Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện


Chương 9


Bóng đêm dần sâu hơn, ánh trăng bàng bạc chập chờn xuyên qua những ngọn cây, có bóng người nhỏ nhắn hắt lên rèm cửa.

Lúc Ngu Thanh Vãn cho Tần Gia Tứ ăn cháo xong thì đã gần 10 giờ.

Trên giường, một cậu nhóc 8 tuổi đang mơ màng ngủ, cuối cùng thì triệu chứng sốt cao cũng có chuyển biến tốt hơn.

Ngu Thanh Vãn đưa tay sờ thử trán đứa trẻ, biết chắc cậu đã hạ sốt thì mới thở phào được một hơi dài nhẹ nhõm.

Cô cầm điện thoại di động mình đã bỏ quên trên tủ đầu cả buổi tối lên, việc đầu tiên là gọi điện Tần Duyệt Ninh.

“Duyệt Ninh, Gia Tứ đã hạ sốt rồi, cậu yên tâm nhé.”

Ở phía bên kia điện thoại, Tần Duyệt Ninh vẫn còn ở sân bay chờ đổi chuyến nên xung quanh khá ồn ào: “Hạ là tốt rồi, hạ là tốt rồi. Hôm nay may mà nhờ có cậu đó Vãn Vãn.”

Ngu Thanh Vãn cười khẽ: “Khách sáo với tớ làm gì chứ, đi công tác phải chú ý an toàn đó nha.”

Lúc trước hai chị em Tần Duyệt Ninh và Tần Gia Tứ đến bệnh viện truyền máu nên đã tình cờ quen biết Ngu Thanh Vãn.

Tần Gia Tứ mới 7 hay 8 tuổi đã mắc căn bệnh giống Ngu Thanh Vãn, lần nào cũng là chị gái đưa cậu nhóc đến bệnh viện. Tính cách Tần Duyệt Ninh vừa rạng rỡ lại nhiệt tình, thấy Ngu Thanh Vãn  một thân một mình đến truyền máu nên nếu có gì bất tiện thì cô ấy cũng sẵn sàng giúp đỡ một tay.

Vừa nãy Tần Duyệt Ninh lo lắng cuống cuồng gọi điện cho Ngu Thanh Vãn là do cô ấy đang đi công tác, không thể phân thân mà quay về được. Biết Tần Gia Tứ ở nhà một mình lại sinh bệnh nên không yên tâm, mới hỏi Ngu Thanh Vãn xem có thể giúp mình chăm sóc thằng bé được không.

Người có bệnh về máu, chỉ cần sốt nhẹ cũng không thể lơ là chậm trễ được, Ngu Thanh Vãn biết vậy nên mới liều lĩnh, vội vàng chạy đến xem cậu nhóc có sao không.

Ngu Thanh Vãn vừa cúp điện thoại thì thấy Tần Gia Tứ núp ở trong chăn. Khuôn mặt nhỏ xíu, trắng trắng mềm ửng đỏ, trên trán còn đắp một cái khăn lạnh.

Ánh mắt cậu bé đen nhánh nhưng sáng rỡ, đưa tay chỉ chỉ vào điện thoại trong tay cô: “Chị Vãn Vãn ơi, lúc có người gọi điện cho chị, em không cẩn thận đụng trúng rồi. Xin lỗi chị…”

Ngu Thanh Vãn quay lại ghém kỹ góc chăn, sờ sờ chỏm tóc bông xù trên đỉnh đầu cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Chị biết rồi, không sao đâu. Em ngủ trước đi nha.”

Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Ngu Thanh Vãn từ từ thở hắt ra một hơi. Lúc này cô mới có thời gian mở điện thoại, xem lại lịch sử cuộc gọi.

Ngoại trừ số của Tần Duyệt Ninh thì còn rất rất nhiều cuộc gọi nhỡ đến từ số máy của Sầm Duệ.

Cuộc gọi gần nhất hiển thị đã kết nối, giữ máy khoảng một phút.

Nguy rồi! Tiệc tối!

Ngu Thanh Vãn chợt bừng tỉnh lại.

Cô cho Hạ Thành leo cây rồi!

Nhìn cuộc điện thoại được nối máy kia, trong lòng Ngu Thanh Vãn âm ỉ dâng lên dự cảm không lành. Cô vội vàng gọi lại ngay.

Điện thoại đổ mấy hồi chuông mới có người bắt máy.

“Alo, cô Ngu à.”

Là giọng của Sầm Duệ.

Ngu Thanh Vãn vội vàng lên tiếng: “Trợ lý Sầm, thật sự xin lỗi. Vừa rồi tôi tạm thời có việc cần giải quyết, lại quên không liên lạc với anh. Tôi…”

“Không sao đâu cô Ngu.”

Sầm Duệ ngừng lại một lát, muốn nói lại thôi: “Chỉ là… có lẽ bây giờ tạm thời không cần cô đến đây nữa.”

Anh ta còn chưa nói dứt lời, Ngu Thanh Vãn đã loáng thoáng nghe thấy một giọng nữ rất dịu dàng dễ nghe ở đầu dây bên kia.

“Sếp Hạ, em mời anh một ly…”

Bàn tay cầm điện thoại của Ngu Thanh Vãn bỗng siết chặt, cô cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Sầm Duệ.

Mi mắt cô khẽ động đậy, yên lặng vài giây rồi mới nói: “Được. Tôi xin lỗi.”

Ngay sau đó cô liền cúp máy.

Ngu Thanh Vãn cầm di động, ngồi ngơ ngẩn trên sofa, không hiểu sao trong lòng lại thấy hơi khó chịu.

Là cô đã lỡ hẹn trước, nhưng vừa rồi lại tận tai nghe được.

Người đó đã không cần mình nữa.

Nghĩ cũng phải thôi, cho dù không có cô thì Hạ Thành cũng chẳng thiếu gì bạn gái.

Ngu Thanh Vãn yên lặng cụp mắt, một lúc lâu sau mới đưa tay tắt màn hình di động.

Cơn sốt của Tần Gia Tứ cứ tái đi tái lại, Ngu Thanh Vãn vẫn luôn ở bên chăm sóc cậu bé đến tận sáng hôm sau mới rời đi.

Suốt hai ngày sau đó, cô không hề nhìn thấy hay nhận được bất cứ tin tức gì của Hạ Thành.

Cuộc sống của cô dường như lại trở về với nhịp điệu bình thường, hai điểm một đường như lúc trước.

Cô ở trong phòng vẽ tranh, ở trong nhà kính chăm sóc cây cỏ hoa lá, rồi thỉnh thoảng lại đến bệnh viện một lần.

Hạ Thành không cho người liên hệ với Ngu Thanh Vãn nữa, giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô.

Cũng chính vì như thế, trong lòng Ngu Thanh Vãn mới càng cảm thấy lo lắng bứt rứt.

Nhìn từng tin tức tài chính kinh tế được đưa trên bản tin, hình như tình hình nhà họ Dung càng ngày càng nghiêm trọng. Trong bất động sản Dung thị, đám người trẻ tuổi nhà họ Dung mấy ngày nay đã sứt đầu mẻ trán vì công việc.

Hôm nay Ngu Thanh Vãn vẫn ở trong phòng vẽ tranh như mọi khi.

Điện thoại di động đặt trên ghế bỗng rung lên từng đợt, cô đặt cây cọ trên tay xuống, đứng dậy đi nghe điện thoại.

Nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình, Ngu Thanh Vãn vội vàng nghe máy, khoé môi vô thức cong lên.

“Cô ạ.”

Người ở đầu dây bên kia dịu giọng gọi cô: “Thanh Vãn.”

Người này chính là giáo viên dạy vẽ tại nhà cho Ngu Thanh Vãn lúc xưa: Giản Giảo.

Trong mấy năm bị nhốt ở nhà, Dung Khâm Hoa không cho cô đến trường, việc học hành này kia đều là thuê giáo viên có tiếng tăm đến dạy tại nhà, trong đó bao gồm cả hội hoạ. Giản Giảo chính là một trong những giáo viên đó.

Về sau Giản Giảo ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu nên mới nghỉ việc ở nhà họ Dung. Hai cô trò cũng chỉ còn mỗi cách liên lạc qua điện thoại. Bình thường vì chênh lệch múi giờ nên họ cũng không tiện gọi cho nhau.

Giờ Giản Giảo lại đột nhiên liên hệ với mình, Ngu Thanh Vãn cảm thấy rất vui vẻ, ân cần hỏi han: “Cô ơi, dạo này cô có khoẻ không ạ?”

Giọng phái nữ điềm đạm nhã nhặn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Thanh Vãn, cô vẫn ổn lắm, em không cần nhớ mong quá.”

“Ngược lại là em đó. Chuyện nhà họ Dung, cô cũng nghe được đôi chút.”

Làm giáo viên cho Ngu Thanh Vãn được bốn năm, Giản Giảo là một trong số ít những người có thể hiểu được cô.

Giản Giảo biết cuộc sống của Ngu Thanh Vãn không hề vẻ vang như những gì người ngoài nhìn thấy.

Cũng biết cô khao khát được thoát khỏi sự khống chế, tận hưởng cuộc sống tự do đến mức nào.

Giản Giảo dừng lại một chút rồi mới từ từ nói tiếp: “Cô gọi điện cho em là muốn hỏi sau khi mọi chuyện kết thúc, em có muốn cân nhắc thử việc đến Mỹ, tiếp tục làm học trò của cô không? Cô đang giúp em tranh thủ tư cách vào học ở học viện nghệ thuật bên này, chắc qua đợt này sẽ có kết quả thôi.”

Hiện giờ Giản Giảo  đang làm việc tại một học viện nghệ thuật cực kỳ nổi tiếng ở Mỹ, cũng là ngôi trường mà Ngu Thanh Vãn tha thiết mơ ước.

Chỉ là cô không đủ trình độ thi vào, cũng không có cách nào rời khỏi nhà nửa bước.

Cho nên việc ra nước ngoài du học chỉ là ước muốn không thể hoàn thành trong lòng cô thôi.

Mà cuộc cuộc điện thoại của Giản Giảo lại như kéo hết những ước mơ từng vô cùng xa tầm với lại, bày sẵn ra trước mặt, chỉ chờ cô bước chân ra là được.

Ngu Thanh Vãn chợt cảm thấy rất bối rối, không biết phải làm sao: “Cô ơi, em…”

Giản Giảo  biết những lo lắng trong lòng cô, cũng không cần đối phương phải trả lời ngay lập tức nên liền dịu giọng nói: ” Cô đã nói từ lâu rồi, em là người rất có thiên phú, chẳng qua là bị ép phải đi một đoạn đường quá vòng vèo thôi. Chỉ cần có cơ hội, tài năng của em sẽ không bị mai một.”

“Thanh Vãn, trình độ học vấn và những thứ khác không nên trở thành chướng ngại vật cản bước em theo đuổi ước mơ. Với lại, không phải em vẫn luôn muốn ra ngoài thăm thú đây đó ư? Chuyện quá khứ không thể kìm hãm em cả đời được, con đường phía trước còn rất dài.”

Sau khi cúp điện thoại, quanh quẩn trong đầu Ngu Thanh Vãn đều là những lời Giản Giảo vừa nói, tạm thời không còn tâm trạng vẽ nốt bức tranh còn dang dở.

Mãi đến khi màu trên vỉ pha màu khô lại, cô mới hoàn hồn, chuẩn bị thu bức tranh mới vẽ được một nửa vào.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ còn trẻ, âm lượng cao vút còn lộ ra vẻ vô cùng sắc bén cùng với tiếng dép lê loẹt quẹt càng lúc càng gần.

“Ngu Thanh Vãn, cô ra đây cho tôi!”

“Rầm!” Cửa phòng vẽ tranh bị đẩy mạnh.

Người làm đi theo phía sau lo lắng, nhưng chỉ phí công khuyên nhủ: “Cô Thi Nhã, cô không thể vào đây được…”

Tất nhiên, mọi cố gắng ngăn cản chỉ là châu chấu đá xe. Dung Thi Nhã thô bạo đẩy cửa, khí thế khá là hung hăng.

Thấy Ngu Thanh Vãn đang ngồi trước giá vẽ, khuôn mặt xinh đẹp của Dung Thi Nhã vì tức giận mà bắt đầu trở nên vặn vẹo. Móng tay sơn màu được khảm pha lê chỉ thẳng về phía cô, cao giọng chất vấn: “Dung Thị sắp đóng cửa đến nơi rồi, cô còn có tâm trạng ngồi đây nhàn nhã vẽ tranh hả!”

Ông cụ Dung cả đời không lập gia đình, chỉ có hai người em trai. Dung Thi Nhã là con của người em thứ hai.

Dung Thi Nhã từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, nhưng từ khi Ngu Thanh Vãn được nhà họ Dung nhận về nuôi dưỡng, cô ta và người nhà đã bị ép phải dọn ra khỏi nhà tổ của họ Dung. Từ đó về sau, cô ta bắt đầu không ưa Ngu Thanh Vãn. Thỉnh thoảng lễ tết gặp mặt nhau, làm khó gây chuyện thường xuyên xảy ra.

Ngay buổi sáng hôm nay, Dung Thi Nhã đang cùng mấy cô nàng con cái danh gia khác đi dạo phố mua sắm. Đang lúc bừng bừng hứng thú mua mua mua thì thẻ ngân hàng của cô ta không thanh toán được, còn bị mấy cô nàng hào môn khác trong tối ngoài sáng châm chọc giễu cợt.

Cô ta không nuốt trôi cơn giận này, thế là lập tức phi tới nhà tổ, muốn trút hết cơn tức này lên đầu Ngu Thanh Vãn.

Thấy vẻ mặt đối phương  không hề có chút gợn sóng nào, Dung Thi Nhã như đấm vào bông. Cô ta lập tức nổi cơn tam bành, giọng điệu càng thêm hùng hổ doạ người.

“Có phải cô đắc tội với sếp Hạ rồi không? Thế nên nhà họ Dung mới vì cô mà rơi vào tình cảnh này. Cô đúng là thứ sao chổi xui xẻo! Ăn của nhà họ Dung, xài của nhà họ Dung nhưng dù thế nào thì cũng chỉ là một đứa con nuôi mà thôi. Thế mà còn không biết xấu hổ, ở lại nhà tổ…”

Ở nhà họ Dung đã mấy năm, Ngu Thanh Vãn đã quá quen với những lời chửi rủa như vậy rồi.

Nhưng giọng nói của cô gái này quá sắc nhọn gay gắt, thật sự rất chói tai.

Cuối cùng Ngu Thanh Vãn cũng đứng lên, đưa mắt nhìn thẳng về phía Dung Thi Nhã.

Sống lưng  cô thẳng tắp, đôi mắt đẹp tĩnh lặng như nước. So với Dung Thi Nhã đang giận dữ như điên thì đúng là một hình ảnh hoàn toàn trái ngược, giọng nói của cô cũng không thấp hèn không kiêu ngạo.

“Cô cũng đã nói rồi đấy, tôi chỉ là một đứa con nuôi thôi.”

Không ngờ Ngu Thanh Vãn lại dám phản bác lại, Dung Thi Nhã sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, tức đến mức thở hổn hển không ra hơi.

“Cô…”

Lúc này, phía sau có một giọng nói trẻ trung cuồng ngạo vang lên, không chút khách khí cắt ngang lời cô ta chưa kịp nói xong.

“Dung Thi Nhã, nếu biết nhà họ Dung sắp phá sản thì chi bằng mang hết chỗ túi hàng hiệu của cô bán hết luôn đi. Dù sao thì sau này cũng không có cơ hội mua nữa.”

Ngu Thanh Vãn thuận theo âm thanh ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông trẻ khôi ngô tuấn tú đang tựa vào khung cửa,  cậu bỏ kính râm xuống, để lộ đôi mắt phong lưu đa tình. Sống mũi cao thẳng tắp, dáng vẻ trông rất bất cần đời.

Dung Thi Nhã cũng khiếp sợ, hai mắt trợn tròn không thể tin được. Người rõ ràng nên ở nước ngoài, lúc này lại đột  nhiên xuất hiện ở đây, ngay trước mặt mình.

“Dung Tập? Sao cậu lại quay về hả?”

Dung Tập hơi nheo mắt lại, hoàn toàn khinh không thèm trả lời cô ta.

“Quản gia đâu, lôi người này ra ngoài mau. Nhà tổ cứ dung túng cho cô ta xông vào làm loạn thế này à?”

Dung Tập chỉ nói một câu, quản gia vội vàng nghe lệnh, lập tức tiến lên đỡ lấy Dung Thi Nhã: “Vâng thưa cậu chủ.”

Dung Thi Nhã nhanh chóng bị kéo ra ngoài, phòng tranh lại quay về trạng thái yên tĩnh như lúc đầu.

Tầm mắt Ngu Thanh Vãn tập trung lên người Dung Tập, thấy khuôn mặt cùng ngoại hình của phương đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lần gặp trước. Cuối cùng khoé môi cô cũng nhếch lên nở nụ cười thật lòng.

“Dung Tập, em đã về rồi đấy à.”

Tính kỹ ra thì Ngu Thanh Vãn đã hai năm chưa được gặp Dung Tập.

Dung Tập là đứa con riêng mấy năm trước ông cụ Dung mới tìm về được. Vì không rõ mẹ mình là ai nên lúc Dung Tập mới quay lại nhà họ Dung cũng đã nhận được vô số lời khắc nghiệt và chửi rủa, tính ra cũng không hề kém gì Ngu Thanh Vãn.

Hồi còn nhỏ tuổi, Dung Tập ghét nhất là bị quản giáo nên thường xuyên bị Dung Khâm Hoa nhốt vào trong phật đường rồi đóng kín cửa lại đánh. Thế nhưng cậu cũng là loại người cứng rắn từ trong xương, có thể nào cũng không chịu cúi đầu nhận sai.

Rất giống một người.

Ngu Thanh Vãn mềm lòng, thường xuyên lén lút tiếp tế thức ăn cho Dung Tập, hai người cứ thế mà nương tựa vào nhau, hình thành mối quan hệ chị em không chung huyết thống.

Về sau, vây cánh của Dung Tập cũng lớn dần, thấy chướng mắt tác phòng làm việc của Dung Khâm Hoa nên một mình chạy ra nước ngoài lập nghiệp, thong thả tách khỏi nhà Dung. Từ đó Dung Tập không phải chịu bất kỳ trói buộc hay kiềm chế nào nữa, đồng thời cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với sản nghiệp nhà họ Dung.

Chỉ vài năm ngắn ngủi, công ty do Dung Tập sáng lập đã tìm được chỗ đứng vững chắc trong ngành, được dư luận trong và ngoài nước ca tụng là nhân vật mới trong làng internet.

Dung Tập đi đến chỗ sofa đơn, ngồi xuống không hề khách sáo. Đôi chân dài vắt chéo lên nhau, cả người toát lên vẻ hăng hái, trông cực kỳ hào sảng.

Cậu cẩn thận quan sát sắc mặt Ngu Thanh Vãn rồi nhướng mày, giọng điệu không mấy vui vẻ: “Sao lại gầy hơn lần trước rồi? Người nhà họ Dung lại bắt nạt chị đúng không?”

Trong lòng Ngu Thanh Vãn cảm thấy rất ấm áp, bật cười nói: “Làm gì có, là do sức khoẻ chị vốn không tốt mà.”

Nụ cười trên môi cô gái vô cùng nhã nhặn, không cần biết đã từng trải qua những chuyện gì, dáng vẻ cô vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững như vậy, không thể tìm thấy chút oán hận nào trong đó. Ngu Thanh Vãn bình tĩnh đến mức dường như có thể chấp nhận tất cả, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng bi thương.

Rõ ràng là thời gian cô ở nhà họ Dung còn đau khổ hơn cậu gấp hàng vạn lần.

Dung Tập mím chặt môi, sắc mặt rút bớt vẻ nặng nề, giọng nói cũng hoà hoãn đi mấy phần: “Em đã giúp chị tìm bác sĩ mới ở nước ngoài rồi. Đợi một thời gian ngắn nữa em xử lý xong chuyện nhà họ Dung, chị theo em về Mỹ dưỡng bệnh đi.”

Ngu Thanh Vãn khựng lại, khoé môi vẫn cong cong như trước: “Để nói sau đi nha.”

Nếu như bệnh tình có thể chữa trị đơn giản như vậy, sao nó có thể hành hạ cô mấy chục năm trời đằng đẵng được chứ.

Dung Tập lúc nào cũng mặt lạnh tâm nóng.

Tuy ngoài miệng cậu không nhắc đến nhưng mấy năm qua ở nước ngoài vẫn luôn nhớ đến tình trạng sức khỏe của Ngu Thanh Vãn, tới tận bây giờ vẫn không bỏ ý định tìm bác sĩ tốt nhất cho cô.

Có lẽ là không muốn tiếp tục chủ đề này làm Ngu Thanh Vãn đau lòng, Dung Tập chợt nhớ ra điều gì đó, bẻ lái đi thẳng sang vấn đề khác: “Chị đắc tội với Hạ Thành à?”

Bị đối phương xoay đến nỗi không kịp đề phòng, Ngu Thanh Vãn lập tức ngẩn người.

Cô im lặng một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, nhẹ giọng đáp lại: “Ừ.”

Chắc là đắc tội rồi, có khi còn nghiêm trọng hơn.

Dù sao năm đó cũng là cô không từ mà biệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN