Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện


Chương 2


Thoáng cái, màn đêm đã buông xuống.

Tại bến tàu thành phố Lâm, sương mù tràn ngập, từng đốm sáng dọc mặt biển xếp thành một dải đèn chỉnh ề.

Ở lối lên du thuyền, phục vụ đang lần lượt kiểm tra thiệp mời của từng vị khách mời.

Trong đám đông có một cô gái dáng người thướt tha, mặc váy dài trắng kiểu Trung cách tân, viền váy thêu hoa hải đường tinh xảo, thoáng phất lên theo làn gió đêm nơi bến tàu… trông như thể chỉ cần gió hơi lớn chút thôi là có thể thổi bay cô đi vậy.

Đêm đầu thu cũng không quá lạnh, nhưng cô gái lại khoác áo lông cừu rất dày, ngăn cản làn gió thổi.

Chiếc áo khoác trắng không nhiễm một hạt bụi, tỉ lệ trắng đã tương đương với màu tuyết, vậy mà màu da của cô còn trắng hơn vài phần, gương mặt tinh xảo mang theo chút vẻ ốm yếu.

Ngu Thanh Vãn lẻ loi đứng yên ở đó, đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không chú ý tới mấy người xếp hàng sau đang nhìn mình chằm chằm và tiếng thì thào bàn tán của người xung quanh:

“Thiên kim nhà ai thế?”

“Chịu thôi, chưa thấy bao giờ.”

Lúc này, có người chú ý tới thiệp mời trong tay cô, khẽ giọng bật thốt lên.

“Khoan đã, cô ấy đang cầm… thiệp vàng à?”

Lại một trận gió lạnh thổi qua, Ngu Thanh Vãn hoàn hồn lại, kéo áo khoác trên người kín hơn một chút, không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng.

Vừa rồi Lâm Sâm đưa cô tới bến tàu rồi đi luôn, gió ngoài cảng hơi lớn, cô mới đứng một lát đã cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ được huấn luyện cẩn thận chú ý tới thiệp mời của cô, thế là vội vàng đi về phía cô, cười nói: “Thưa cô, mời cô theo tôi qua bên này ạ.”

Ngu Thanh Vãn khó hiểu ngước nhìn: “Nhưng chưa đến lượt tôi mà…”

Phục vụ giải thích: “Cô cầm thiệp màu vàng nên không cần xếp hàng. Thiệp vàng chỉ dành cho khách quý mà ông chủ đặc biệt chiêu đãi, có thể trực tiếp lên thuyền bằng đường khách quý, hưởng thụ phục vụ cấp cao nhất.”

Ngu Thanh Văn sửng sốt, nhìn thiệp mời trong tay mình, rồi lại quay đầu nhìn thiệp của người khác.

Hình như đúng là không giống nhau.

Thiệp trong tay những người khác đều là màu đen, còn thiệp của cô lại được in hoa văn nổi màu vàng.

Trong lòng Ngu Thanh Vãn càng thêm hoài nghi, nhưng cô cũng không có thời gian suy nghĩ, chỉ đành theo nhân viên phục vụ đi xuyên qua boong thuyền, tiến vào trong khoang.

Phòng của cô ở cuối hành lang.

Cô quẹt thẻ mở cửa phòng ra, đập vào mắt là trang trí khiêm tốn nhưng lại toát vẻ xa hoa trong phòng.

Thảm nhập khẩu vừa dày vừa mềm mại gần như phủ kín mặt đất, không có một chút bụi nào. Hoa tươi được cắm trong bình sứ Thanh Hoa, ngoài cửa sổ là sóng biển cuồn cuộn.

Da Ngu Thanh Vãn rất nhạy cảm, bình thường chỉ quen ngủ trên giường trải ga tơ tằm, mà ga giường nơi này cũng là dùng tơ tằm loại tốt nhất. Thậm chí trên bàn còn có dụng cụ trong suốt, trông như ấm trà được dùng riêng để làm nóng thuốc Đông y.

Chưa kể… gần cửa sổ còn bày một bộ giá vẽ.

Đãi ngộ như vậy, tốt đến quá mức luôn rồi.

Rốt cuộc là ai lại chuẩn bị cẩn thận thế này?

Ngu Thanh Vãn cau mày, đáy lòng càng khó hiểu. Phục vụ đang định rời đi đã bị cô gọi lại.

Cô nhớ tới tấm thiệp mời kỳ quái kia, chần chừ hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, ông chủ của các anh là ai?”

“Xin lỗi quý khách, tôi cũng không biết chuyện này.”

