Sủng Ái Quân Sư
Chương 20: Trốn
Những con người đang đi qua lại dường như chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với họ nên chỉ biết lo việc của mình.
Còn hai người họ thì có vẻ như đang bận nhìn nhau mất rồi.
Một người thì cứ nói những cậu vô nghĩa, vẩn vơ nhưng lại có thể tác động mạnh tới người kia, còn người còn lại thì lại cải trang như một người đàn bà để đóng giả vợ của tên không có liêm sĩ kia để rồi bị những câu nói của tên chồng giả mạo đó hấp dẫn đến trở nên đơ người.
Hắn bỗng nhiên càng tiến sát lại gần người cậu rồi lấy tay chạm vào mặt cậu.
Hắn tiến lại càng ngày càng gần khiến cậu phải chấm dứt sự việc này bằng cách đẩy hắn ra khỏi người mình.
Cậu cố nói thật nhỏ chỉ đủ cho cậu và hắn nghe thấy:
– Ngươi muốn ta cải trang thì ta cũng làm, ngươi muốn ta cứ thuận theo ý ngươi thì ta cũng thuận.
Vậy cho nên nếu ngươi muốn khiêu vũ thì ta mong ngươi làm ơn…..hãy khiêu vũ cho thật nhanh, nghiêm túc và hãy luôn nhớ….ta cũng là một nam nhi.
Quan hệ giữa hai người lúc này dường như như đã trở nên xa hơn lúc trước chỉ vì một câu nói vô tình của cậu.
Cậu cảm thấy trong lòng như chẳng còn gì ngoài đau đớn nữa.
Như có ai đó vừa mới bắn một mũi tên ngay thẳng vào ngực cậu vậy, nó khiến cậu đau nhưng chẳng thể nào thiếu đi nỗi buồn.
Nhưng mà dù có vậy thì có lẽ người đau lòng nhất vẫn là hắn.
Hắn luôn dành cho cậu một thứ có thể gọi là một vị trí quan trọng và độc nhất trong lòng hắn, nhưng hắn đâu có từng nghĩ rằng cái thứ mà hắn dành cho cậu, cái vị trí mà hắn còn không biết là mình đã cho cậu từ bao giờ lại có thể trở mặt với hắn, trở thành một con dao cực kì sắc bén rồi cứ thế mà đâm vào tim hắn từ nhát này đến nhát khác.
Hắn cũng có bao giờ nghĩ đến chuyện con dao sắc đó lại chính là cậu.
Hắn biết chứ, hắn biết là cậu không hề muốn chấp nhận cái sự quan tâm quá ư đặc đó mà hắn đã dành cho cậu, tại vì cậu nghĩ cái thứ gọi là tình yêu giữa hại người đồng giới là một chuyện nhục nhã và đó là chuyện không thể chấp nhận được trên trần gian này.
Vậy cho nên, dù cậu có vô tình sa vào cái lưới mang tên đó thì chẳng còn cách nào khác ngoài cách giấu nó đi, giấu cái tình cảm vớ vẩn đó đi.
Đột nhiên, hắn nhìn cậu và mỉm cười, nói với cậu một cách nhẹ nhàng bảo:
– Vậy thì chúng ta nên mau đi đến chỗ trung tâm của lễ hội rồi khiêu vũ thật nhanh đi thì hơn.
Vừa dứt câu thì hắn liền kéo tay áo cậu đi thay vì nắm lấy tay cậu như khi nãy.
Dù hành động này của hắn có vẻ rất nhỏ nhặt nhưng cậu lại chú ý tới nó vô cùng.
Chẳng hiểu sao lòng cậu lại có vẻ như muốn co lại vì đau, có thể là do chuyện ban nãy hay là do cái hành động dù nhỏ nhưng có một chút vô cảm của hắn gây ra đây.
Hắn kéo cậu đến trung tâm của lễ hội rồi đứng vào giữa đám đông như bao cặp tình nhân khác rồi đứng đối diện với cậu, nắm lấy hai tay cậu rồi bảo:
– Nhớ giữ mặt nạ cho cẩn thận.
Đừng để mọi người nhìn thấy mặt ngươi.
– Sao ta phải phòng thân như ngươi chứ.
Ngươi mới là người cần làm điều đó chứ.
– Vậy ngươi muốn mọi người biết là ngươi đang khiêu vũ cùng với thái tử của Viễn Sơn à.
