Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện


Chương 31


Sầm Duệ dùng máy tính bảng lướt cho cô xem hình ảnh bao quanh 3D của các căn bất động sản, căn nhà mấy tỷ tới mấy chục tỷ tệ thoáng chốc như chọn bắp cải ngoài chợ.

Ngu Thanh Vãn nhìn một lúc lâu, thực ra cô không có quá nhiều khái niệm về giá trị của những căn nhà này, chỉ cảm thấy căn nào cũng có vẻ rất xa hoa, cuối cùng cô chọn ngẫu nhiên một căn biệt thự tên là Thanh Hồ Nhã Uyển.

Chọn nhà xong, Sầm Duệ lái xe đưa Ngu Thanh Vãn về nhà tổ nhà họ Dung.

Thực ra mấy ngày trước cô đã sắp xếp hành lý hòm hòm rồi.

Vốn dĩ cũng không có nhiều đồ đạc lắm, chỉ có mấy bức tranh do chính cô vẽ và một cuốn sổ của cô.

Thu dọn đơn giản xong, trước khi đi, Ngu Thanh Vãn còn dặn dò quản gia và dì Lý không được nói cho Dung Tập chuyện cô chuyển đi.

Cô vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào với Dung Tập về việc đột ngột kết hôn với Hạ Thành. Với tính của cậu ấm đó, chưa biết chừng sẽ lại kéo cô đến cục dân chính để ly hôn.

Vì vậy Ngu Thanh Vãn định khi nào ổn định rồi, cô sẽ tìm cơ hội giải thích với Dung Tập sau.

Đặt chiếc vali duy nhất lên xe, Sầm Duệ lái xe đưa Ngu Thanh Vãn đến biệt thự Thanh Hồ Nhã Uyển.

Đây là trang viên biệt thự độc lập, có sân, hồ bơi, đầy đủ tiện nghi.

Trong biệt thự cũng đã thuê sẵn mấy người giúp việc, trong đó có một người giúp việc chừng bốn mươi tuổi với khuôn mặt tròn trĩnh, mặt mũi hòa nhã dễ gần, bà đang mỉm cười nhìn cô.

“Mợ chủ cứ gọi tôi là dì Trần.”

Ngu Thanh Vãn vẫn chưa quen với xưng hô mợ chủ này lắm, cô ngượng ngùng nở nụ cười với bà ấy: “Chào dì ạ.”

Sau khi chào hỏi, dì Trần bắt đầu dẫn Ngu Thanh Vãn đi tham quan biệt thự, giới thiệu những người khác ở trong biệt thự cho cô.

“Đây là chuyên gia dinh dưỡng cao cấp được đặc biệt mời về, chuyên gia dinh dưỡng đã hiểu rõ tình trạng sức khoẻ của mợ, sẽ sắp xếp thực đơn một ngày ba bữa lành mạnh hợp lý cho mợ.”

“Căn phòng ở cuối tầng hai này là phòng vẽ, dụng cụ vẽ tranh bên trong có lẽ đều đã đủ, nếu mợ cần thêm gì thì cứ nói với tôi, sẽ có người mang đến tận nhà cho mợ.”

Vị trí phòng vẽ nằm ở hướng có nắng ở tầng hai, ánh nắng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ, bao phủ lên giá vẽ bằng gỗ, còn có một chậu cây hoa violet ở bậu cửa sổ.

“Đây là phòng hoa, hoa hải đường mợ mang đến có thể đặt ở đây. Hàng ngày sẽ có người làm vườn hỗ trợ chăm sóc hoa cỏ cây cối bên trong.”

“Căn phòng ở tầng ba này là phòng ngủ chính, quần áo và đồ dùng hàng ngày mới tinh đều được đặt trong phòng ngủ chính, đều là hàng của các hãng lớn đặt làm riêng mang đến tận nhà, mỗi tháng đều sẽ gửi những mẫu mới nhất đến đây.”

Sau khi tham quan một vòng, cuối cùng Ngu Thanh Vãn chú ý đến những chiếc đèn sàn trên khắp sàn nhà.

Chụp đèn bằng thủy tinh trong suốt như pha lê, từng chiếc đèn bao trùm toàn bộ biệt thự, ngay cả cầu thang và các góc cũng không bị bỏ sót.

Cô hơi tò mò hỏi: “Những thứ này là…”

Dì Trần nhìn theo ánh mắt của cô, mỉm cười trả lời: “Đây hình như là đèn sàn thuỷ tinh được sếp Hạ đặc biệt cho người lắp đặt, là thuỷ tinh thủ công nhập khẩu từ Thổ Nhĩ Kỳ, đều được làm bằng vật liệu chất lượng hàng đầu, mỗi một ngóc ngách trong nhà đều có, cũng sẽ được bật suốt đêm.”

Mỗi chiếc đèn đều có giá vô cùng đắt đỏ.

Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn sững sờ.

Cô cụp mắt nhìn xuống những chiếc đèn sàn thuỷ tinh uốn lượn ở hai bên sàn nhà như những dải ánh sáng, bất giác chìm đắm trong suy nghĩ.

Cô chợt nhớ về khoảng thời gian cách đây mấy năm trước.

Kể từ khi Ngu Thanh Vãn có thể nhớ được, cô đã sống trong cô nhi viện.

Năm mười hai tuổi cô mới được ba mẹ nuôi nhận nuôi và đưa đến Lâm Tây.

Sống cùng ba mẹ nuôi khoảng ba bốn năm, Ngu Thanh Vãn bị bỏ lại một mình ở thành phố nhỏ Lâm Tây này.

Cô sống một mình trong căn nhà dân cũ kỹ đó, ba mẹ nuôi sẽ chỉ gửi chi phí sinh hoạt và chi phí chữa bệnh cho cô định kỳ chứ không về thăm cô.

Ngu Thanh Vãn đoán có lẽ họ đã chuyển đến thành phố khác, dự định bắt đầu nuôi con của mình, số tiền mỗi tháng họ chuyển cho cô cũng chỉ vì trách nhiệm đã nhận nuôi cô.

Cô chấp nhận sự thật một cách vô cùng bình tĩnh, trong lòng cũng biết rõ họ không nợ cô thứ gì.

Mùa đông ở Lâm Tây rất lạnh, bệ cửa sổ còn bị đóng băng, thở ra cũng sẽ có làn sương trắng.

Mùa đông là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với người bệnh.

Ngu Thanh Vãn cũng từng nghĩ nếu năm đó cô không gặp Hạ Thành, có phải cô sẽ lẳng lặng chết trong căn nhà dân cũ kỹ đó không.

Cho đến khi xác thối rữa cũng không ai phát hiện.

Cô không thể không sống một mình, bóng đèn trong phòng khách luôn rất tối, đường điện của khu đã cũ, thi thoảng còn bị cắt điện, dường như ban đêm mùa đông đã trở nên dài hơn và đáng sợ hơn.

Cô sợ tối, mỗi khi mất điện, Hạ Thành đều sẽ đến nhà ở cùng cô.

Cũng chỉ có anh chưa bao giờ coi cô là gánh nặng.

Anh nói cô mong manh yếu ớt, nhưng lại cũng chiều chuộng nhân nhượng cô trong mọi chuyện.

Mỗi lần anh gõ cửa, cô đều phải mò mẫm trong bóng tối, có một lần cô suýt nữa vấp phải thứ gì đó trên đất, cô không ngã nhưng lại khiến Hạ Thành ở ngoài cửa hết hồn hết vía.

Ngày hôm sau, anh mang theo một đống dụng cụ đến nhà cô, tự tay làm đèn sàn khắp nhà cho cô.

Anh tự tay làm đèn ngôi sao cho cô, mỗi một ngóc ngách trong nhà mà cô có thể lui tới, anh đều treo đèn trên tường quanh sàn nhà.

Cho dù cô tắt hết điện thì trong nhà vẫn sẽ có ánh sáng ấm áp mờ nhạt, bao phủ mọi ngóc ngách, vì vậy khi mất điện cô cũng không phải sợ nữa.

Dường như tất cả những chỗ trống trong tim đều có thể được lấp đầy một cách dễ dàng như vậy.

Ngu Thanh Vãn ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, nghe thấy Hạ Thành hỏi: “Còn sợ không?”

Nhìn những ánh đèn xung quanh hội tụ thành một dải sáng như ngân hà, phản chiếu vào đôi mắt đen như mực của cậu thiếu niên, không còn u ám âm trầm như trước nữa.

