Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện


Chương 22


Anh vừa dứt lời, bên tai cô chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập rộn ràng và tiếng mưa rơi tí tách.

Ngu Thanh Vãn vẫn chưa hoàn hồn lại thì đã nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: “Em cắn tay tôi đủ chưa? Chưa đủ thì cứ cắn tiếp đi.”

Hạ Thành nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh: “Chưa hết giận thì có thể cắn chỗ khác.”

Cắn cho đến bao giờ cô hết giận thì thôi.

Ngu Thanh Vãn bỗng dưng bị anh làm cho nghẹn họng không nói nên lời, cô cắn chặt môi, muốn mắng anh là kẻ điên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cố chấp của người đàn ông, dù có thể làm thế nào cô cũng không mắng ra khỏi miệng được, hai bên tai lại đỏ bừng mất kiểm soát.

Rơi vào đường cùng, cô chỉ còn biết quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh.

Còn ánh mắt Hạ Thành từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô, ánh mắt càng ngày càng mờ ám.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, khoảng cách lại được kéo ra lần nữa, bầu không khí giương cung bạt kiếm ban nãy cũng dần dần biến mất.

Đúng lúc này, có người từ bên ngoài gõ cửa kính ô tô của Ngu Thanh Vãn.

Cô còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã đột nhiên bị kéo ra.

Một cánh tay hung hăng đặt trên lưng ghế phía sau Ngu Thanh Vãn, cô dời mắt sang nhìn, hóa ra là khuôn mặt tuấn tú bướng bỉnh của Dung Tập.

“Sếp Hạ này, cướp đoạt dân nữ giữa ban ngày ban mặt thế này là phạm pháp đấy.”

Dung Tập mỉm cười lười nhác, ánh mắt vòng qua Ngu Thanh Vãn rồi nhìn về phía Hạ Thành, không hề nhượng bộ một chút nào.

Vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện, đôi mắt Hạ Thành hơi nheo lại, xung quanh anh lập tức xuất hiện một luồng khí nguy hiểm.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Ngu Thanh Vãn hoàn hồn trước, vội vàng nói: “Dung Tập, chị không sao…”

Dung Tập kéo Ngu Thanh Vãn đến bên cạnh mình, ngăn nửa người cô ở phía sau, làm ra tư thế bảo vệ rất rõ ràng.

Trên gương mặt trẻ tuổi và ngỗ nghịch không hề che giấu vẻ thù địch, cũng không sợ cảm giác áp bức trên người Hạ Thành.

Khóe miệng Dung Tập nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt: “Ngày nào chị ấy vẫn cơ ở lại nhà họ Dung thì chị ấy chính là người của nhà họ Dung. Sếp Hạ cũng là người sắp đính hôn, vẫn nên giữ mình trong sạch thì hơn.”

Cậu lại nhấn mạnh thêm một câu: “Suy cho cùng, đàn ông không tự trọng cũng chỉ như rau dập thôi.”

“…”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hạ Thành gặp phải một người dám công khai khiêu khích anh như Dung Tập, anh nheo mắt lại, toàn thân toát ra một luồng khí đáng sợ.

Ánh mắt của hai người đàn ông chạm nhau, như có tia lửa bùng lên xèo xèo, trong không khí dường như lộ ra sát khí.

Ngu Thanh Vãn cảm thấy bầu không khí hơi nguy hiểm, chỉ đành lên tiếng khuyên bảo người có tính tình tốt hơn là Dung Tập: “Thôi mà Dung Tập…”

Ngay sau đó, Dung Tập nắm lấy cổ tay cô, dẫn Ngu Thanh Vãn ra khỏi xe mà không nói lời gì, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lạnh lùng phía sau cậu.

“Đi thôi, em đưa chị về nhà.”

Cứ như vậy, Ngu Thanh Vãn bị Dung Tập kéo lên chiếc Lamborghini của cậu.

Đợi tới khi cô thắt dây an toàn xong, Dung Tập chỉnh điều hòa trong xe lên nhiệt độ cao hơn trước, sau đó lập tức đạp ga phóng đi không nói lời nào, tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao lập tức tràn ngập bên tai.

Cảm nhận được cơn tức giận của Dung Tập, Ngu Thanh Vãn chợt cảm thấy hơi chột dạ.

Ngay từ ban đầu, cậu đã liên tục nhấn mạnh với cô rằng phải tránh xa Hạ Thành ra.

Một khi tính khí cậu ấm của Dung Tập mà nổi lên thì cậu cũng không dễ nói chuyện hơn Hạ Thành là mấy.

Cô mím môi, chỉ có thể ngập ngừng nói: “Em về nhanh vậy sao? Đã giải quyết việc của công ty xong chưa?”