Có thể ở đây có người khi nãy đã thấy mặt ta cộng thêm cái mặt của ngươi nữa thì chắc là tối nay ngươi sẽ được tận mắt chứng kiến cầu Nại Hà đó.
Cậu rùng mình vì câu nói dọa của tên thái tử khốn kiếp đó, liền chỉnh trang lại chiếc mặt nạ trên mặt.
Có vẻ như hắn đã đem lại bầu không khí trước quay lại thành công vì bây giờ cậu và hắn đã có thể nói chuyện thoải mái hơn.
Những khúc nhạc vui vẻ dành cho lễ hội bắt đầu vang lên trở lại.
Cậu không biết hiện tại phải làm gì vì cậu chưa bao giờ tham gia những lễ hội như thế này bao giờ và dường như là từ lớn đến bé thì cậu chẳng học qua lớp khiêu vũ.
Những khác với cậu là hắn đã học qua tới hàng chục những lớp day khiêu vũ vì dù sao hắn cũng là một thái tử.
Hắn dạy cậu khiêu vũ khi biết được rằng cậu không hề biết nhảy.
Hắn chỉ cho cậu từng bước từng bước rồi sau đó cậu dần dần tiến bộ và cuối cùng là cậu đã có thể nhảy được những điệu đơn giản dành cho nữ tại vì dù sao bây giờ cậu vẫn còn đang cải trang nên hắn đành chỉ cho cậu nhảy như vậy vì chẳng còn cách nào hay hơn.
Họ khiêu vũ được một lúc thì cũng đến lúc bản nhạc kết thúc.
Họ đi ra ngoài và cùng trò chuyện với nhau, cậu cười khúc khích nói:
– Ha…ha…Vui thật đó.
Thì ra khiêu vũ lại vui như vậy à.
– Ngươi thấy vui thật hả.
Ta từ lớn đến bé đã học bao nhiêu là lớp khiêu vũ mà tới giờ mới thấy có người bảo vui như ngươi đó.
– Nhưng ta thấy vui thiệt mà.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên Tiểu Ngôn từ xa chạy lại, hốt hoảng bảo:
– Huynh! Đúng như huynh nói, chính là bọn chúng.
Đệ nghe lén được hình như là tên đó sai lính tới đây đi tuần xung quanh, nghe bảo là sáng sớm mai chúng sẽ xuống núi.
Chỉ là đi tuần lung tung thôi nên có lẽ chúng sẽ không tìm thấy khu nhà của Tịch đâu.
– Vậy thì tốt.
Có lẽ bây giờ mọi người đã đóng chặt cửa mà đi ngủ hết rồi.
Ta đã dặn họ là hôm nay ba chúng ta sẽ về trễ nên có thể nói là họ đã an toàn.
Còn bây giờ thì phải lo cho Tịch trốn cái đã.
Huynh đệ bọn họ ngồi bàn chuyện mà coi cậu như không khí vậy, chẳng biết là cậu có nghe thấy hay có quan tâm đến không.
Cậu thắc mắc hỏi:
– Hai người đang nói gì vậy.
Hắn là ai, rồi bọn chúng là bọn nào, mà Ngôn không phải nãy giờ đi chơi sao?
Tiểu Ngôn im lặng, mặt trông có vẻ nghiêm trọng nên chẳng nói chẳng rằng.
Còn tên Thiên Long kia thì trông có vẻ bình tĩnh hơn nên liền nắm lấy tay cậu đứng lên bảo:
– Không có thời gian giải thích cho ngươi.
Nhưng nói chung là ta với Ngôn phải đi tìm chỗ trốn cho ngươi đã.
– Giải thích mà cũng không có thời gian là sao? Aizz…aizz…nè.
Ngươi đang làm gì vậy.
Thả ta xuống.
Đúng thật là bây giờ hắn đang bế cậu lên, việc đó khiến cậu đỏ chín cả mặt, nhưng thật may là cậu đang đeo mặt nạ và cả hai tên kia cũng đang đeo mặt nạ nên chẳng thấy được.
Hắn bảo:
– Xin lỗi ngươi.
Nhưng có lẽ hôm nay đành nhờ ngươi đóng giả lão bà của ta rồi.
Thưa người phụ nữ xinh đẹp của ta, dù nàng có đồng ý hay không thì bây giờ nàng cũng bắt buộc phải làm lão bà của ta..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!