Đôi mắt cậu thiếu niên sáng ngời, trong đó chỉ chứa được bóng hình của một mình cô.

Hạ Thành cụp mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Bây giờ chịu khổ một chút, sau này anh mua nhà rộng cho em, lắp loại đèn đắt tiền nhất, mất điện cũng sẽ sáng. Anh sẽ chuẩn bị cho em một phòng vẽ hướng về phía mặt trời, trong phòng hoa sẽ trồng hoa hải đường em thích.”

Giọng điệu của cậu thiếu niên cực kỳ nghiêm túc và trịnh trọng, khiến trong đầu Ngu Thanh Vãn chợt hiện lên bức tranh về cuộc sống chung bên nhau của họ trong tương lai.

Trong lòng anh đã sớm lên kế hoạch cho tương lai của họ.

Mà trong tương lai này đều có liên quan đến cô.

Hốc mắt cô đột nhiên trở nên ươn ướt, cô chậm rãi lắc đầu, đôi mắt cong cong tươi cười với anh: “Như bây giờ đã rất tốt rồi.”

Chưa từng có ai tốt với cô như vậy.

Vậy nên thế này đã là tốt lắm rồi.

Cô không thấy khổ.

Ngu Thanh Vãn hoảng loạn cụp mắt xuống, che giấu nước mắt đang chực trào ra.

Đó không phải đèn rẻ tiền.

Mà là tấm lòng chân thành của cậu thiếu niên.

Anh đã xé trái tim mình thành từng mảnh, đặt hết tới trước mặt cô.

Cô không kìm được đứng dậy, vòng tay ôm lấy eo anh.

Ngu Thanh Vãn tựa cằm lên vai anh, từ từ nhắm mắt lại, giọng nói vô thức nghẹn ngào.

“Hạ Thành, cảm ơn anh, em thích lắm.”

Vì sự chủ động đột ngột của cô, lưng của cậu thiếu niên cũng hơi căng cứng.

Giây tiếp theo, anh đột nhiên giơ tay, vòng tay ôm lại cô còn chặt hơn.

Trong căn phòng khách bừa bộn và mờ tối, những ngọn đèn ngôi sao lặng lẽ thắp sáng, họ ôm nhau để cho ánh sáng vàng ấm áp bao trùm lấy hai bóng dáng chồng lên nhau, kéo thật dài trên sàn nhà.

“Mợ chủ? Mợ vẫn ổn chứ?”

Dì Trần thấy Ngu Thanh Vãn thất thần bèn cất tiếng gọi cô.

Ngu Thanh Vãn bỗng chốc hoàn hồn, suy nghĩ bị kéo trở lại hiện thực.

Cô cười với dì Trần: “Tôi không sao.”

Cô chỉ không ngờ tương lai đã từng vạch ra cùng nhau khi ấy vẫn có thể trở thành hiện thực.

Hoặc nói cách khác, điều khiến cô ngạc nhiên là Hạ Thành ghi nhớ hết những gì từng nói với cô, những chi tiết nhỏ mà anh từng hứa với cô.

Mà ngôi nhà trong mơ này của cô rõ ràng không phải xây dựng trong một sớm một chiều.

Trái tim dường như đột nhiên được thứ gì đó lấp đầy, cảm xúc chua chát gần như sắp tràn ra.

Cô hít một hơi, cố gắng nén lại những cảm xúc khó nói thành lời.

Hầu như Ngu Thanh Vãn đã xem hết một lượt cách bài trí trong biệt thự, cô về phòng thu dọn đồ đạc của mình.

Cô đang cân nhắc có nên ở phòng ngủ dành cho khách hay không thì người giúp việc đã mang hành lý của cô vào phòng để quần áo trong phòng ngủ chính, chuyển sang phòng khác lại phiền phức nên cô đành phải từ bỏ ý định này.

Ngu Thanh Vãn cất từng bộ quần áo, lấy cuốn nhật ký từ trong thùng các tông ra, cất vào ngăn kéo bí mật tìm thấy dưới giá sách.

Sau khi cô sắp xếp xong thì sắc trời cũng lặng lẽ tối dần.

Một mình Ngu Thanh Vãn ăn tối ở dưới tầng, có lẽ tối nay Hạ Thành sẽ không về.

Dù sao mới kết hôn ngày đầu tiên, chắc anh sẽ cho cô thời gian để thích ứng.