Không nhắc tới việc này thì còn đỡ, vừa nghĩ tới hệ thống phần mềm của công ty bị người ta tấn công, Dung Tập phải đến trụ sở chính dành ba ngày ba đêm cùng các kỹ sư mới giải quyết xong, là cậu lại sôi máu.

Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là ai làm.

Dung Tập cố nén lửa giận với Hạ Thành xuống, lời nói ra nghe rất có ý trách móc mỉa mai: “Em mà không quay về thì chờ chị bị anh ta trói về nhà anh ta chắc?”

Ngu Thanh Vãn lập tức nghẹn họng, sau đó lại nghe thấy cậu nói: “Chị có biết giờ đang có tin không bao lâu nữa là anh ta sẽ đính hôn với nhà họ Thịnh không? Vậy mà anh ta còn tới dây dưa với chị, anh ta không đáng bị ăn chửi chắc?”

Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn im lặng siết chặt dây an toàn.

Không hiểu sao trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác buồn rầu khó giải thích.

Yên lặng một lát, cô cụp mi xuống, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh ta đính hôn với ai không liên quan gì đến chị.”

Nghe thấy câu này của cô, Dung Tập mới cảm thấy hài lòng đôi chút.

“Tóm lại là anh ta thích cưới ai thì cưới. Chị muốn lấy Chung Đình Bạch thì lấy, còn không muốn thì thôi. Em với Lâm Sâm đang nghĩ cách chuyện thừa kế, kiểu gì cũng có cách để chị lấy được tài sản mà không cần kết hôn.”

“Cách gì cơ?”

“… Thì bọn em đang suy nghĩ mà, bao giờ nghĩ ra sẽ nói cho chị sau.”

Ngu Thanh Vãn cụp mi mắt xuống, cũng loáng thoáng có thể đoán được Dung Tập sẽ nghĩ ra cách gì.

Chiếc két sắt trong phòng làm việc của Dung Khâm Hoa, chỉ có luật sư ủy thác di chúc của ông ta mới có mật khẩu, ngay cả Lâm Sâm cũng không biết.

Cho dù có cách, e rằng cũng chỉ có thể ra tay với người luật sư kia.

Hình như cô vẫn luôn không ngừng làm phiền người khác.

Đầu ngón tay đặt trên đùi vô thức nắm chặt lại, ngay sau đó, cô lại nghe thấy Dung Tập nói: “Phải rồi, còn cả người bạn kia của chị nữa, nhân sự đã sắp xếp xong xuôi, ngày kia có thể bắt đầu làm việc.”

Cuối cùng khóe môi của Ngu Thanh Vãn cũng cong lên: “Ừm, cảm ơn em nha Dung Tập.”

Nhân lúc đèn đỏ, Dung Tập thò một tay ra xoa tóc cô, hơi chê bai vò rối mái tóc dài của cô rồi dặn dò: “Đừng lúc nào cũng nói cảm ơn như vậy, chị trở về đi. Hai ngày tới tốt nhất là chị đừng ra ngoài, em sợ đám người của Dung Chấn sẽ không ngồi yên đâu, mấy lão đó vẫn lăm le chút cổ phần kia trong tay chị đấy.”

“Ừ.”

Cùng lúc đó, một chiếc Bentley màu đen phóng nhanh trên đường.

Ở trên ghế lái phụ, Sầm Duệ cúp điện thoại, quay lại báo cáo với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Thưa sếp, đã tra được rồi, là cái cô Mạnh Y Linh quản lý của phòng triển lãm kia đã ám chỉ với công ty của bạn cô Ngu, vậy nên bạn cô Ngu mới bị sa thải. Hôm đó còn có hai nhân viên tiếp tân trong phòng triển lãm nói rất nhiều điều thiếu tôn trọng với cô Ngu.”

Hạ Thành ngừng lật tài liệu, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

“Tới tận hôm nay cậu mới biết những chuyện này à?”

Sầm Duệ thâm than khổ trong lòng, sau đó rối rít xin lỗi nhận sai: “Xin lỗi sếp, là do tôi không làm tròn bổn phận.”

Hạ Thành lạnh lùng nói: “Phải làm thế nào, có cần tôi phải dạy cậu không?”

Sầm Duệ lập tức hiểu ý: “Vâng.”

“Tiền thưởng cuối năm giảm năm mươi phần trăm. Nếu còn lần sau thì tự tới phòng nhân sự mà từ chức.”

… Khóc không ra nước mắt.

Qua kính chiếu hậu, Sầm Duệ kìm nén nỗi chua xót trong lòng. Nhìn thấy vết cắn trên hõm bàn tay của Hạ Thành, cuối cùng anh ta vẫn vì năm mươi phần trăm tiền thưởng cuối năm mà quan tâm hỏi: “Sếp, hay là xử lý vết thương của anh trước đã nhé?”

Vết cắn không nhẹ, vệt máu chảy ra đã đông lại thành vảy.

