Vừa hạ cánh xuống sân bay, Trình Ảnh Quân đã nhận được một cuộc điện thoại.
Anh không để Tình Phong đợi, mà vừa đi cùng cô vừa nghe máy.
Cô thi thoảng lại ngước lên nhìn anh, không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt anh dần trở nên nghiêm trọng.
Thấy anh đã cúp máy, cô mới hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
Anh nhìn sang cô, ngữ điệu lạnh lùng.
“Em muốn biết à?”
Thấy anh như vậy, cô đột nhiên bị cứng họng không hỏi được nữa.
Con người của anh lạnh nóng khó lường, không biết khi nào thì sẽ dịu dàng chu đáo, khi nào thì sẽ tạt gáo nước lạnh vào mặt cô.
Vậy nên, cô nghĩ khi đi cùng anh, ít nói một chút sẽ tốt hơn.
Hai người đi cùng nhau lên taxi, đi cả ngày dài khiến Tình Phong bắt đầu thấy buồn ngủ, ngáp dài ngáp ngắn.
Trình Ảnh Quân ngồi bên cạnh, vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, nhưng dường như nhận ra được sự mệt mỏi của cô.
Anh bảo.
“Mệt thì tựa vào đây ngủ một lát đi!”
Tình Phong nhìn theo hướng tay anh đang chỉ xuống vai, muốn cô tựa vào vai rồi ngủ một lát.
Mặc dù cô có cảm tình với anh, nhưng cô cũng là người còn rất tỉnh táo.
Một người đàn ông qua lại với biết bao cô gái như anh, cô còn chưa rõ anh làm nghề gì.
Nếu bây giờ cô ngủ, không chừng khi tỉnh dậy đã là người của thế giới bên kia rồi.
Biết đâu anh sẽ bán cô vào các họp đêm rồi đến làm khách mua vui, hoặc bán cô sang các nước khác để làm nô lệ cũng không chừng.
Suy nghĩ ấy thoáng qua khiến Tình Phong hơi rùng mình.
Và cuối cùng, sự mòn mỏi vì buồn ngủ cũng khiến cô không thể cảnh giác nổi nữa, ngủ gục trên vai Trình Ảnh Quân.
Trong lúc mơ màng, cô dường như nhìn thấy được vài dòng tin nhắn anh gửi đi đến một dãy số lạ.
Nội dung ấy khiến cô nhớ đến tận hôm sau, nói về một lô hàng quan trọng đang bị kẹt lại ở bến cảng Thượng Hải.
Hôm sau.
Tình Phong trở lại lớp học trong trạng thái lơ mơ mệt mỏi, bài giảng của giáo viên không đọng lại trong đầu cô chút gì.
Cô chợt nhớ đến đoạn tin nhắn của Trình Ảnh Quân tối hôm qua, địa điểm nằm ở bến cảng Thượng Hải vào lúc 21 giờ tối nay.
Nó khiến sự tò mò trong cô ngày một lớn hơn, không rõ rốt cuộc anh đang làm nghề gì.
Một cậu bạn thấy cô cứ ngồi ngơ ra, đến giờ nghỉ giải lao rồi mà cũng không hay nên đã đi đến gần.
Cậu ta tên là Giai Kiệt, một học sinh học khá trong lớp, có vẻ ngoài thư sinh khôi ngô, rất đơn giản so với sự trải đời của Trình Ảnh Quân.
Trong lớp, cậu ta rất hiếm khi dành sự quan tâm đặc biệt cho một bạn nữ nào.
Nhưng đối với Tình Phong, một cô gái mang nét đẹp năng động ngay từ đầu đã thu hút ánh nhìn của Giai Kiệt, và có lẽ là rất nhiều bạn nam khác.
“Tình Phong? Cậu nghĩ gì mà cả buổi học không tập trung thế? Đã là giờ giải lao rồi.”
“Vậy sao?”
Cậu ta không nhắc, không chừng cô đã ngồi đó cả ngày mà không đi đâu.
Ngồi gần Tình Phong như thế này, Giai Kiệt mới nhận ra được, cô thật sự rất xinh, lại còn có đôi mắt trong veo như tiết trời mua thu lúc này.
Tình cảm nảy sinh ở lứa tuổi học trò luôn là thứ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Có thể được thành đôi, hoặc cũng có thể là những mối tình đầu dang dở.
Nhưng chắc chắn rằng, đó là một mối tình đơn thuần và trong sáng.
Tối đó.
Trình Ảnh Quân đi cùng A Tài ra ngoài bến cảng.
Để tránh sự chú ý của cảnh sát hải quan, anh không mặc vest mà chỉ mặc một chiếc áo khoác đen kéo rít lên gần tới yết hầu.
Nhìn như vậy, trông anh có vẻ trẻ hơn so với tuổi thật của mình khá nhiều.
Đồng hồ đã điểm đúng 21h tối, là giờ mà lô hàng sẽ đi đến đây và chắc chắn sẽ bị chặn lại do số lượng quá nhiều.
Hầu hết, các lô hàng lần trước mà người của anh vận chuyển không nhiều như thế, nên thông quan rất dễ.
Còn lần này, vì cần phải nhập về số lượng nhiều hơn để xuất đi nước khác, khó tránh khỏi việc bị nhìn ngó.
Lúc này, ở một góc khuất khó ai nhìn thấy, có một cô gái dáng vẻ khả nghi, hình như đang quan sát nhất cử nhất động của Trình Ảnh Quân.
Cô đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang đen, mặc chiếc áo khoác trắng đen cùng chiếc chân váy tennis năng động.
Cô không nhìn rõ được người đi cùng anh là ai, nhưng cô chắc chắn rằng người đàn ông cao lớn kia chính là anh.
Có một chiếc tàu đi đến, tia đèn nho nhỏ cứ chớp rồi lại tắt từ từ cập vào bến.
“Hàng đâu?”
Trình Ảnh Quân vừa thấy có người đi xuống, liền hỏi thăm tình hình của lô hàng.
Đối với anh, chúng còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, chỉ cần sơ suất thì công sức bấy lâu nay coi như đổ sông đổ biển.
Một gã đàn ông râu ria bước xuống khỏi tàu, đi về phía Trình Ảnh Quân.
“Hàng ở trên tàu.
Nhưng vấn đề ở đây, là việc hải quan có thể sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào.”
Anh đảo mắt nhìn qua một lượt, một cái bóng đen khuất vào trong góc đập vào mắt anh.
Nhưng vì thời gian cấp bách, anh không kịp nghĩ gì nhiều mà chỉ lo đến lô hàng.
“Nhân lúc hải quan chưa đến, cho người mang hàng đi nơi khác đi.”
A Tài gật đầu, vừa định cùng người lái tàu di dời hàng đi nơi khác thì anh lại bảo họ dừng lại.
Nếu như bây giờ mang hết đi như vậy, ở đây sẽ không còn hàng dự trữ.
Nếu hải quan đi đến không thấy dấu vết gì, không chừng còn cho người đuổi theo.
Làm như vậy, chẳng khác nào đang tự để lộ sơ hở.
Trình Ảnh Quân im lặng một hồi, điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết.
Anh buông tay, dùng mũi giày chà xuống vài cái để nó tắt trụi rồi nói.
“Để lại một ít, tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ.”
….