Nghĩ đến đây, cô thay áo choàng tắm, yên tâm đi vào phòng tắm để tắm.

Màn đêm buông xuống.

Trong phòng VIP của một câu lạc bộ cao cấp nào đó ở thành phố Lâm.

Đàm Nghiên vừa kết thúc buổi tư vấn tâm lý trực tuyến, đến muộn hơn hai mươi phút so với giờ hẹn.

Trước khi mở cửa phòng VIP, Đàm Nghiên vốn tưởng chắc hẳn Hạ Thành đã không chờ được nữa mà bỏ đi trước, nhưng không ngờ anh vẫn đang chờ ở bên trong.

Đàm Nghiên vừa đi vào vừa quan sát vẻ mặt Hạ Thành, phát hiện vẻ mặt của người đàn ông rất lãnh đạm, không nhìn thấy bất kỳ sự hung dữ nào.

Anh ấy lập tức tặc lưỡi: “Kỳ lạ nha, hôm nay kiên nhẫn thế à.”

Cởi áo khoác vắt ở bên cạnh, anh ấy hỏi như thường lệ: “Thời gian này cảm thấy thế nào? Thời gian ngủ trung bình? Tần suất uống thuốc?”

Hạ Thành lời ít ý nhiều: “Vẫn ổn.”

“…”

Ba câu hỏi, một câu trả lời.

Đàm Nghiên đưa tay day đầu mày, trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú hiện lên vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.

Vì tôn trọng tính chuyên nghiệp của một bác sĩ tâm lý, anh ấy nhất định có thể nhịn được xúc động muốn đánh người.

Nếu không vì tình cảm bạn bè thì kiểu bệnh nhân không hề có trách nhiệm với bản thân như Hạ Thành, dù đưa bao nhiêu tiền anh ấy cũng không nhận.

Vẫn nhớ lần đầu tiên khi gặp Hạ Thành, Đàm Nghiên đã phát hiện anh khác với những bệnh nhân mà mình từng gặp.

Những bệnh nhân khác nhận ra tâm lý của mình có vấn đề thì sẽ chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ.

Nhưng Hạ Thành thì khác.

Anh vốn dĩ không muốn khỏi, thậm chí ngay cả tư vấn trực tiếp cũng là do người nhà họ Hạ cưỡng ép đưa đến.

Đàm Nghiên gạt mọi suy nghĩ, tự rót cho mình một chén trà nóng trước rồi nói đùa: “Nghe nói mấy ngày trước ông cụ đánh cậu, nhưng xem ra tinh thần cậu vẫn tốt nhỉ.”

Nghe vậy, Hạ Thành không phủ nhận, anh cụp mắt nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian cũng đã hòm hòm bèn đứng dậy rời đi không chút lưu luyến.

Đàm Nghiên nhướng mày, chú ý thấy hôm nay tâm trạng của Hạ Thành hình như vô cùng tốt, sự hung hãn trên người cũng không rõ như mọi ngày, anh ấy cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Cậu đi luôn đấy à? Còn chưa bắt đầu tái khám mà.”

Hạ Thành đứng dậy cầm bộ vest trên lưng ghế lên, hời hợt nói: “Để hôm khác rồi tính.”

“Sao đi vội thế? Về nhà cũng chỉ một mình cô đơn, ở một mình có gì vui chứ?”

Nghe vậy, Hạ Thành dừng bước, quay đầu lại lãnh đạm liếc nhìn anh ấy, nói với giọng điệu không rõ ràng.

“Ai nói với cậu là tôi cô đơn một mình?”

Đàm Nghiên nghe vậy thì nhướng mày, gật đầu đáp lại cho có lệ: “Đúng, cậu còn có con thỏ của cậu nữa.”

Hạ Thành không nói mà từ tốn lấy cuốn sổ màu đỏ tươi từ trong túi áo vest ra, giơ lên cho Đàm Nghiên nhìn.

Anh hơi nhướng mắt: “Nhìn rõ chưa?”

Đàm Nghiên: “?”

Sau khi xác nhận anh ấy đã nhìn rõ, Hạ Thành mới cất giấy đăng ký kết hôn vào túi áo vest, quay người bước đi.

“Đêm tân hôn không rảnh chơi đùa với cậu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN