Nhìn gương mặt nghiêng đang ngủ say của người đàn ông, Ngu Thanh Vãn không nhịn được mà vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, rồi lại muốn vuốt thẳng hàng lông mày anh đang nhíu lại.
Cô bỗng nhớ tới cái đêm trước khi rời khỏi Lâm Tây vài năm trước.
Cô nhìn chằm chằm chiếc khuyên tai ngọc Thẩm Tri Cẩn để lại cho Hạ Thành, cất giấu ý định đến nhà họ Dung thay anh trong lòng, sau đó bứt rứt cả một đêm.
Hạ Thành thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào cái hoa tai còn tưởng cô rất thích nó.
Cô chưa kịp nghĩ xong lý do để xin anh thì anh đã chủ động cho cô.
Đêm đó sau khi anh ngủ say, Ngu Thanh Vãn cũng tham lam ngắm nhìn gương mặt anh giống như lúc này, cô muốn vẽ gương mặt mà mình đã khắc sâu vào đáy lòng này trên trang giấy vẽ.
Như vậy, dù phải cách xa bao lâu thì cô cũng không quên được gương mặt của anh.
Ngày hôm sau, Ngu Thanh Vãn chủ động cầm đôi hoa tai này đi tìm Lâm Sâm, ngồi lên chiếc xe đi đến nhà họ Dung.
Giờ Hạ Thành biết sự thật năm đó Thẩm Tri Cần rời đi mà anh đã trở nên như vậy rồi.
Vậy thì nếu để anh biết năm nay cô bị Dung Khâm Hoa nhốt ở nhà họ Dung thay anh, có phải anh sẽ đau khổ tự trách không thể tự kiềm chế được như đêm nay không.
Sao cô nỡ bỏ lại anh một mình chứ.
Cô nhắm mắt lại, cố nén nước mắt sắp trào ra từ đáy mắt, vùi mặt sâu vào trong vòng tay anh.
…
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thành thức dậy cùng cơn đau đầu như búa bổ, bên cạnh lại không có một bóng người.
Đôi mắt anh đờ ra, khi anh đứng dậy bước nhanh xuống tầng dưới thì nghe thấy tiếng sột soạt vàng lên trong nhà bếp dưới tầng.
Anh đi qua đó thì thấy bóng dáng gầy nhỏ đứng đó đưa lưng về phía anh, cô đeo tạp dề không biết đang làm cái gì.
Cô không đi.
Hạ Thành cất bước qua đó ôm lấy eo cô từ phía sau, mùi thuốc nhàn nhạt trên người cô gái xông vào trong mũi làm cơn hoảng loạn ban nãy dần dần bình tĩnh lại.
Ngu Thanh Vãn dừng tay lại, để mặc cho anh ôm lấy mình từ phía sau, dịu dàng hỏi: “Anh còn đau đầu không?”
Anh đặt cằm lên vai cô, giọng nói vẫn hơi khàn: “Còn một chút.”
Cô lại nói: “Em đang nấu canh giải rượu cho anh, sắp xong rồi.”
“Lần sau cứ để giúp việc làm.”
Ngu Thanh Vãn dùng muôi khuấy canh trong nồi, nhẹ giọng trả lời anh: “Sao giống nhau được. Em là vợ của anh mà.”
Vừa nói dứt lời, cánh tay đang ôm lấy cô của người đàn ông cứng đờ lại, sau đó nhanh chóng ôm chặt hơn.
Giọng nói của anh lại trầm hơn một chút: “Vậy thì cũng phải để anh hầu hạ em.”
Nghe thấy vậy, cô không nhịn được mà nhếch môi cười, cố ý nói: “Vậy anh lấy trâm cài búi tóc lên cho em đi.”
Hạ Thành lập tức nghe lời, cầm lấy chiếc trâm gỗ đào mà cô tiện tay để bên cạnh, học cách búi tóc lên cho cô.
Trước kia anh từng dùng dây chun buộc lên cho cô rồi, nhưng anh chưa bao giờ thử dùng trâm cài.
Lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông vô ý chạm nhẹ vào gáy cô, anh như đang đối xử với một bảo vật quý giá, cẩn thận tìm tòi học hỏi sợ động tác của anh làm cô đau.
Ngu Thanh Vãn cảm nhận được sự cẩn thận của anh, trái tim cũng vì thế mà rung động.
Canh trong nồi đang sôi trào, hơi nóng bốc hơi lên xung quanh làm cho phòng bếp nhiễm một chút mùi vị của thức ăn, ấm áp và yên tĩnh.
Cũng may năng lực học tập của Hạ Thành khá tốt nên nhanh chóng hiểu rõ được ý chính.
Khi thấy những sợi tóc của cô đều đã được vấn lên để lộ ra phần gáy tinh tế trắng như tuyết, ấn đường của anh mới giãn ra.
“Được rồi.”
Ngu Thanh Vãn vừa định mở miệng nói thì chợt có một cảm giác khác thường lập tới.
Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, cố gắng nhịn cảm giác choáng váng kia xuống, gồng mình duy trì giọng nói bình thường.
“Em lên tầng xem một chút, anh trông lửa giúp em nhé.”
“Ừ.”
Cô dặn dò anh sau đó bước nhanh lên trên tầng. Khi lên trên tầng, cô vào trong nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại, sau đó chạy vọt đến trước bồn rửa tay.
Trước gương, đôi môi của Ngu Thanh Vãn đã hơi tái nhợt, cô nâng tay lên bịt mũi, nhưng những giọt máu tươi nóng hổi vẫn chảy xuống qua kẽ tay một cách mất kiểm soát.
Tách, tách, tách.
Âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp phòng tắm, từng đóa hoa máu tươi đẹp như đang nở rộ trong bồn rửa tay bằng sứ màu trắng.
Cánh tay đang chống lên bồn rửa tay của Ngu Thanh Vãn khẽ run lên. Cô nhìn màu đỏ tươi ghê người trong bồn, trái tim không ngừng co thắt lại, mái tóc vừa được người đàn ông búi lên cho cũng đã xốc xếch, vài sợi tóc bung ra xõa xuống.
May là máu chỉ chảy một chút rồi ngừng lại.
Cô vội vàng mở vòi nước.
Dòng nước chảy từ từ hòa tan máu bên trong, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
…
Qua một lúc lâu, Ngu Thanh Vãn đi xuống tầng.
Hạ Thành đã ngồi vào bàn ăn, khi anh nhìn thấy đôi môi đỏ bừng và gương mặt tinh xảo đã trang điểm qua của cô, đôi má ửng hồng trông vô cùng có sức sống.
Anh nhướng mày: “Sao hôm nay em lại trang điểm thế?”
Lông mi Ngu Thanh Vãn khẽ run lên, sau đó lại hỏi anh như không hề có chuyện gì: “Trông xấu lắm à?”
“Đẹp lắm.”
Hạ Thành lại nhỏ giọng bổ sung: “Dù thế nào cũng rất xinh đẹp.”
Nghe anh nói thế, cô từ từ mỉm cười, đôi mắt hạnh trong veo như nước hơi cong lên, không nhìn ra được điều gì khác thường.
Đôi mắt Hạ Thành hơi trầm xuống, bỗng nhiên anh cúi người kề sát vào cô: “Để anh nếm thử xem có vị gì nào.”
Vừa nói, anh vừa hôn cô thật sâu, không khí xung quanh như bị rút đi trong nháy mắt, khắp nơi đều là hơi thở mát lạnh trên người anh.
Đợi đến khi cô sắp không thể thở nổi nữa, anh mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô.
Hơi thở của Ngu Thanh Vãn vẫn còn dồn dập, son trên môi cũng bị làm cho nhạt bớt.
“Lát nữa anh có đến công ty không?”
“Có.”
Cô ngập ngừng một lát, sau đó ngước mắt lên nhìn anh, chớp mắt nói: “Em đi cùng anh có được không?”
Anh nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn đến công ty cùng anh?”
Ngu Thanh Vãn cụp mắt xuống, làm như không có chuyện gì nói: “Triển lãm tranh cũng đã kết thúc, em ở nhà cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm.”
Tất nhiên Hạ Thành không có ý kiến gì, cuối cùng Ngu Thanh Vãn vẫn đến công ty với anh.
Dọc theo đường vào trong công ty, nhân viên nào nhìn thấy cô cũng đều cúi đầu chào một tiếng vô cùng vang dội.
“Chào bà chủ!”
Dáng vẻ khoa trương của họ làm Ngu Thanh Vãn cảm thấy hơi ngại ngùng.
Cô vừa bước vào văn phòng với Hạ Thành, group chat của nhân viên công ty lập tức bùng nổ.
“Vãi chưởng! Tôi nhìn thấy vợ tổng giám đốc ngoài đời rồi mọi người ơi! Đẹp chết người! Thật sự còn đẹp hơn gấp ngàn lần so với ở trên mạng.”
“Mà nhá, có thấy ánh mắt tổng giám đốc Hạ nhìn vợ mình không? Khác hẳn với ánh mắt khi nhìn những người không liên quan như chúng ta. Bình thường tôi mà bị tổng giám đốc Hạ nhìn nhiều thêm một cái ở công ty là đã cảm thấy cái mạng nhỏ bé này sắp không giữ được nữa rồi, nhưng ánh mắt lúc sếp nhìn bà chủ lại vô cùng dịu dàng.”
“Có tin bảo tổng giám đốc Hạ hào phóng chi ra cả trăm triệu đô chỉ để dỗ vợ đấy thôi? Ban đầu tôi còn tưởng là kịch bản dùng sức mạnh quyền thế để chiếm lấy, nhưng giờ xem ra càng giống kịch bản hai bên đều có tình cảm với nhau, cuộc sống ngọt ngào yêu thương hơn!”
…
Trong văn phòng, lúc Hạ Thành ngồi ở bàn làm việc xử lý công việc thì cô chán nản ngồi yên trên ghế sofa vẽ lại dáng vẻ khi đang làm việc của anh.