Phục vụ áy náy đáp lại một câu, sau đó đóng cửa rời đi.

Trong phòng an tĩnh lại, Ngu Thanh Vãn sửa sang hành lý mình mang tới, hoàn cảnh xung quanh quá mức xa hoa chỉ khiến cô càng thêm bất an.

Cô lấy di động trong túi ra, rối rắm không biết có nên gọi cho Chung Đình Bạch hay không.

Chung Đình Bạch là con trai của quan lớn thành phố Lâm, xuất thân dòng dõi thư hương, cách đối nhân xử thế nhã nhặn lịch lãm, vừa trưởng thành lại vừa chu đáo.

Ba năm trước, Ngu Thanh Vãn tình cờ quen đối phương trong một buổi triển lãm tranh. Chung Đình Bạch am hiểu nghệ thuật sâu sắc, hai người trao đổi về một bức danh họa rất vui, sau đó trở thành bạn bè.

Bởi vì bối cảnh nhà họ Chung hùng hậu nên ông cụ Dung mới không ngăn cản hai người qua lại. Nhưng mấy năm nay Chung Đình Bạch vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, gần đây mới định quay trở lại thành phố Lâm.

Cô không quen nhiều người giàu có quyền quý, ngoại trừ Chung Đình Bạch thì sẽ không có ai cố ý gửi thiếp mời cho cô.

Ngu Thanh Vãn nghĩ mãi cũng không có đáp án nào khác.

Cô đang định gọi điện thoại chứng thực thì bên ngoài lại chợt có người gõ vang cửa phòng.

Ngu Thanh Vãn đi mở cửa, thấy một nhân viên phục vụ bưng khay đứng ngoài cửa.

Đối phương nâng chiếc hộp nhung đen lên trước mặt cô, cung kính nói: “Cô Ngu, ông chủ của chúng tôi muốn tôi giao thứ này cho cô. Còn nữa, mời cô tới dự bữa tiệc sắp diễn ra.”

Ngu Thanh Vãn giật mình: “Cho tôi ư?”

“Đúng vậy.”

Ngu Thanh Vãn nghi ngờ cầm hộp nhung trên khay lên, mở ra.

Một chiếc vòng tay ngọc lục bích lẳng lặng nằm ngay giữa lớp vải nhung màu đen.

Chất ngọc lạnh băng cực phẩm, hoa văn màu đen chạy dọc bên trong viên ngọc, nhìn chất liệu là biết giá trị xa xỉ cỡ nào.

Đầu ngón tay Ngu Thanh Vãn chợt siết chặt, không rõ vì sao, trong lòng cô cứ quanh quẩn cảm giác bất an mãnh liệt.

Thiệp mời kỳ lạ, thêm cả món quà vô cùng xa xỉ.

Không phải Chung Đình Bạch thì còn ai đây?

Một đáp án mà cô không muốn đối diện vô thức hiện lên trong đầu, khiến ngón tay cô càng thêm run rẩy.

Lúc này, giọng của phục vụ bên cạnh lại vang lên, kéo suy nghĩ của Ngu Thanh Vãn trở lại hiện thực.

“Thưa cô, mời cô đi theo tôi ạ.”

Ngu Thanh Vãn ôm sự hoài nghi đi theo phục vụ xuyên qua hành lang, tiến vào phòng trong cùng tại tầng cao nhất.

“Cách!”

Cửa phòng bị mở ra.

Bóng đêm đã sâu, trong phòng lại tối mờ, như thể bất giác bước vào một thế giới khác vậy.

Một thế giới tối tăm hỗn độn không có ánh mặt trời.

Ngu Thanh Vãn vẫn đang cầm chiếc hộp nhung tơ vừa rồi, vừa bước vào cửa đã vô thức nhìn xung quanh một vòng, sau đó bị một nơi hấp dẫn.

Chờ tới khi Ngu Thanh Vãn thấy rõ thứ kia thì giật mình ngây ra.

Đó là một chiếc lồng làm từ vàng ròng, hình như còn khảm nạm một viên kim cương, dù ở giữa căn phòng tối tăm nhưng vẫn phản xạ ra ánh sáng chói mắt, xa hoa lãng phí quá mức.

Một con thỏ toàn thân trắng toát nằm trong chiếc lồng vàng, im lặng ăn cỏ trong đĩa trước mặt. Nó nghe được tiếng vang thì ngước đôi mắt đỏ như ruby lên nhìn Ngu Thanh Vãn, ánh mắt có vẻ tràn ngập thương xót, không hợp với không khí xung quanh.

