh trống lãng và một khi đã đánh trống lãng thì không bao giờ quay lại chủ đề mình đang nói cho nên anh đành ngậm ngùi mà ngồi thưởng thức thôi. Nói cho cùng thì nếu không phải vì đam mê kinh doan thì Phong có thể sẽ là một ca sĩ rất nổi tiếng. Giọng anh khá trầm và diễn cảm rất có thần, nó khiến cho người nghe bị cuốn hút vào một không gian riêng và quên hết những muộn phiền. Minh đã bị tiếng hát của Phong chinh phục và hiện bây giờ đầu óc của anh đã ở tận đâu đâu rồi.
…..
– Nè, tên kia định xuất thần đến chừng nào vậy. ta biết giọng ca của ta rất là hay nhưng đã tới rồi này – Phong lay lay người Minh và thả hết vài trái bom nguyên tử. (ack, cha này chém còn hơn ta nữa >”
– Hảảả, huh?? àh uhm tới rồi à?? – Minh hoàng hồn ngơ ngác hỏi không thèm để ý tới lời chọc ghẹo của Phong.
– Uhm, đi nào – Phong nói rồi tắt máy xe bước ra ngoài, lúc này đã 4h30 rồi, trời đã bắt đầu mát mẻ dần, những cơn gió nhẹ làm con người ta thấy dễ chiệu hơn nhìu.
Nơi Phong đưa Minh tới là một nhà hàng nhỏ ở một khu phố khá là cổ kính và thưa người, đó là một nhà hàng theo kiểu Pháp có cái tên khá nhẹ nhàng là Bon Sejour ( pleasant journey hay Cuộc hành Trình nhẹ nhàng [ta thề là ta ko bík dịch đâu ná, google nó chỉ s ta vík vậy, đừng ném đá ta ta khóc đếy])
– Ack, Pháp à??? Không phải mi mới từ Pháp về sao??? – Minh hơi ngạc nhiên.
– Nói ta đãi thì ta chọn chỗ chứ hỉ, đi thôi – Phong nói rồi kéo Minh đi vào trong.
2 người đi đến đâu là bao nhiu cặp mắt đều đổ dồn đến đấy vì một điều rất đơn giản là 2 người quá nổi trội mặc dù cả 2 đều ăn mặt rất đơn giản nhưng lại quá cuốn hút. Minh vẫn như ngày thường quần tây đen và áo sơmi trắng và thêm cái cavat đen thắc hờ hững, đôi converse trắng trông rất rất thư sinh. Phong thì có hơi trội hơn một chút quần jean đen với áo sơmi đen, đôi nike cũng đen nốt luôn nhìn rất bụi. Hai người đi tới đâu là lại xôn xao tới đó, con trai thì vừa ganh tị vừa ngưỡng mộ, con gái thì cứ phải nói là mắt hình trái tim, có người nghĩ bậy bạ gì đó đến cịt cả máu mũi và ngất luôn tại chỗ.
– Mai mốt có ra ngoài chắc phải hoá trang quá, chứ kiểu này thì tai hại quá – Phong lém lĩnh nói.
– Cái này nghe riết ngán rồi ông anh ơi – Minh lắc đầu bó tay với ông này luôn.
– Hehehe, tại mình đẹp thì phải để người ta ngắm chứ che lại thì không phải là quá bất công với họ sao – Phong cười
cười nói. (cha này tự sướng ghê quá @@)
– Chào thua ông, xuống đi bay cao quá đụng nốc nhà u đầu không ai thương tiếc gì đâu – Minh lắc đầu bó tay tập 2 cộng sốc Phong thêm 1 câu làm anh cụt hứng luôn.
– Chào ông chủ, đây là người đó sao??? – một người phục vụ vừa thấy 2 người từ xa đã chạy ra chào hỏi, wait!!! chờ chút, cái gì, người phục vụ mới nói gì??? Ông chủ?? Tức là cái nhà hàng này là của ông Phong sao??? Mà cũng có gì lạ đâu, ông này đâu phải người thường chứ. (hix, càng ngày ta càng ghét ông Phong rồi đấy ná. Phong: ganh ti thì nói là ganh tị đi nàng à *cười đểu*. T.g: ta thề ta cho mi chết không toàn thây đấy *hậm hực*)
– Nói nhìu quá đấy, chuẩn bị xong hết chưa??? – thảy cho người phục vụ một cái nhìn đầy *yêu thương* Phong hỏi.