Trong lúc vô thức, ánh mắt cô chợt lướt qua một quyển tạp chí được đặt trên chiếc ghế sô pha trước mặt.
Khi thấy rõ dòng chữ phía trên, Ngu Thanh Vãn bỗng ngây người, ngay sau đó cô liền nghe thấy Hạ Thành đang ngồi ở bàn làm việc nói: “Em có muốn bổ sung một hôn lễ không?”
Anh cũng đã lên kế hoạch tổ chức cho cô một hôn lễ rồi, một tháng qua anh cũng đã xem không ít các bố trí hôn lễ khác nhau.
Đầu ngón tay đang cầm tạp chí của cô đột nhiên cứng đờ, lồng ngực như bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Trên tạp chí, chiếc áo cưới trắng muốt không tì vết tung bay, cánh hoa và bóng bay lơ lửng trên không trung, sự hạnh phúc và tốt đẹp đó như thể tràn ra khỏi trang giấy.
Ngu Thanh Vãn kinh ngạc nhìn hình ảnh trên tạp chí, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gật đầu, nhưng ngực lại không kìm chế được mà co thắt đau đớn.
Thấy cô thất thần, Hạ Thành nhấc chân đi về phía cô, trong mắt chỉ có hình bóng của cô.
“Chờ anh giải quyết xong chuyện của công ty, khoảng ba đến bốn tháng nữa chúng ta sẽ làm hôn lễ trên đảo.”
Ngu Thanh Vãn vừa ngước mắt lên đã đụng phải tầm mắt sâu thẳm của anh, trái tim bất giác giật thót.
Cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại, cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ gật đầu một cái.
Thật ra không có đám cưới cũng không sao.
Chỉ cần bọn họ có thể giống như bây giờ, cô có thể ở bên cạnh anh là đủ rồi.
Nhưng Hạ Thành cũng đã mua một hòn đảo đặc biệt để tổ chức đám cưới từ sớm.
Đợi đến khi làm đám cưới vào khoảng tháng tư tháng năm, cô mặc váy cưới sẽ không bị quá lạnh, cũng không quá nóng.
Váy cưới cũng đã được đặt làm riêng và xong từ một tháng trước, Hạ Thành cũng tự mình tham dự thiết kế, hơn nữa anh còn giám sát nhà thiết kế để sửa từng chi tiết nhỏ, cuối cùng mới được dáng vẻ như bây giờ.
Ngày hôm sau, Hạ Thành cố ý dành ra mấy tiếng để đi thử váy cưới với cô.
Nhân viên trong cửa hàng váy cưới nhận ra bọn họ, tất cả mọi người đều nhìn Ngu Thanh Vãn bằng ánh mắt ao ước.
Những bà chủ nhà giàu lúc trước tới cửa hàng bọn họ thử váy cưới thì đều đi cùng bạn thân, người đàn ông của họ không hề xuất hiện, hoặc có xuất hiện thì cũng chỉ góp mặt thôi, sau đó lại tiếp tục làm việc trên điện thoại, hoàn toàn không để ý đến cô dâu.
Nhưng người trước mặt này lại khác hoàn toàn.
Từ đầu đến giờ ánh mắt của người đàn ông này chỉ đặt trên vợ của anh, chưa từng rời khỏi một giây nào.
Giống như trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể lọt được vào mắt anh vậy.
Khuôn mặt và khí chất của anh đều có vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt khi nhìn vợ của anh lại vô cùng dịu dàng.
Chiếc váy cưới này có giá trị mấy chục triệu tệ, nghe nói là mời một số thợ thủ công nổi tiếng ở nước ngoài chế tạo gấp, giá trị của nó có thể sánh ngang một căn nhà.
Trong gương, chiếc váy cưới đuôi cá kéo dài trên mặt đất, những viên kim cương tinh xảo quý giá đính lên trên váy cứ như của cho không vậy. Trên váy còn được thêu hoa văn hoa hải đường, từng đường chỉ thêu đều vô cùng tinh xảo, trông vô cùng sống động, đặt dưới ánh đèn càng thêm lộng lẫy loá mắt.
Da của cô gái rất trắng, vòng eo thon nhỏ chưa đầy một vòng tay. Phần thân váy được thiết kế lộ lưng, vừa vặn để lộ phần xương bướm tinh tế, từng đường nét của cô đều vô cùng xinh đẹp, trông hệt một đóa hoa hải đường trắng tinh khôi.
Yết hầu của Hạ Thành khẽ chuyển động, trong đôi mắt sâu thẳm của anh như ẩn giấu một thứ tình cảm khó mà diễn tả thành lời.
Dưới ánh đèn, cô gái mặc váy cưới mỉm cười nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp ấy tràn đầy hạnh phúc, vô cùng có mị lực.
Anh đã từng tưởng tượng hình ảnh này trong đầu vô số lần.
Một lát anh mới trầm giọng nói: “Có thích không? Nếu em không thích thì đổi bộ khác.”
Cô hoàn hồn lại, cười híp mắt nhìn anh: “Em thích.”