Tuy rằng không phải vết thương nghiêm trọng, nhưng lại nằm lồ lộ ngay bên ngoài, lúc đi xã giao cũng không được hay lắm, kiểu gì cũng bị người ta nhìn thấy rồi xì xào bàn tán vài câu.

Sầm Duệ đang chờ cơ hội lấy công chuộc tội thì nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Hạ Thành.

“Không cần.”

“…”

Không biết tại sao, Sầm Duệ lại nhìn ra được chút cảm xúc rất khó hiểu từ biểu cảm trên mặt sếp mình…

Cảm xúc đó là thích chí, và cả… hưởng thụ?

Sự thật chứng minh, anh ta quan tâm nhiều quá rồi.

Đùa nhau vậy chính là tình thú.

Dung Tập lại vội vã trở về thành phố Giang để giải quyết công việc ngay trong đêm, trước khi đi còn sắp xếp không ít vệ sĩ canh gác bên ngoài nhà tổ nhà họ Dung cho Ngu Thanh Vãn, còn dặn dò cô mấy ngày tới tốt nhất là bớt ra ngoài.

Đáng buồn thay, cho dù cô muốn ra ngoài thì cũng lực bất tòng tâm.

Có lẽ bởi vì dính mưa ở buổi tang lễ hôm đó, thân thể của Ngu Thanh Vãn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu cảm lạnh.

May mắn là cô không bị sốt, chỉ ho nặng hơn so với ngày thường thôi.

Cô đang nằm nghỉ ngơi trên giường thì nhận được tin nhắn WeChat từ Tần Duyệt Ninh.

Tần Duyệt Ninh: “Thanh Vãn, cậu đã biết phải làm gì với chuyện kết hôn chưa?”

Ngu Thanh Vãn: “Vẫn chưa.”

Ngay sau đó, Tần Duyệt Ninh lại thêm một hàng tin nhắn nữa.

Tần Duyệt Ninh: “Thật ra, tớ cảm thấy anh Chung thực sự rất ổn, tính cách tốt, lại dịu dàng ân cần, còn tôn trọng mong muốn của cậu, đàn ông như vậy khó tìm lắm đấy…”

Tính cách tốt, dịu dàng ân cần, tôn trọng mong muốn của cô.

Chung quy cứ cảm thấy mỗi một điều đều ẩn chứa lời ám chỉ gì đó.

Ngu Thanh Vãn cảm thấy Tần Duyệt Ninh hôm nay hơi kỳ lạ, đột nhiên đến khen ngợi với cô một đống điểm tốt của Chung Đình Bạch mà không rõ lý do.

Còn chưa làm rõ chuyện gì đang xảy ra thì cô đã thấy một thông báo đẩy của hot search bật lên trên đầu điện thoại.

Đầu ngón tay cô nhấn vào mở ra tiêu đề.

… Sáng nay, chủ tịch nhà họ Thịnh hào phú của thành phố Bắc cùng cô con gái rượu đến sân bay thành phố Lâm, chuyến thăm này được cho là để thảo luận chuyện đính hôn với Hạ Thị.

Hạ Thành – chủ tịch tập đoàn Hạ Thị đích thân ra sân bay đón.

(Hình đính kèm)

Ngu Thanh Vãn vô thức khép các khớp ngón tay đang cầm điện thoại lại, cô nín thở, sau đó tiếp tục cuộn xuống.

Mấy bức ảnh mà cánh truyền thông đăng lên vẫn không chụp khuôn mặt chính diện của Hạ Thành, chỉ dám lộ ra một bàn tay đưa ra mở cửa xe của anh.

Xương cổ tay của người đàn ông gầy gò và nhẵn nhụi, ngón tay thon dài trắng nõn có khớp xương rõ ràng, mạch máu màu xanh nhạt, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu vàng đen, trông điềm tĩnh cao quý, cực kỳ bắt mắt.

Trên hõm bàn tay của anh hình như vẫn lưu lại vết cắn lần trước của cô, để lộ vài phần cảm giác mập mờ không thể giải thích được.

Không hiểu sao mặt Ngu Thanh Vãn lại hơi nóng lên, cô vội vàng trượt xuống bấm vào phần bình luận của cư dân mạng, vốn tưởng rằng phần bình luận cô nhìn thấy sẽ tràn ngập đủ kiểu cảm thán cho rằng gia thế của hai người xứng đôi vừa lứa, không ngờ khu bình luận hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.

“Mọi người có nhìn thấy cái đồng hồ kia không? Morliy Ventens phiên bản giới hạn toàn cầu đấy. Dù tôi làm việc từ cái thời Homo erectus* cũng mua không nổi, đây không phải thứ có tiền là có thể mua được…”

(*: Còn được dịch sang tiếng Việt là trực nhân, là một loài người cổ đại đã tuyệt chủng, sống trong khoảng từ 1,3 triệu năm tới 143 nghìn năm trước)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN