Thượng Hải, năm 2015.
Chính tại nơi này, đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Tình Phong, và để cô gặp được Trình Ảnh Quân.
Năm 18 tuổi, Thiên Tình Phong đã là một cô gái xinh đẹp được nhiều người theo đuổi.
Cô hoạt bát, vui vẻ lại rất nhiệt tình với mọi người, nhưng cô không vì ham chơi mà vẫn luôn dành hết thời gian cho mẹ sau việc học.
Sau khi tan trường, cô chạy xe đạp nhanh nhất có thể để về nhà với mẹ, mua thức ăn, rau củ, vào bếp cùng mẹ rồi nói cười cả ngày.
Cuộc sống của hai mẹ con, tuy có thiếu thốn một chút nhưng lúc nào cũng có tia ấm của hạnh phúc.
Nhưng tiền học phí càng lúc càng cao, khiến việc buôn bán nhỏ của mẹ cô cũng vì vậy mà gặp nhiều khó khăn.
Trằn trọc cả đêm không ngủ được, Tình Phong mới lấy hết can đảm nói với mẹ.
“Mẹ! Con muốn đi làm! Con sẽ vừa làm vừa học.
Con…”
“Không được.
Con chỉ việc đi học rồi về nhà là được rồi.
Mẹ không cần con đi làm gì cả, hiểu không?”
Còn chưa nói hết lời, bà đã cắt ngang cô.
Chưa bao giờ cô thấy mẹ mình có thái độ dứt khoát rõ ràng như vậy.
Có lẽ, trong mắt bà Tình Phong vẫn sẽ mãi là một cô bé cả ngày chạy theo sau mẹ, luôn cần mẹ chở che.
Cô biết bà sợ cô cực khổ, nhưng một mình bà sẽ không thể gánh vác nổi mọi thứ.
Để mẹ yên tâm hơn về mình, ngoài những buổi học ngoại khoá còn thời gian, Tình Phong đã lén mẹ đến quán cà phê để làm phục vụ.
Cô làm việc rất chăm chỉ, dù tiền lương khi làm việc bán thời gian không nhiều nhưng khi để dành cũng sẽ dư ra được chút đỉnh.
Hôm đó, có hai người đàn ông đi vào trong quán.
Một người ăn mặc lịch lãm, áo sơ mi đen cuốn hút với thân hình săn chắc, người còn lại ăn mặc khá xuề xòa, hình như là cấp dưới của người kia.
Anh ngồi xuống, đập vào mắt anh là hình ảnh một cô gái có khuôn mặt đẹp tựa thiên thần, đeo chiếc tạp dề màu đen trước ngực, chăm chú lắng nghe yêu câu của khách.
“Cô kia! Qua đây!”
Gã đàn ông xuề xòa gọi Tình Phong bước đến, cô liền cầm theo cuốn sổ tay rồi chạy về phía này.
Trình Ảnh Quân lúc này hệt như người mất hồn, nhìn cô ở khoảng cách gần như thế càng khiến anh thêm say đắm.
Có lẽ từ khi bước vào đời đến bây giờ, anh cũng chưa từng gặp qua cô gái nào có đôi mắt đẹp đến như vậy.
“Anh và chú dùng gì ạ?”
Ảnh Quân và A Tài nhìn nhau, có chút kinh ngạc.
Câu nói này của Tình Phong làm anh thấy hứng thú.
Anh chống cằm nhìn cô chăm chú, hỏi.
“Em gọi ai là anh? Còn ai thì là chú?”
Cô mỉm cười, bảo mình gọi Trình Ảnh Quân là anh, còn A Tài chính là chú.
Người đàn ông kia nghe xong liền mất hết hứng thú, khuôn mặt bí xị.
Thấy hai người họ cười, cô cũng không hiểu lắm.
Nhưng cô có thể khẳng định rằng, đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông thu hút như Ảnh Quân.
Anh có vẻ ngoài khôi ngô vô cùng, nhưng lại rất trải đời, không giống kiểu đẹp trai của những cậu sinh viên mới lớn.
