Những ánh đèn màu chiếu rọi xung quanh, nhạc xập xình khiến người ta như chìm vào thế giới trên mây bay bổng.
Trình Ảnh Quân một mình ngồi uống rượu trên hàng ghế salon đỏ nhung, ánh mắt hướng về phía những cô gái đang nhảy nhót trên sân khấu.
Một cô gái son phấn loè loẹt bước đến, mặc chiếc váy đen ôm sát cơ thể lộ ra cặp chân dài trắng nõn sà vào lòng anh than thở.
“Trình đại ca! Người ta nhớ anh lắm đó! Đi đâu mà lâu vậy hả?”
Anh còn chưa kịp nói gì, còn chưa kịp lấy điếu thuốc trong gói ra đặt lên miệng thì một bóng dáng quen thuộc bước đến.
Cô gái có mái tóc đen dài xoăn gợn sóng, ngũ quan xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn với chiếc váy đỏ nhung trễ vai xoè, ngắn chưa tới đầu gối.
Cô bước đến, không nói năng gì mà tiện tay cầm ly rượu trên bàn hất thẳng vào mặt cô gái kia.
Cô ta thẹn quá hoá giận mà đứng dậy lớn tiếng chỉ trỏ.
“Này! Cô là ai mà quá đáng vậy?”
Cô ta tức tối vung tay lên định đánh thì bị cô giữ chặt cổ tay, tát ngược lại một cú trời váng khiến Trình Ảnh Quân kinh ngạc, mắt tròn mắt dẹt.
“Tôi là ai à? Đi mà hỏi cái người cô vừa sà vào lòng nũng nịu ấy! Nhìn mà phát nôn.”
Quay người lại nhìn Trình Ảnh Quân, anh liền đứng dậy dạt cô ta ra một bên rồi đến gần chỗ cô, khoát vai thân mật.
“Tình Phong! Nóng nảy làm gì? Mau già lắm đấy!”
Thiên Tình Phong đẩy tay anh ra, tỏ vẻ không hài lòng khi cô gái kia chưa chịu rời đi.
Anh liền hiểu ý, liếc mắt ra hiệu bảo cô ta đi mau.
Vậy mà cô ta lại không biết điều, còn đứng dó dậm chân dậm cẳng với anh.
“Không chịu! Anh chưa nói em biết cô ta là ai mà?”
Tình Phong cười khẩy, trừng mắt với cô ta.
“Tôi là bà nội của cô đấy! Giờ thì biến được rồi.”
Sau khi cô gái kia rời đi, Ảnh Quân liền tỏ ra ân cần dìu cô ngồi xuống ghế, còn lấy nho cho cô ăn.
Trình Ảnh Quân là một dân chơi có tiếng ở Thượng Hải, hầu như trong các cuộc chơi lớn nhỏ đều không thể thiếu anh.
Là một người làm ăn về mảng buôn lậu vải, tiền anh không thiếu, mỹ nữ cũng có đầy ra đó.
Nhưng hầu như ai cũng biết, người có vị trí quan trọng nhất trong lòng anh chỉ có một, đó là Thiên Tình Phong.
Anh và cô đồng hành từ việc làm ăn cho đến những cuộc vui đã được hai năm, gắn bó mặn nồng.
Tình Phong là một cô gái cá tính mạnh mẽ nhưng cũng rất tình cảm, vừa nhìn đã khiến anh ấn tượng ngay.
Cô đã quá quen thuộc với thói ăn chơi trăng hoa của anh rồi, nhưng không có nghĩa là không biết ghen.
Ảnh Quân vuốt ve tóc cô, hương nước hoa hồng thoảng qua làm anh ngây ngất, nheo mắt cười.
“Tiểu hồ ly! Hôm nay sao lại đến đây vậy? Nhớ anh phải không?”
Cô gạt tay anh ra một cách hững hờ, rót một ly vodka rồi cầm lên lắc nhẹ.
“Tự tin quá rồi anh Trình! Thế nào? Anh đến đây tay trái một cô, tay phải một cô, còn em thì không được hay sao?”
Vừa dứt lời, liền có một anh chàng phục vụ có vẻ thư sinh nhút nhát đi đến mang thêm rượu đến bàn.
Tình Phong nhìn cậu ta nhướn mày, còn đưa mũi giày cao gót cọ cọ vào chân cậu ta.
Trình Ảnh Quân liếc mắt nhìn thấy, sắc mặt tối sầm như đứa trẻ không được quà.
Anh hắn giọng một tiếng, cậu phục vụ kia cúi đầu rời đi ngay.
Quay sang nhìn Tình Phong vẫn bình thản mà uống rượu được, anh không thoải mái mà giật ly rượu trên tay cô đặt xuống bàn, kéo cô sát vào người mình.
Cô vẫy vùng cau mày.
“Trình Ảnh Quân! Anh định bày trò gì vậy?”
Anh cười cong môi, lộ ra viền môi thanh tú tuyệt đẹp, sóng mũi cao vút dưới ánh đèn như phát sáng.
Thảo nào người ta đồn nhau rằng, nơi nào có Trình Ảnh Quân đi ngang qua, hoa ở chỗ đó liền ngã rạp dưới chân anh.
Tình Phong nghe đến nhàm rồi, không biết anh có điểm nào đặc biệt mà lại nhiều cô lao đầu vào như thế.
Trong mắt cô, ngoài vẻ ngoài đẹp trai phong trần của anh, thì chỉ có bộ mặt dày và bản tính vô sỉ.
Anh vùi đầu vào vai cô cảm nhận mùi hương ngọt ngào.
“Làm gì à? Thiên Tình Phong! Em đúng là được chiều nên sinh hư, còn dám giở thói trăng hoa trước mặt anh?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt dần dần nhìn xuống yết hầu rồi đưa những ngón tay thon dài ra vuốt ve nó.
Cảm giác này, thật khiến anh muốn bóp chết tiểu hồ ly như cô, đúng thật là quá gian xảo.
Cô mỉm cười, nụ cười đẹp đến mê hoặc, từ làn da trắng sáng đến đôi môi đỏ mọng, hệt như một mỹ nhân từ trong tranh bước ra.
Nhìn Ảnh Quân thật gần, Tình Phong đảo tròng mắt, nhìn cặp lông mày rậm của anh rồi đến đôi mắt đen sâu hun hút.
“Lão Trình! Anh nói em trăng hoa mà không thấy hổ thẹn à? Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, có khác nhau đâu nào?”
Trình Ảnh Quân cười, đưa tay véo mũi cô rồi đặt lên bàn tay cô đang để ở yết hầu của mình.
“Tiểu hồ ly! Xem anh về nhà sẽ dạy dỗ em thế nào!”
Tình Phong nhìn anh, cũng rất tò mò về thứ mà anh vừa mới nhắc đến.
Cô ngồi rất gần, vòng eo thon gọn nằm trọn trong vòng tay để anh vuốt ve.
“Em cũng muốn xem, anh sẽ dạy dỗ em thế nào?”
….