Dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của cô giờ đây đều tan biến sạch.
Rõ ràng đã xa cách mấy năm, nhưng khi gặp lại anh, tất cả ký ức trong đầu lập tức sống lại.
Như thể họ chưa bao giờ xa nhau vậy.
Cô vẫn không nhịn được mà mắng anh: “Biến thái.”
Hạ Thành cười khẽ, phản bác lại lời cô: “Thế này mà đã biến thái rồi à?”
Một anh còn biến thái hơn thế, có phải cô chưa từng thấy đâu.
Chóp mũi của anh lại gần cô, ngũ quan anh tuấn gần trong gang tấc, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu bóng dáng cô, dường như thấp thoáng sự mê hoặc.
“Tối nay ở lại đây nhé?”
Đã là người trưởng thành cả rồi, Ngu Thanh Vãn cũng không phải cô bé không rành sự đời nữa, sao lại không nghe ra ám thị trong lời nói của anh.
Cô cắn môi, không quên chuyện chính, dùng văn kiện chắn giữa hai người, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh nhìn anh.
“Anh ký cái này đã.”
Hạ Thành cụp mắt nhìn chằm chằm cô, nói lời chắc nịch không cho từ chối: “Anh ký rồi, tối nay em phải ở lại.”
Còn bàn điều kiện với cô nữa chứ.
Thứ tư bản không có lương tâm.
Một lúc sau, Ngu Thanh Vãn không biết nghĩ tới chuyện gì, cô chớp mắt, nhanh chóng đồng ý.
“Được.”
Thấy cô đồng ý dễ như vậy, Hạ Thành nhướng mày, nhìn cô chằm chằm.
“Không đi thật à?”
Ngu Thanh Vãn gật đầu chắc chắn: “Ừ, thật.”
Hạ Thành không nói gì nhiều nữa, dứt khoát ký xong văn kiện, Ngu Thanh Vãn quả nhiên không đi.
Lúc anh xử lý công việc, cô vào phòng tắm tắm rửa, sau đó mặc áo sơ mi của anh rồi đi ra.
Khi Ngu Thanh Vãn ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, Hạ Thành cũng vào phòng ngủ, thờ ơ cởi cúc áo trên cổ tay.
Anh ngước mắt lên, chỉ thấy trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn ngủ, mái tóc ướt sũng của cô gái bung xõa trên vai, những giọt nước óng ánh trượt xuống theo mái tóc, khiến chiếc áo sơ mi màu trắng trở nên trong suốt, đường cong trước ngực uốn lượn đầy đặn.
Người thật đang ngồi ở đó, không phải mơ.
Anh đi qua, giơ tay là sẽ có thể chạm vào cô.
Bốn năm rồi.
Đôi mắt Hạ Thành tối xuống.
Ngu Thanh Vãn nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, vừa định quay đầu lại thì người cô bỗng bay lên không trung, người đàn ông dễ dàng dùng một cánh tay nhấc bổng cô lên bàn trang điểm.
Cô sợ tới mức vô thức ôm lấy cổ anh, một giây sau, cô cảm thấy phần dưới mát lạnh.
Bàn tay to lớn của người đàn ông chui vào dưới vạt áo, mạnh mẽ không cho cô từ chối, nụ hôn tinh tế rơi xuống xương quai xanh, dường như tâm trạng đè nén bao nhiêu năm nay chỉ có thể dựa vào cách này để trút hết ra.
Ánh đèn lắc lư, không khí trở nên loãng hơn, khi hơi thở hai người quấn quýt, Ngu Thanh Vãn thấy rõ đáy mắt đen láy của anh dần dần nhuốm đầy dục vọng.
Ngay lúc anh định làm bước tiếp theo, cô vội vàng nắm lấy tay anh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Em đến tháng rồi…”
Bầu không khí mờ ám lập tức tan biến.
Động tác Hạ Thành khựng lại.
Anh giận quá hóa cười, lập tức hiểu tại sao tối nay cô lại to gan dám ở lại đây, thì ra đã tính toán từ trước rồi.
Đôi mắt hẹp dài híp lại, bàn tay to lớn của người đàn ông bóp nhẹ vòng eo thon của cô.
“Chơi anh à?”
Cảm giác nhột ngứa ập đến, Ngu Thanh Vãn phải cắn chặt môi mới không kêu thành tiếng.
Cô vô tội chớp chớp mắt, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp thoáng hiện chút nghịch ngợm cùng lanh lợi: “Anh chỉ bảo em ở lại thôi, chứ có nói gì khác đâu.”
Mấy năm trôi qua, cô đã không còn là con thỏ mặc cho anh tùy ý ăn thịt như trước nữa.
Thậm chí còn có thể chiếu tướng anh.
Ánh mắt âm u của Hạ Thành nhìn cô chằm chằm, chỉ cảm thấy cô vẫn đơn thuần quá.
Nếu anh muốn, anh có rất nhiều cách để bắt nạt cô.
Bị anh nhìn chằm chằm như thế, trong lòng Ngu Thanh Vãn bỗng thấy sợ hãi, cặp mi vừa cong vừa dài khẽ run run dưới ánh đèn.
Mấy giây yên tĩnh trôi qua, giọng điệu thỏa hiệp của người đàn ông vang lên.
“Ngồi xuống đi.”
Ngu Thanh Vãn ngẩn người.
Hạ Thành đè nén cơn khô nóng bị cô khơi lên, bất lực ôm cô từ trên bàn xuống.
“Anh sấy tóc cho em.”
Ngu Thanh Vãn ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc xoăn xõa trên vai.
Anh thành thạo sấy từ ngọn tóc, dùng những ngón tay thon dài của mình nhấc mái tóc ướt nước của cô lên, anh kiên nhẫn sấy xong một bên trước rồi mới chuyển sang bên kia, động tác rất điêu luyện.
Hơi nóng theo mái tóc lan tới da, truyền tới cảm giác ngưa ngứa.
Ánh đèn dịu dàng, áo sơ mi trên người người đàn ông vẫn chưa thay, anh cúi mặt xuống, ống tay áo xắn lên đến cổ tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn săn chắc lạnh lẽo.
Nhìn bóng người phản chiếu trong gương, suy nghĩ của Ngu Thanh Vãn hơi bay xa, bỗng dưng hơi thất thần.
Khi cô bị thuốc làm cho mù tạm thời, người chăm sóc cô cũng sấy tóc cho cô như thế này.
Cô cụp mắt xuống, đáy mắt lặng lẽ ướt nhòe.
Tới đêm, bụng dưới của Ngu Thanh Vãn bắt đầu đau như dự đoán. Nhiều năm qua, cô rất chăm chỉ rèn luyện thân thể để không còn bị bệnh tật hành hạ nữa, nhưng vấn đề đau bụng kinh vẫn còn đó.
Cô nằm trên giường co rúm người lại, mặt đau đến nỗi trắng bệch.
Cảm nhận cô đau đến khó chịu, người đàn ông bên cạnh ôm cả cô cả chăn vào trong lòng mình.
Hạ Thành nhíu mày, trong giọng nói không che giấu được vẻ lo lắng: “Khó chịu à?”
“Ừm.”
Một giây sau, lòng bàn tay của người đàn ông áp lên bụng dưới của cô, xoa nhè nhè, dùng một lực vừa đủ để giảm bớt cơn đau giúp cô. Nhiệt độ cơ thể từng chút len vào theo sự tiếp xúc của làn da.
Hơi thở thanh mát quen thuộc bao quanh cô, cảm giác an toàn không nói lên lời dâng lên trong tim, xua tan sự tủi thân do cơn đau mang lại.
Ngu Thanh Vãn không nén nổi tình cảm trong lòng, quay đầu chui vào lòng anh.
Đơn ly hôn khi đó, thực ra cô chỉ oán hận anh một chút thôi, dáng vẻ lạnh lùng đó là cô giả vờ đấy.
Những năm này cô một thân một mình đi đi dừng dừng bên ngoài, ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh trên thế giới, cũng gặp rất nhiều người khác nhau.
Nhưng cứ vào ban đêm yên tĩnh, một mình cô nằm trên giường, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ở cạnh anh.
Cô nhớ đến lúc cô bệnh nặng nhất, cô với anh nằm tựa vào nhau trên giường bệnh vào ban đêm.
Một mình rất tốt, nhưng mỗi lần cô nhìn thấy phong cảnh đẹp lại không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu có anh ở đây thì tốt biết bao.
Giọng nói trầm trầm của người đàn ông vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.
“Nếu khi đó anh không đưa em đơn ly hôn, em có nỡ đi không?”
Trong bóng tối, nghe được lời nói của anh, lông mi của Ngu Thanh Vãn khẽ run lên, cảm xúc đè nén trong lòng mấy năm dường như trong nháy mắt bị mở công tắc.
Không nỡ.
Không nỡ rời xa anh.
Thực ra cô hiểu những chuyện Hạ Thành làm khi đó đều là vì cô.
Cho nên lần này trở về, Ngu Thanh Vãn mới đến thành phố Yến.
Không phải vì cô thích thành phố này, mà là vì nơi này có anh.
Cho dù nhà cũ của họ ở thành phố Lâm, nhưng chỉ cần nơi nào có anh, nơi đó mới là nhà cô.
Cho dù hôm qua Hạ Thành không tới tìm cô, cô cũng sẽ chủ động đi tìm anh.
Họ đã chia xa quá lâu rồi.
Bốn năm rồi lại bốn năm, đời người có được bao nhiêu lần bốn năm cho họ lãng phí chứ.
Hạ Thành ôm cô chặt hơn, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên vành tai cô, giọng nói vì kiềm chế mà khàn khàn, cuối cùng hỏi ra câu nói mà anh đã phải nhịn từ tối qua.
“Nhớ anh không?”
Những năm xa nhau này, cô có nhớ anh không?
Cô gái nhẹ nhàng đáp lại, mặt vẫn vùi thật sâu vào ngực anh, cảm giác mát lạnh thấm ướt vạt áo anh, Hạ Thành chỉ cảm thấy một chỗ nào đó trong tim mình đã sụp đổ thành một mớ hỗn độn.
Dường như vào thời khắc ôm cô, trái tim anh mới được lấp đầy.
Anh mới thật sự cảm nhận được rằng mình còn sống.
Giọng nói của Ngu Thanh Vãn mang theo giọng mũi: “Anh ôm chặt thêm chút nữa đi…”
Hạ Thành làm theo lời cô, chóp mũi chạm nhẹ vào cần cổ cô, không để lại chút khe hở nào.
Anh thấp giọng nói: “Lần này sẽ không buông ra nữa.”
…
Sáng sớm hôm sau, Ngu Thanh Vãn bị điện thoại của Lý Huân đánh thức.
Hạ Thành đã đến công ty từ sáng sớm rồi, lúc này chỉ có một mình cô trong phòng, giọng nói đầy áy náy của Lý Huân từ tai nghe truyền đến.
“Cô Bạch, chuyện khai trương bảo tàng lại xảy ra chút vấn đề, thực sự rất xin lỗi cô.”
Lúc này Ngu Thanh Vãn mới mở mắt ra, trong đầu còn hơi mơ màng: “Anh nói đi.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Huân khó xử nói: “Chính là chuyện các tác phẩm trưng bày ở buổi triển lãm khai trương bảo tàng. Chúng tôi muốn lấy bức tranh đại biểu của ông Hứa để tham gia buổi triển lãm của bảo tàng, khoảng thời gian này chúng tôi luôn liên lạc với ông ấy, nhưng ban nãy ông Hứa vừa trả lời mail từ chối bày tỏ không muốn mang tranh của mình tới triển lãm.”
“Ông Hứa còn nói không hy vọng chúng ta quấy rầy ông ấy nữa.”
Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn tỉnh táo hơn, không nhịn được mà nhíu mày.
Nếu ông Hứa không đồng ý cho họ mượn tranh thì họ sẽ phải dùng đến phương án dự phòng. Bây giờ sắp đến ngày khai trương bảo tàng rồi, những bức tranh được chọn dự phòng chắc chắn không đẹp bằng tranh của ông Hứa Vệ Sinh – người được gọi là người khởi xướng tranh màu nước hiện đại của Trung Quốc. Nếu không mượn được tranh để triển lãm, chắc chắn sẽ trở thành điều đáng tiếc cho lần khai trương này.
Nhưng dù sao cô cũng phải gặp được ông ấy mới có thể nghĩ cách khuyên ông Hứa đồng ý cho triển lãm tranh.
Ông Hứa không muốn gặp họ, Ngu Thanh Vãn chỉ đành nghĩ cách nghe ngóng hành tung của vợ ông Hứa, xem có thể mở một con đường tắt để đi không.
Cô nhờ người nghe ngóng được rằng bà Hứa thích đến lớp học cắm hoa vào cuối tuần. Thế là Ngu Thanh Vãn cũng hỏi địa chỉ của lớp học cắm hoa rồi vội vàng thu dọn đồ đạc, định chiều nay đi tới đó xem sao.
Trong lớp học, vừa bước vào, cô đã chú ý đến một người phụ nữ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đang ngồi bên cửa sổ, xinh đẹp yêu kiều, khí chất nổi bật trong đám đông.
Trước đây khi ở châu Âu, Ngu Thanh Vãn từng học được một số phong cách và kỹ thuật cắm hoa nước ngoài từ người dân địa phương, mặc dù có một thời gian không cắm nữa, nhưng vẫn còn rất thạo tay.
Tất cả các loại hoa có màu sắc sặc tươi sáng được kết hợp với nhau một cách hợp lý, trông rực rỡ và đầy sức sống lạ thường.
Có không ít người trong phòng học bị hấp dẫn nhìn qua, bà Hứa cạnh cửa sổ cũng vậy.
Nhìn bó hoa lập tức trở nên rực rỡ đầy sức sống trong tay Ngu Thanh Vãn, bà ấy không khỏi cảm thán: “Hoa của cô cắm thật đẹp, màu sắc cũng rất đẹp, cô đã từng học cắm hoa rồi à?”
Ngu Thanh Vãn mỉm cười trả lời: “Trước đây tôi ở Ý một thời gian, học được một chút kỹ thuật ở đó, trò vặt thôi ạ.”
Trong mắt bà Hứa hiện lên vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng: “Thảo nào. Không biết cô có tiện giúp tôi xem hoa của tôi được không?”
Ngu Thanh Vãn mỉm cười: “Tất nhiên là được ạ.”
Sau khi tan học, lúc bà Hứa định rời đi, Ngu Thanh Vãn vội vã đứng dậy gọi bà ấy lại.
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng lẽ phép và tôn trọng: “Chào bà Hứa, thật xin lỗi vì vừa nãy quên giới thiệu, tôi là Ngu Thanh Vãn, một trong những người mở bảo tàng mỹ thuật Tri Liên. Xin lỗi vì dùng cách mạo muội thế này để tới gặp bà.”
Cô nói ngắn gọn mục đích mình tới đây, cũng không giả vờ mà thẳng thắn nói ra luôn, mong mình có cơ hội được gặp ông Hứa để tranh thủ chút cơ hội được triển lãm tác phẩm của ông.
Thấy Ngu Thanh Vãn thành thật như vậy, giọng điệu của bà Hứa cũng rất hòa nhã, không hề tỏ ra khó chịu khi cô cố ý tiếp cận mình.
“Cô Ngu, tôi hiểu mục đích cô tới đây, chỉ là chồng tôi tính tình khá cố chấp, đặc biệt chuyện vẽ tranh này ông ấy cũng nản lòng thoái chí rồi. Tôi không thể xen vào quyết định của ông ấy trong công việc, mong cô thông cảm.”
Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn nhếch môi cười, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, nhưng cô vẫn nói: “Tôi xin lỗi, là tôi đường đột quá.”
Bà Từ mỉm cười hiền lành: “Không sao, vậy tôi đi trước đây. Hoa cô cắm đẹp lắm, lần sau rảnh chúng ta lại hẹn nhé.”
Nhìn xe của bà Hứa rời đi, Ngu Thanh Vãn không khỏi thở dài, trong lòng có chút buồn bã.
Ngày khai trương bảo tàng sắp đến, ngay cả ông Hứa cô cũng không gặp được, chuyện này đúng là khó giải quyết hơn cô tưởng nhiều.
Con đường này không được, cô chỉ đành nghĩ cách khác thôi.