Khi trông nghiêng, đường nét trên mặt anh lại càng thêm hoàn mỹ với sóng mũi cao vút, viền môi thanh thoát mỗi khi cười nhẹ.
Tình Phong có phần ngẩn ngơ, cảm thấy mình giống như say nắng anh từ bao giờ vậy.
Ảnh Quân lấy một điếu thuốc từ trong bao đang đặt ở trên bàn ra rồi đưa lên miệng, còn tinh ý đưa bật lửa cho Tình Phong.
Cô vội vàng cầm bật lửa lên châm thuốc cho anh, một làn khói trắng từ miệng anh phả ra, khiến khuôn mặt kia trong mắt cô càng trở nên mờ ảo.
Từ sau ngày hôm đó, Tình Phong dường như nhận ra mình có tình cảm đặc biệt với Trình Ảnh Quân.
Cô đi học, ở nhà hay đến chỗ làm việc thì hồn đều treo lơ lửng trên ngọn cây.
Cho đến khi, mẹ cô nhận ra điều bất thường của con gái mình.
“Tình Phong? Gần đây sao giờ đi học của con lạ vậy? Có thay đổi gì sao?”
Cô đang ngồi rửa chén ở ngoài hiên, phía trước trồng một vài loại cải, tuy không được to như cải ở chợ nhưng lại rất xanh tốt.
Quay người vào bên trong, nhìn mẹ một cái rồi lại quay ra, cô giả vờ không nghe gì cả.
Thấy con gái im lặng, bà lại bỏ dở giữa chừng việc gọt cà rốt rồi đi ra đứng bên cửa.
“Tình Phong? Có nghe mẹ hỏi không?”
“Dạ? Sao vậy ạ?”
“Mẹ hỏi con, có phải con đang giấu mẹ chuyện gì không?”
Cô nhìn mẹ rồi cười hì hì.
Thật ra từ lúc đến quán cà phê làm, cô đã chuẩn bị tâm lí cho những câu hỏi này, vậy nên cô diễn rất tốt, nói dối mẹ rằng mọi thứ đều ổn.
Mặc dù thấy có chút lo lắng, nhưng bà hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Tình Phong biết, nếu như bà phát hiện cô vừa đi học vừa đi làm, nhất định sẽ nổi giận đến nỗi đánh cô mất.
Nhưng cô vì thương bà, không muốn một mình bà lo toan mọi thứ nên mới giúp bà.
Ngày thứ năm đi làm ở quán cà phê.
Tính từ khi gặp Ảnh Quân đến nay đã là hai ngày rồi, Tình Phong suy đoán, có lẽ anh cũng chỉ tình cờ đi ngang qua đây chứ không phải khách quen của quán.
Vậy xem ra, hi vọng gặp lại anh của cô càng trở nên mong manh hơn.
Hết giờ làm đã là 5 giờ chiều, cô đạp xe đi về trên đoạn đường quen thuộc, dưới hai hàng cây phong cao không thấy rõ ngọn.
Từ khi rời khỏi Việt Nam đến Thượng Hải sinh sống, cô mới nhận ra, dù có ở đâu thì chỉ cần còn mẹ bên cạnh đã là điều hạnh phúc.
Tiết trời mùa thu mát mẻ, những lá phong đỏ rực rơi từ trên cao xuống phủ rợp bên đường.
Xe đạp bấy giờ lại dở chứng, xích xe bị lệch khỏi moay – ơ làm xe không đạp được.
Tình Phong phải xuống dắt bộ, sắc mặt không tốt của cô hôm nay bây giờ lại càng tệ thêm.
Ở đoạn đường này chỗ sửa xe rất ít, hầu như là không có.
Nếu bây giờ cô về nhà muộn, mẹ nhất định sẽ càng thêm nghi ngờ.
Một chiếc xe hơi màu đen lăn bánh chầm chậm sát gần cô rồi dừng hẳn.
Cửa xe hạ xuống, vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc.
“Cô bé! Là em sao?”
….