Ngu Thanh Vãn và con thỏ nhìn nhau vài giây, sau đó dự cảm khó lòng diễn tả trong lòng cô càng thêm sâu.

Cô lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, sau đó đi tiếp vào bên trong thêm hai bước. Cô thấy một lư hương đặt ngay giữa phòng, khói nhẹ lượn lờ từ trong lư hương bay ra ngoài.

Mùi đàn hương dày nặng thoang thoảng trong không khí, không ngừng tiến vào khoang mũi.

Cách không xa phía trước là một tấm bình phong, hoa văn điêu khắc trên bình phong trông như kỳ lân, tư thế cuồng vọng phóng khoáng, giống y như thật.

Trông nó tràn đầy quỷ quyệt tàn nhẫn, tựa như ngay sau đó có thể sống dậy, thoát ra khỏi tấm bình phong, xông lên trước cắt đứt cổ họng con mồi… làm người ta nhìn thôi cũng thấy e ngại.

Sau tấm bình phong đặt một chiếc ghế dựa gỗ lim, trên bình phong in lại bóng dáng một người đàn ông.

Người kia cao lớn vạm vỡ, áo sơ mi đen gọn gàng bao lấy tấm lưng rộng, đường cong có phần sắc bén, đôi chân thon dài bắt chéo, bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng lắc ly rượu.

Bầu không khí yên tĩnh khiến thần kinh người ta căng chặt.

Cảm giác áp bách vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ập tới, không giống Chung Đình Bạch chút nào.

Thần kinh Ngu Thanh Vãn chợt căng cứng, hô hấp cũng thoáng chậm lại.

Cô nhìn bóng dáng sau tấm bình phong, mím môi, không quá xác định hỏi thành tiếng.

“Có phải anh Chung không ạ?”

Động tác lắc ly rượu của đối phương chậm lại, ngay cả không khí cũng như đông cứng.

Bàn tay nắm ly rượu hơi hằn lên gân xanh.

Áp suất thấp vô hình lan tràn, Ngu Thanh Vãn chợt ngừng thở, nhìn cái bóng của đối phương đặt ly xuống bàn trà phát ra tiếng giòn tan, sau đó chậm rãi đứng lên.

Tiếng sột soạt vang lên bên tai khiến thần kinh của Ngu Thanh Văn càng thêm căng thẳng.

Một lúc sau, đối phương mới trầm giọng lên tiếng: “Muốn thấy anh Chung của em đến thế cơ à?”

Giọng nói này trầm khàn lạnh lẽo rót vào tai Ngu Thanh Vãn, khiến người ta cảm giác như khí lạnh lan tràn khắp toàn thân.

Giọng nói quen thuộc khiến cả người Ngu Thanh Vãn cứng đờ tại chỗ, dây thần kinh căng chặt trong đầu đứt phựt.

“Cốp!”

Chiếc hộp nhung trong tay Ngu Thanh Vãn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trầm đục.

Đối phương bước tới gần, Ngu Thanh Vãn muốn lùi bước theo bản năng, nhưng lại phát hiện cánh cửa sau lưng đã bị người ta đóng lại từ bao giờ.

Thấy cô lùi lại, đáy mắt tối đen sâu thẳm của người đàn ông xẹt qua một tia gợn sóng, áp chế lại toàn bộ sự tàn nhẫn hung ác vừa trào dâng.

Giọng nói trầm thấp quen thuộc kia lại vang lên sau lưng cô.

“Thuyền không cập bờ đâu, em định chạy đi đâu?”

Lời tác giả:

Gỡ mìn:

1. Gương vỡ lại lành, có rất nhiều tình tiết ẩn, nam nữ chính sẽ không vừa gặp đã giải quyết xong hiểu lầm, đừng vừa mới đọc đã mắng nhân vật có mồm mà không biết nói ra, mắng tôi làm tình tiết lê thê dài dòng.

2. Không phải sảng văn nữ cường, cũng không phải tiểu thuyết kiều thê. Nữ chính bị bệnh, hình tượng nhu nhược nhưng tâm tư kiên cường, dần dần trưởng thành. Nam chính thỉnh thoảng phát điên, dục vọng chiếm giữ cao, không được bình thường cho lắm.

3. Không phải cường thủ hào đoạt cẩu huyết, không hoàn toàn là cưới trước yêu sau.

4. Không phải thuần ngọt văn.

5. Nếu điều chú ý nào ở trên phạm phải “cấm kỵ” của bạn thì mong bạn hòa nhã “nhấn back”. Truyện của Tấn Giang nhiều vô hạn, truyện này không hợp gu thì ta đọc truyện khác thôi.

Cuối cùng, chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN