Sủng Em Đến Tận Trời
Chương 4
Lương Chấn Y dẫn dắt một đám cấp dưới, thành tích chói mắt, ngay cả tổng công ty ở nước Mĩ đều điều người đến thực tập quản lý với hắn.
Về phần cái kia Ôn Hà Phi gan lớn lại thẳng như ruột ngựa thì sao? Thành tích của nàng như thế nào? Có làm ra cái gì ra trò?
Ở góc văn phòng. Mặt bàn xếp đầy hồ sơ, cao như núi, phía sau núi truyền đến tiếng Hà Phi sôi nổi nói.
Chỉ thấy nàng ngồi ở trước bàn, tai phải giắt cái bút, tay trái lật lật sổ
ghi chép, vai kẹp điện thoại, thỉnh thoảng lại dùng tay phải ném văn
kiện vào xe đẩy. Hách! Hóa ra đến V. J một năm, đã luyện được thiên thủ
thần công, chỉ còn kém không lấy đến cả chân dùng.
Một đám đàn ông vây quanh nàng.
“Được rồi sao?”
“Muốn họp rồi a.”
Hà Phi nháy mắt muốn bọn họ chờ, vừa nhanh hướng đến điện thoại trả lời.
“Vâng vâng vâng, tôi biết chỗ khó xử của anh, nhưng chỗ chụp ảnh rõ ràng là
chúng ta trước đã định, anh dù muốn đổi, lịch làm việc của ngôi sao
không thể đổi a!”
Đám đàn ông chỉa chỉa tài liệu đầy bàn, Hà Phi
vẫy vẫy tay, tiếng nói ôn nhu. “Anh Lưu à, chúng ta thật sự không thể
đổi ngày, không phải đã sớm ký kết sao, anh có ký tên . . . . . .” Đòi
mạng, nói nửa ngày vẫn là không thỏa thuận được.
Đám đàn ông bắt đầu ho khan, thở dài, trừng mắt.
Hà Phi cực cuống, rốt cục mất đi tính nhẫn nại, hỏa đại rít gào với điện
thoại: “Tôi mặc kệ cái gì bị trùng thời gian, anh ngày mai nếu không cho chụp, tôi sẽ kiện anh, tôi đem cái kia hủy đi, anh không mở cửa, tôi
đem cửa đá vụn!” Quăng điện thoại. “Phù! Tức chết ta!” Lấy xuống bút gài sau tai, cầm lấy tài liệu, bắt đầu đặt câu hỏi. “Vụ Phúc Hưng là của
ai?”
“Của ta.” Lý mập ú đứng ra.
Hà Phi ngòi bút gõ gõ hồ
sơ, mặt lạnh nói. “Ừ, Phúc Hưng bán mỳ sợi vừa cứng vừa khó ăn, anh còn
cường điệu nó ngon miệng? Anh không bằng cường điệu nó vừa dai vừa co
dãn còn hơn.”
Bị mắng, Lý mập ú sờ sờ cái mũi cầm lại hồ sơ.
Hà Phi lại lấy ra một khoản khác, chỉ chỉ trỏ trỏ bên trên. “Vụ xưởng rượu Men Hoa là vụ của ai?”
“Là của ta!” Thiên Hạm ẻo lả đứng ra.
Hà Phi đối với hồ sơ gật đầu. “Kịch bản gốc không sai, rất thú vị.” Cầm
lên tài liệu, Thiên Hạm đón lấy. “A——” nàng ngẩng đầu nói với hắn. “Bất
quá. . . . . . Anh tìm siêu thanh thuần cô gái để đẩy mạnh tiêu thụ
rượu, sức thuyết phục không tốt bằng sao nữ gợi cảm, nếu là ta, sẽ tìm
Chung Lệ Đề!” Thiên Hạm dậm chân ừ một tiếng, vẻ mặt tan nát bị thương.
Hà Phi lại rút ra một cái hồ sơ. “Kẹo dẻo Tinh Tinh này . . . . .”
“Của ta.” Một tên nam tử loắt choắt bước ra khỏi hàng.
Hà Phi đem văn kiện giao cho hắn, buông tay không chút lưu tình phê bình.
“Tiên sinh a, kịch bản của anh cũng quá cũ, để hai vợ chồng với sao băng hứa nguyện, sau đó lấy ra kẹo dẻo Tinh Tinh ăn, nguyện vọng liền được
thực hiện, haiz, ai tin a?! Không được không được, kịch bản của các anh
đều cũ rích rồi.” Thật sự là, viết tệ muốn chết!
Ba cái đại nam
nhân ngươi xem ta, ta xem ngươi, thình lình cùng hít sâu ——
“Cô cho cô là ai a?! Ôn, trợ, lý!” Cùng nhau kêu gào rống, rống đến Hà
Phi trốn vào gầm bàn, giơ cao hai tay đầu hàng.
“Bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . .” Nàng nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
Ba người khóe mắt run rẩy, tức giận đến bạo nổi gân xanh. Có lầm hay
không? Bất quá là đến chỗ nàng lấy cái tờ trình vắn tắt hồ sơ, lại dám
giáo huấn bọn họ? Muốn chết, đầu heo! Thực nghĩ đến nàng là đại sư a!
Bất quá là cái trợ lý nho nhỏ, cũng dám phê bình bọn họ?!
Bên
cạnh bàn lóe ra một đôi mắt to cười hắc hắc. “Các vị tiền bối, hậu sinh
chính là cho điểm ý kiến, các ngài không thích cũng không cần phải lớn
tiếng như vậy thôi!”
“Ai!”
“Ta… ai!”
“Ta… ai… hừ!”
Hừ một tiếng, ba người thở phì phì quay đầu rời đi, sớm muộn gì cũng bị Ôn Hà Phi thẳng như ruột ngựa này làm tức chết!
Ai. . . . . . Hóa ra lăn lộn một năm, Ôn Hà Phi như cũ không có tiền đồ là một tiểu trợ lý không phất lên được.
Hà Phi mệt mỏi xoa mắt, nằm úp sấp trên cái bàn chất đống văn kiện. “Ai. . . . . .” Nhịn không được thở dài. Có nên hay không từ bỏ đi? Giãy giụa
làm trợ lý một năm a! Thiếu tiền lương, hai phần công tác, mỗi ngày mệt
muốn chết, rốt cuộc có đáng giá hay không? Nàng không rảnh ngẫm nghĩ, ở
đầu kia Úy Nhân Nhân đã lại kêu gọi, sư tử rống điếc tai.
“Ôn, Hà, Phi, cô nếu không đưa ghi chép hội nghị tới, tôi đem cô đá đến Urugoay đi, cô chết tiệt lập tức đưa lại đây cho tôi!”
Thanh âm ma quỷ xuyên vào não, úi, Hà Phi nhảy lên! Trước rút ra ghi chép hội nghị sau co giò chạy! Vô ý xô phải xe đẩy, ngã xuống chó ăn thỉ, quỳ
rạp trên mặt đất, bản ghi chép bay vèo đi.
Chỉ thấy đầu bên kia
Úy Nhân Nhân một cái chân dài, đáp lên trên ghế, tay dài duỗi ra, ố!
Tiếp được. Lợi hại lợi hại, Chanel quần áo đủ linh hoạt, mặc váy bó mà
thân thủ vẫn mạnh mẽ như thường.
Đau a. . . . . . Hà Phi nằm trên mặt đất chật vật run run. Cộp, cộp, cộp, xa xa nhìn thấy thư kí Trần
xinh đẹp một đôi giày đen cao gót thong thả đi đến, đứng ở trước mặt
nàng. Hà Phi nhìn lên cao hơn, quả nhiên thấy thư ký Trần Dĩnh khiêu mi, tao nhã đứng, tao nhã vươn ngón tay hoa sen, tao nhã chạm vào bên môi,
ánh mắt mỉm cười, quả nhiên hướng nàng phát ra một tiếng ——
“Hừ.” Trần Dĩnh châm biếm cười nhìn Hà Phi quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng
hỏi: “Đại sư, côi nằm trên mặt đất tìm linh cảm sao?” Tiếng nói tao nhã, khắc nghiệt như băng.
Hà Phi một trận rét lạnh vù vù, lập tức dưới đáy lòng trăm ngàn đao giết qua Trần Dĩnh.
Văn phòng cười vang.
Hà Phi đứng dậy, nhìn lại cái xem thường, đây là nàng tự lập tự mình cố gắng, tự sinh tự diệt cuộc sống ở V.J.
Không ở thiên đường, so với địa ngục còn thảm. Da mặt không đủ dày, thật đúng là làm không được một năm.
Nàng làm việc giống như bị hung ác lột đi một tầng da, thật vất vả, buổi
chiều đuổi không kịp hồ sơ, trốn ở phòng trà uống chén cà phê thở. Trời
lạnh, Hà Phi mặc áo lông trắng cổ chữ V, mặc váy bó xanh lá cây, đang
cầm cốc cà phê lạnh ngắt run rẩy.
“Ôn Hà Phi.” Úy Nhân Nhân tóm được nàng.
Úy Nhân Nhân nheo mắt lườm nàng, làm Hà Phi một trận run rẩy. Đáng chết,
nàng lại đâm vào cái gì họa? Đang buồn bực, Úy Nhân Nhân chọc chọc chóp
mũi nàng, từng chữ từng chữ gằn nói: “Cô, uống, xong, chủ tịch muốn gặp
cô.”
“Hả?” Cà phê trong tay thiếu chút nữa rơi. “Chủ tịch? Tôi
làm sai cái gì?!” Hà Phi thần sắc kinh hoảng, thiếu chút nữa sợ đến hồn
phi phách tán.
Úy Nhân Nhân ngẩng đầu chống cằm, nheo lại ánh mắt suy tư. “Sai lầm lớn không có, sai lầm nhỏ liên tiếp là thật.” Nàng
nhún nhún vai, vẫy vẫy tay rời đi. “Tự giải quyết cho tốt đi, Lương tổng sẽ mang cô đi lên.”
Shit! Chẳng lẽ là vì lần trước nàng cùng
Trịnh Đạo trở mặt? Hà Phi nhíu mày ra sức suy nghĩ, hay vẫn là vì nàng
mắng biên tập tạp chí Tân Dĩnh? Nàng hạ xuống cà phê bưng ở hai tay, rốt cuộc là vì chuyện gì đây? Chủ tịch triệu kiến người xác định chắc chắn
là vì sai lầm phi thường nghiêm trọng, Hà Phi khẩn trương, há miệng vắt
óc suy nghĩ.
“Ôn Hà Phi.” Một đôi giày đen bóng đứng ở trước nàng.
Hà Phi rụt vai yếu ớt đáp lại: “Vâng.” Lương Chấn Y đến đây. Ô ô. . . . . . Lúc này chết chắc rồi! Giám đốc sẽ không phải là đuổi việc nàng đi?
Lương Chấn Y nhìn nàng cúi đầu rụt vai, ông trời, nàng xem ra thật căng thẳng, bộ dáng như sắp té xỉu đến nơi.
Hắn giương mày rậm, nhẹ giọng nói: “Cô theo tôi lại đây.”
Hai người đi vào thang máy, một khoảng lặng im làm người ta lúng túng, chỉ nghe tiếng chuyển động của thang máy.
“Ách. . . . . .” Hà Phi thử thăm dò hắn. “Ngài có biết chủ tịch vì sao lại
gặp tôi không?” Nàng hi vọng biết trước, để có điểm chuẩn bị tốt tâm lý.
Lương Chấn Y nghiêng người liếc nàng một cái, nàng hôm nay mặc áo lông trắng
cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh gầy. Đáng chết, nàng làm lồng ngực hắn
căng thẳng. Lương Chấn Y lập tức dời tầm mắt, đáp ngắn gọn. “Không
biết.”
“Vì chuyện gì vậy? Mắng đạo diễn hay là mượn chỗ chụp? Tôi không phải cố ý nổi giận, có lúc bọn họ thật sự bị mắng chửi mới bằng
lòng hợp tác, kỳ thật tôi đều là vì. . . . . .”
“Câm miệng.” Lãnh đạm ngắt lời nàng phỏng đoán linh tinh. “Nói với tôi cũng vô dụng.”
Đáng chết, hắn nghĩ đến xương quai xanh xinh đẹp của nàng, còn có bộ
ngực rất tròn dưới áo lông trắng, nghĩ đến tâm phiền khí nóng. Cũng
không phải tiểu tử ra đời chưa lâu, như thế nào mỗi lần vừa thấy nàng
liền nhịn không được miên man suy nghĩ. Bởi vì dục vọng, vẻ mặt của hắn
càng trở nên thêm lãnh khốc dọa người, khó có thể thân cận.
Làm
chi cục cằn như vậy a?! Hà Phi nói thầm dưới đáy lòng. Nàng lườm hắn một cái, thấy tay kia của hắn đút ở túi quần, trên mu bàn tay có một chút
lông tơ. Đánh giá hắn tây trang, vĩnh viễn luôn như vậy chỉnh tề ngay
ngắn, giống như người của hắn cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm khắc đến làm cho
người sợ hãi. Không cần ngẩng đầu cũng biết sắc mặt của hắn có bao nhiêu lạnh lùng, Hà Phi gãi gãi đầu, thật vô tình, công ty lớn như vậy mà
lạnh giống như tủ lạnh.
Thang máy dừng lại, cửa mở ra, lộ ra một
hành lang thẳng tắp tràn đầy ánh sáng. Hà Phi trong lòng căng thẳng, hít một mồm lớn, vẫn là nhịn không được hướng hắn cầu cứu.
“Chủ tịch thực đáng sợ sao?” Da đầu tê dại, bất giác lại bắt đầu nhiều lời. “Ông
ấy tốt nhất đừng mắng tôi a, ngài có biết tôi bị người mắng sẽ nóng nảy, không biết sẽ nói ra cái gì chết tiệt nói –”
“Đừng đạp chủ tịch là được.” Hắn nói. Nhớ tới lúc trước nàng hung hãn đạp máy bán nước, mắt hắn hiện lên thấp thoáng ý cười.
Hà Phi nghe xong kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu trừng hắn, vẻ mặt của hắn
vẫn như mọi khi, nhưng là, hắn vừa mới nói gì đó? Hắn nói đùa cùng
nàng?! Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Lương Chấn Y cúi đầu nhìn nàng. “Đi thôi.” Cánh tay dài duỗi ra, nhẹ nhàng đáp lên lưng nhỏ gầy của nàng, đẩy nàng ra thang máy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!