– Xong hết rồi ạ, đầy đủ tất cả những gì ông chủ dặn rồi ạ – Người phục vụ nhận được cái nhìn đầy *yêu thương* của anh thì lại lễ phép trả lời.
– Ok, cám ơn – Phong nói rồi lại kéo tay Minh đi tiếp.
– Chơi trò gì vậy trời, mi nói mi đãi ta ăn mà lại tới nhà hàng của mi, chã vui tẹo nào – Minh nhăn nhó. (ngạc nhiên quá
nói nhảm đấy m.ng, đừng chấp ná)
– Thì cũng là tiền của ta bỏ ra mà, thắc mắc lôi thôi làm gì – Phong nói.
– Mà mi hỏi chuẩn bị là chuẩn bị gì?? – Minh vẫn không buôn tha.
– Từ từ biết, nói nhìu quá! ngồi xuống đi – Phong đánh trống lãng nói rồi đẩy Minh ngồi xuống ghế. Đó là một cái bàn gần cửa sổ nhìn ra cái hồ lớn, ngoài đó đang rải rác vài cặp tình nhân đang ngồi ngắm cảnh chiều tà.
– Ack, còn làm bộ bí mật nữa – Minh chán nãn nói rồi cũng ngồi xuống.
– Đem đồ ăn ra được rồi đó – Phong quay sang nói với người phục vụ.
– Vâng sẽ có liền – người con trai nói rồi bước đi, 3′ sau thì trở lại với vài món ăn, mời cả 2 ngon miệng rồi thì biến mất luôn cho tới khi cả 2 đã ăn xong thì 1 tên nhóc khác bước ra.
– Trên lầu đã chuẫn bị xong rồi đấy anh – tên nhóc mặt mũi rất sáng sủa từ trong bước ra nói.
– Uhm, cám ơn nhóc – Phong nói với thằng nhóc rồi đứng dậy.
– Đi thôi – Phong quay sang nói với Minh.
– Đi đâu vậy?? – Minh lại tò mò hỏi.
– Lên lầu – Phong trả lời.
– Trên lầu làm gì??
– Bar –
– Ở đây sao cái gì cũng có vậy???
– Thế có đi không??? – hơi khó chịu rồi đấy.
– Thì đi, mi mời mà không đi uổng – cười gian. (coi chừng đấy ná, không hay ho gì đâu)
Minh lẽo đẽo theo Phong đi lên lầu 2, bước vào trong cánh cửa gỗ của lầu 2 là một không khí hoàng toàn khác, khá tối (nhưng cũng khá sáng) và hơi lành lạnh, nhạc khá nhẹ nếu không muốn nói là quá nhàm, khách thì lát đát vài người chứ chưa có nhìu. Gần cửa ra vào là một quầy rượu nhỏ, nói nhỏ chứ cũng có đủ các loại rượu đắt tiền, quầy có 1 cô gái và 2 chàng bartender đang pha những ly cocktail đủ màu sắc một cách điêu luyện.
– Wow, bar này cũng được đấy nhỉ – Minh trầm trồ.
– Vẫn còn thua bar của thằng nhóc Ken nhìu lắm, bar này thuộc loại bar trầm, thường thì người ta đến đây để nhâm nhi 1 vài ly rồi ngồi thưởng thức nhạc sống hay tự tặng mình một bài hát rồi nghỉ ngơi chứ không xập xình như những bar khác. – Phong giải thích.
– Hay nhỉ, mới nghe lần đầu đấy – Minh.
– Đương nhiên, đã vào tay Phong thì làm sao có vụ đụng hàng chứ – lại lên mặt rồi.
– Lại bay lên tới trên mây rồi – Minh lắt đầu chịu thua.
– Đi theo ta – Phong nói rồi kéo Minh đi theo mình lại chỗ quầy rượu.
– Ngồi đây nhé – Phong nói rồi bước vào trong chỗ pha rượu.
– Ông chủ – Mấy người bartender gật đầu chào rồi lại quay về làm việc của mình.
– Mi biết pha rượu từ khi nào vậy?? – Minh hơi ngạc nhiên khi thấy Phong bắt đầu pha một thứ rượu gì đó khá là điêu luyện. (cái này ta chịu, ta dốt về rượu lắm cho nên miễn bàn ná)
– Mới học lúc sang Pháp, cũng khá vất vả nhưng cũng tạm ổn – Phong trả lời, tay vẫn lắc cái thừ nước có thể làm cho người ta say một cách đều tay. Chờ cho tới lúc có lẽ đã đạt được độ mình mong muốn thì đổ ra một cái ly và đưa cho Minh.
– Thử đi, mi là người đầu tiên sau người thầy của ta được thưởng thức đấy – Phong nói một cách hào hứng.
– Có uống được không đây?? – Minh nghi ngờ nhìn cái ly rượu màu ngà ngà đỏ.
– Cứ uống đi, không chết đâu mà lo – Phong hơi cụt hứng.
– Uhm – Minh gật đầu nói rồi đưa lên miệng thử.
– Sao?? Được không?? – Phong hồi hợp chờ lời nhận sét của Minh.
– Cũng được, chát chát ở đầu lưỡi, hơi đắng khi vào tới trong nhưng lại có vị ngọt tồn tại trong miệng khi đã nuốt vào, chuẩn! – Minh nhận sét.
– Vậy thì cứ tận hưởng đi ná – Phong nói rồi bước ra khỏi quầy bar.
– Đi đâu vậy?? – Minh hơi bất ngờ hỏi.
– Ngồi yên đó đi – Phong nói rồi bước lên bục sân khấu, ra hiệu cho DJ tắt nhạc, anh cầm lấy cái mic rồi hắn giọng.
– Chào tất cả mọi người đang có mặt tại đây, rất cám ơn mọi người đã ủng hộ quán từ trước đến giờ. Hôm nay có việc Phong lại lên đây ngồi nữa rồi, cũng đã lâu lắm rồi Phong chưa tặng mọi người một bài thì phải – Phong nói với tất cả, và vừa nghe thấy tiếng của ông chủ trẻ thì tất cả đều hướng về phía anh.
– Yeah yeah, hôm nay phải tặng cho tất cả ở đây vài bài đấy ông chủ à – một người thanh niên cỡ tuổi anh lên tiếng, và mọi người đều cỗ vũ nhiệt liệt bằng những tràng pháo tay giòn vang làm khung cảnh có vẻ sôi động hơn chứ không quá âm u như vài giây trước.
– Một bài thôi anh Phương à, tuổi già sức yếu, hát nhiều quá thì em lại xĩu tại đây đấy chứ – Phong cười tinh nghịch trả lời người thanh niên vừa lên tiếng bây giờ là Phương.
– Sao ít vậy, ít nhất phải 2 bài chứ – Anh Phương cụt hứng.
– Thôi tha cho em hôm nay đi mà – Phong ra chìu năn nỉ.
– Uhm vậy cũng được – Phương gật đầu rồi thì lại một tràng pháo tay nữa dành tặng cho Phong.
– Bài hát này Phong sẽ tặng cho tất cả mọi người và đặt biệt là người đang bạn mà hôm nay Phong mới tới đây, mong
tất cả sẽ thích nhá, bài hát mang tên Give Your Heart a Break – Phong nói rồi bản nhạc khá lạ được vang lên, và giọng hát của anh vang lên một cách ấm áp và nhẹ nhàng, mọi người như chìm mình vào bài hát.
………
– Minh à, có cái này Phong đã dấu Minh khá lâu rồi, Phong đã để ý đến Minh từ những ngày đầu gặp Minh ở Nhật rồi, lúc đó Phong rất muốn nói với Minh nhưng cô ấy lại xuất hiện và Minh có vẻ rất thích cô ấy cho nên Phong đành che đậy tình cảm của mình để chúc phúc cho hai người. Khi thấy Minh đau khổ khi mất cô ấy Phong rất muốn làm chỗ dựa cho Minh nhưng Phong không thể ích kỉ như thế, nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi và Phong không muốn tự dối lòng nữa, Minh I need you and I love you – Sau khi kết thúc bào hát, chất giọng trầm ấm của Phong vang lên những lời mà anh đã chôn dấu từ hơn 10 năm qua, nghe xong những lời của Phong Minh như hoá đá tại chỗ luôn.
FLASH BACK:
– Phong này, theo mẹ qua nhà ông Atsushi Hisashi không, hôm nay ông ta muốn ra mắt 2 đứa con nuôi của ông ấy đấy, hai đứa đó cũng là con của bạn mẹ – người đàn bà không ai khác hơn là bà Loan hỏi thằng nhóc khoảng 14 tuổi đang ngồi coi tivi. (m.ng nếu quên ông Atsushi là ai thì đọc lại Chap 18 ná)
– Không có hứng – thằng nhóc trả lời trống không, mắt vẫn không rời khỏi màng hình TV.
– Có 1 thằng nhóc bằng tuổi con đấy, đi đi mà – bà Loan năn nỉ.
– Không có hứng – vẫn cộc lốc.
– Mình ơi con nó không thương em kìa, vậy mà em còn khoe với ông Atsushi là sẽ đưa nó đi nữa, chắc phài ra đường
mà nhặc đại thằng nhóc nào làm con mà đưa đi chứ không thì mất mặt biết chừng nào – bà Loan dùi đầu vào ngực chồng mình mà than thở.
– Haizzz, mẹ bỏ cái trò đó đi có được không, đi thì đi – thằng nhóc đầu hàng mà tắt tivi đứng lên đi thẳng về phòng.
– Yay, đúng là con trai của mẹ mà, chiều nay 5h con trai nhá, nhớ ăn mặt cho đẹp một chút nhá – Bà nói vọng theo thằng nhóc bây giờ đã tới trước cửa phòng minh. (ack, sao nhanh v????)
– Biết rồi mà, mẹ cứ phải nói mãi – thằng nhóc nhăn nhó trả lời rồi bước vào phòng đóng của cái rầm.
4h45 chiều…
– Đi thôi con trai ơi!!!! – bà Loan réo thằng nhóc.
– Xong rồi xong rồi – thằng nhóc bước ra khỏi phòng trả lời. bỏ 2 tay vào tuối quần bước từng bước thong dong xuống nhà, thằng nhóc mang một bộ comple màu đen áo sơmi đỏ và cavat đen nhìn rất bụi nhưng cũng có phần rất…lịch lãm. Bà Loan phải công nhận một điều là thằng nhóc rất rất đẹp tai mặt dù chỉ mới 14 tuổi chứ mà con gái từ 12 13 tới 18 19 cứ phải là theo hắn dài dài.
– Con trai của mẹ đẹp quá, đi thôi mình ơi – bà nói rồi choàng tay cả hai đi ra ngoài, trên tay chồng bà còn bế thêm 1 thằng nhóc khoảng 3 4 tuổi cũng mặc một bộ comple nhưng toàn đen với cái cavat đỏ trông mặt mũi cũng rất thông minh sáng xủa.
***** Khúc này sẽ đối thoại bằng tiếng Nhât và Ken sẽ cho vào [ ] cho dễ hiểu ná m.ng ^^ *********
Tại nhà ông Atsushi…
Khách đã đến khá đông đủ, toàn những ông bà tay to mặt lớn trên toàn nước Nhật đến dự thôi.
[Chào ông Atsushi] – Ba của Phong đi tới bắt tay chào ông Atsushi.
[Oh hô, chào ông Thành, ngọn gió nào lại đưa rồng đến nhà tôm thế này] – ông Atsushi cũng bắt tay ông Thành nói.
[Ông lại quá lời rồi] – Ông Thành cười đáp lại. [Chúc mừng ông có được 2 đứa con nhé] Ông Thành nói thêm. (thôi ta tua qua khúc chào hỏi này nhá, sau khi chào hỏi và chắc là khách khứa đã tời đủ thì ông Atsushi tuyên bố lí do vàk hai tiệc rồi giới thiệu 2 đứa nhóc con nuôi của ông)
Sau lời giới thiệu của ông Atsushi thì người ta thấy 2 đứa nhóc 1 trai một gái được đưa ra đứng với ông. Thằng nhóc khoảng 13 14 tuổi thì mang một bộ comple trắng, áo sơmi trong màu đen và cavat trắng, mặt thanh tú sáng xủa làm cho ai đó mới nhìn thấy đã điêu đứng. Còn con nhóc khoảng 3-4 tuổi thì mang một bộ yukata màu đen có vài cái hoa màu đỏ trông rất lém lỉnh dễ thương, nhìn 2 anh em rất thông minh và có một nét gì đó rất … lạnh lùng, vâng rất lạnh lùng và xa cách mặc dù cả 2 vẫn cười vui vẻ.
– Tới làm quen với bạn đi – bà Loan nói với con trai mình. Phong cùng thằng nhóc lúc nãy được ông Thành bế trên tay không ai khác là Hắn tới làm quen với 2 anh em nhà kia, hình như tên Calvin với Kyouko thì phải (đúng rồi chứ còn hình như gì nữa) và con nhóc và cả cậu nhóc kia đều rất mến Phong cho nên cả 3 rất thân, còn Hắn thì lúc đó rất nhút nhát cho nên lúc nào cũng nấp sau lưng anh mình thôi.
Từ đó Phong hầu như là ở lại nhà của ông Atsushi luôn (à qên nói là ông Phong nhà mình là đệ tử của ông Atsushi đấy nhớ) vì ba mẹ Phong phải về lại Việt Nam và đương nhiên là đưa Hắn theo rồi, lâu lâu lại đưa Hắn sang chơi với anh mình. Phong thì cứ gọi là vui hết biết khi được ở gần Minh, đến năm Minh ra trường cấp 3 thì Phong cũng vừa học xong đại học với bằng tiến sĩ lúc mới 16 tuổi. Chờ Minh lên đại học, định chờ đến lúc Minh 18 tuổi thì Phong sẽ nói thật với Minh nhưng không ngờ lúc Minh vào đại học thì Thiên Ân xuất hiện và mọi thứ như sụp đổ với Phong, anh đã rời Nhật sang Anh du học thêm 2 năm, 18 tuổi anh đã bắt đầu sư nhgiệp của mình tại Anh rồi thì cứ thế phát triển mạnh dần chỉ để cố quên đi Minh không thuộc về anh. Nhưng khi biết tin TÂ qua đời thì anh lại về sống bên cạnh Minh, hay nói đúng hơn là Minh sang Anh sống với anh luôn mà bỏ nhóc Kyo ở lại, rồi thì chuyện gì đến cũng đến như thế đấy.
END FLASH BACK.
Tiếng pháo tay vang dội trong cái quán bar thu nhỏ này, mọi người cứ phải là ngạc nhiên hết mức, vừa bỡ ngỡ nhưng cũng rất ủng hộ anh. Gì chứ hai người này đi chung với nhau thì có là người mẫu chân dài tới nách hay tài tử điện ảnh cũng không sánh bằng 2 người, tất cả dù rất thất vọng nhưng cũng không thể nào phủ nhận một điều là cả hai rất rất rất rất đẹp ^^~.
– Minh, nhận lời Phong nha, coi như Minh cho Phong cũng như Minh 1 cơ hội đi, dù sao thì chuyện đó cũng đã qua khá lâu rồi mà, làm ơn đi Minh – Phong bây giờ đã đứng trước mặt Minh, nói như van xin.
– Cái,….cái này hơi….nhưng tại sao lại là Minh??? – Minh thât sự quá ngạc nhiên để có thể trả lời Phong.
– Vì ở Minh có cái gì đó làm cho Phong muốn bảo vệ, mặc dù về phần nào thì chúng ta cũng bằng nhau nếu không muốn nói là Minh có phần trội hơn Phong nữa, nhất là ánh mắt của Minh luôn luôn quá cô đơn ngay cả lúc Minh cười – Phong trả lời.
– Sao…sao Phong lại…lại…. – Minh không thể nói thành lời luôn.
– Cái đó Minh không cần biết đâu, hãy nhận lời Phong đi nhé – Phong lại nói.
– Nhưng mà. … – Minh ngập ngừng.
– Nhận lời làm người yêu Phong đi Phong nói cho nghe – Phong tinh nghịch nháy mắt với Minh.
– Có có thể cho Minh thời gian để suy nghĩ…suy nghĩ không??? – Minh thật sự đang rất rối.
– NHẬN LỜI ĐI, NHẬN LỜI ĐI!!!!! – Mọi người đang đứng nhìn hét lên.
– Đúng rồi đó anh bạn à, ở đây cả nam lẫn nữ đều mong được tên này để mắt tới, nhưng lúc nào có ai hỏi thì cậu ấy cũng nói là đã có người yêu rồi và nhất quyết từ chối người kia cho dù người kia có đẹp đến nghiên thành đổ nước luôn đấy, cũng gần 10 năm rồi thì phải đấy – anh Phương, người thanh niên lúc nãy lại lên tiếng.
– Thật… thật vậy sao???? – Minh cứ tưởng là Phong chỉ đùa thôi chứ đâu có ngờ.
– Uhm – Phong gật đầu, cười hiền với Minh.
– Nhận lời đi Minh ơi!!!! – mọi người lại hò hét tiếp tục.
– Làm người yêu của Phong ná – Phong nói, giọng đầy hy vọng.
– Nhưng…. – Minh vẫn còn ngần ngừ.
– Còn nhưng nhị gì nữa, gật đầu đi chứ – anh Phương lại cười chọc.
– Thôi nếu Minh không thích cũng không sao, Phong hiểu được mà, đâu ai có thể chấp nhận được việc như thế này chứ – Phong nói, giọng buôn xui. – Thôi Phong rất cám ơn mọi người nhé, giờ Phong phải về rồi, rãnh Phong lại tới nữa nhé – Phong quay sang nói với mọi người rồi quay ngược lại kéo Minh đi.
– Khoang…khoang đã – Minh kéo Phong lại và thât bất ngờ khi Phong vừa quay người lại thì chưa kịp chuẩn bị thì Minh đã nhón người lên đặt lên môi Phong một nụ hôn khá là bạo dạng làm tất cả như ngừng thở, thời gian như ngừng trôi luôn. Sau vài giây bất ngờ thì Phong cũng choàng tay qua eo Minh mà đáp trả lại nụ hôn của Minh thay cho câu trả lời, cả 2 sẽ không ngừng lại nếu không phải rời nhau ra để thở. (tha cho ta ta dốt mấy vụ này lắm, dựa theo truyện khác mà viết thôi đấy)
– Woooo-hooooo!!! – sau vài giây đứng hình ngạc nhiên thì tất cả như bùng nổ reo hò chúc mừng, còn Minh thì bây giờ ngượng ngùng hết biết.
– I LOVE YOU!!!! – Phong nói với Minh rồi đưa tay lên xoa đầu anh như làm với Kyo vậy. (ông này, lớn hơn người ta có 1 tuổi mà cứ như >”
– Uhm, me too – Minh nói, nhỏ xíu.
– Hahaha, hôm nay Phong vui, đãi tất, cứ ăn uống tự nhiên nhá – Phong nhìn tất cả nói.
– Hahaha, muôn năm! – tất cả cùng cười.
– Xin lỗi nhưng giờ tụi này phải về rồi, bữa khác lại có trò nhé – Phong nói rồi không chờ ai kịp phản ứng mà kéo Minh đi thẳng ra cửa.
– Phong cho Minh đi dạo một lúc nhé – Minh quay sang nói với Phong, lúc này cả 2 đã ở rong xe rồi.
– Uhm – Phong gật đầu cười hiền với Minh rồi cho xe chạy về phía cái hồ đối diện với quán của mình.
…..
– Minh, nói gì đi chứ – Phong không chịu được nữa lên tiếng, đã 15′ trôi qua mà Minh cứ im lặng như thế làm anh thấy bất an.
– Tại sao lại là Minh??? – Minh đột ngột quay lại đối diện với Phong.
– Huh??? – Phong hơi bất ngờ.
– Tại sao mi lại chọn ta??? – Minh hỏi lại.
– Vì em là em – Phong cười hiền.
– Oh – vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt nhưng Minh không nói thêm gì nữa, lại quay ra nhìn mặt hồ đang gợn những con sóng nhẹ do cơn gió vừa vờn qua mặt hồ.
– Này, giận rồi à?? – Phong phì cười.
– Làm gì có – Minh nói nhưng không quay lại.
– Thôi mà, nói thì nói đừng có làm cái mặt đó chứ – Phong cười cười kéo Minh về phía mình.
– Vậy thì nói nhanh đi – Minh cười gian.
– Hix, mi học được cái chiêu này từ con nhóc yêu quái đó khi nào thế?? – Phong ôm đầu than thở.
– Hahahha, thôi mà nói đi – Minh đột nhiên nắm lấy tay Phong lắt lắt làm anh điêu đứng luôn.
– Tại vì…tại vì…. – Phong cứ ấp úng mãi.
– Nói nhanh nhanh nhanh đi – Minh vẫn giữ lấy tay Phong mà lay mãi.
– Vì ánh mắt của em, nó rất là xâu thẳm và buồn man mát làm anh cảm thấy muốn được bảo vệ và làm cho em có
thể vui lên, nhưng khi Thiên Ân xuất hiện thì anh biết không phải anh mà là Thiên Ân mới là người làm được điều đó, nhưng từ khi Thiên Ân ra đi, ánh mắt ấy lại càng xâu thẳm hơn và anh thấy đau lòng lắm, anh không muốn thấy em như vậy – Phong nói, giọng anh càng ngày càng ấm áp hơn.
– Sao…sao mi lại khờ thế, có đáng không – Minh cảm động nói.
– Đáng chứ, vì bây giờ anh đã có em rồi – Phong cười hiền, ôm Minh vào lòng.
– Cám ơn anh nhìu lắm – Minh nói rồi cũng quàng tay mình ôm lấy Phong, cả 2 cứ đứng như thế, rất lâu rất lâu và sẽ
không bỏ nhau ra nếu không bị tiếng chuông điện thoại của Minh làm cả 2 phải bắt buột bỏ nhau ra.
– Alo – Minh nghe điện thoại.
_ Hai đang ở đâu vậy, cả sư huynh nữa, sao mẹ gọi hoài mà không được vậy _ tiếng Kyo thật “thánh thót” làm cái tai
yêu quý của Minh như muốn nổ tung ra.
– Uhm nói mẹ hai với Phong về liền, làm ơn tha cho cái lổ tai của hai đi nhóc – Minh cay cú.
_ Nhanh lên không thì con nhóc nó xơi hai với ông Phong bọn em không chịu trách nhiệm đâu đấy _ Kyo nói một
cách gian xảo rồi cúp máy luôn.
– Về thôi, mọi người đang chờ phải không – Phong cười hiền nhìn Minh đang nhăn nhó.
– Uhm – Minh gật đầu rồi cả 2 tay trong tay đi ra xe. Tất cả mọi người đều nhìn cả 2 mà thầm ngưỡng mộ, thật đẹp, rất rất đẹp đôi mặc dù các cô nàng thì hơi tiếc một chút, chỉ một chút thôi.
– Về tới nhà đừng nói gì về chuyện của chúng ta nhá – Minh đang ngồi nghe nhạc thì đột nhiên lên tiếng.
– Tại sao?? – Phong hơi bất ngờ.
– Vì Minh muốn làm cho xong việc cuối cùng rồi mới công khai luôn – Minh cười hiền.
– Chuyện đó với chuyện này có liên quan gì sao?? – Phong không đồng ý.
– Minh không muốn bị phân tâm trong lúc này, với lại chưa lo xong cho nhóc Kyo thật sự Minh chưa thể vui được –
Minh nói, không nhìn Phong mà nhìn ra cửa, ánh mắt thật buồn.
– Uhm tuỳ em – Phong chỉ gật đầu rồi cả hai chìm vào im lặng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!