Sủng Hôn
Chương 29
Lúc cô cho là đời này sẽ mất đi chú Chu mãi mãi, thì anh vẫn còn
sống, bất kể như thế nào, anh vẫn còn sống, ánh mắt Hựu An từ từ quay
ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện, bọn họ đã lên núi.
Khi xe dừng trước biệt thự, Hựu An mới hiểu được, thì ra chú Chu luôn ở nơi này, là biệt thự bọn họ hưởng tuần trăng mật, Giang Đông kéo
cô đi vào.
Chu Tự Hàn nhìn thấy họ liền đứng lên từ trên ghế sofa nói với Hựu An: “Anh tôi ở trên lầu, chị dâu tự lên đi! Anh ấy nhất định rất muốn
gặp chị.”
Hựu An có chút chần chờ, nhìn cầu thang trước mắt mà hơi sợ, sợ đây cũng chỉ là một giấc mộng của cô. Tay trái nắm tay phải, hung hăng bấm một cái, sau khi cảm thấy đau, mới chạy thật nhanh lên lầu.
Chu Tự Hàn nhìn Giang Đông nói: “Cơ hội tốt như vậy, anh lại bỏ qua, không hối hận sao?” Ánh mắt Giang Đông từ cầu thang nhìn trở lại: “Hối hận chứ. Cậu biết không, tôi với anh trai cố chấp như nhau, mà Hựu An
cũng giống vậy. Nếu như tôi có thể giữ cô ấy lại, tôi sẽ không đưa cô ấy tới, đáng tiếc cô ấy đã không phải là của tôi. Mặc kệ là sống hay
chết, trong lòng cô ấy chỉ yêu một mình Tự Hoành.”
Chu Tự Hàn chau chau mày nói: “Đúng là tôi không hiểu nổi loại đàn
ông như anh và anh trai tôi, nhường tới nhường lui, nếu như là tôi,
thích liền trực tiếp đoạt lấy, không phải của tôi cũng thành của tôi,
người nào giành với tôi, tôi chết người đó.”
Giang Đông biết, Chu Tự Hàn không nói mạnh miệng, từ nhỏ thằng nhóc
này đã ngang ngược, nói dễ nghe một chút là một bá vương*, nói khó nghe
một chút chính là tên khốn kiếp, cả ngày tụ tập một đám nhóc hư hỏng gây chuyện thị phi. Năm thứ tư tiểu học, chỉ vì một con bé mà đánh bể đầu
bạn học, tai họa gây ra, có đếm cũng không đếm xuể. Đã từng là tên khốn kiếp như vậy, bây giờ lại ra vẻ từng trải gương mẫu, chắc là thay đổi
vì phụ nữ rồi.
*Bá Vương: hiệu của Sở vương Hạng Võ, chỉ những kẻ cực kỳ thô bạo, ngang ngược
Giang Đông tức giận: “Tôi rất nghi ngờ người nằm trên kia không
phải là anh cậu.” Chu Tự Hàn khoát khoát tay: “Tôi nói là đạo lý này,
anh và anh trai tôi, cả hai đều là loại người không có việc gì liền
đi gây chuyện. Phụ nữ không thiếu, sao lại đến treo cổ trên cùng một
thân cây. Đến đây, hôm nay anh Đông đến vừa đúng lúc, uống với thằng em
đây một chén. Nếu anh đã buông tay, tôi cũng nên thay anh trai mà chúc
mừng, cho dù thế nào, cuối cùng một nhà ba người cũng đoàn tụ.” Ánh
mắt Giang Đông buồn bã, ngẩng đầu quét mắt đến cầu thang. Đúng vậy! Dù gì mình cũng là người ngoài.
Hựu An vẫn có chút cảm giác sợ hãi, đứng bất động thật lâu trước
cửa, trong lòng vừa chua xót vừa sợ hãi, không phân rõ là cảm giác gì.
Đến khi nhân viên hộ lí mở cửa ra, cô mới lấy dũng khí đi vào, nhân
viên hộ lí biết cô, bởi vì bên giường có bày hình của cô.
Hựu An bước từng bước vào, đây là phòng trăng mật của bọn họ, trong
phòng sáng đèn, cả người Chu Tự Hoành cắm đầy ống, nằm an tĩnh như đã
ngủ, yên hơi lặng
Rốt cuộc Hựu An cũng tới trước giường, nhìn anh thật lâu, quỳ gối lên thảm, cầm tay của anh mà khóc. Cô khóc thương tâm như vậy, uất ức như vậy, khóc một lát, cô lại cười, lau nước mắt đứng lên ngồi vào bên
giường, nhẹ nhàng cầm tay anh đặt lên bụng mình, nghẹn ngào nói: “Chú
Chu, chúng ta có con rồi, anh vui không, anh thích con trai hay con gái? Em nhớ anh thích con gái, nhưng mà chúng ta có con gái rồi, Yến Tử đã là con gái của chúng ta rồi, đứa con này là con trai được không? Cứ
như vậy, chúng ta cũng coi như có cả con trai và con gái rồi, em biết
anh mệt mỏi, mệt muốn ngủ, nhưng mà anh phải đồng ý với em, nhanh chóng
tỉnh lại được không? Nếu không, khi con trai ra ngoài, sao anh có thể
ôm bé, còn cô dâu nhỏ của anh nữa, anh không tỉnh lại thì em phải
thế nào? Cái gì em cũng không biết, cũng không tự chăm sóc mình được tốt, anh cũng không lo lắng sao? Anh đã đồng ý với em đấy, có nhớ
không? Bảy mươi năm sau này của anh đều là của em, anh sẽ thương em
cưng chiều em, cho đến khi tóc chúng ta trắng xoá, đến khi phải chống
gậy, em vẫn còn là bảo bối anh nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu anh
không tỉnh lại, ai cưng chiều em, ai thương em? Bây giờ em không hối
thúc anh, để anh ngủ một giấc thật ngon, nhưng anh nhất định phải đồng ý với em, đừng ngủ quá lâu được không, chúng ta ngoéo tay.”
Tay nhỏ bé cầm bàn tay to của anh lên, ôm đầu ngón tay út lôi kéo,
hốc mắt Hựu An hơi nóng lên. Trong trí nhớ, bàn tay to của anh luôn
kiên cố có lực, dường như cầm tay cô thì vĩnh viễn sẽ không buông ra,
bây giờ lại mềm nhũn không hề có sức lực.
Hựu An sờ sờ mặt của anh, nhỏ giọng nói: “Nếu như anh mệt mỏi, liền
đến lượt em nắm tay anh, chăm sóc cho anh mạnh khỏe được không? Mặc
dù em không khỏe như anh, nhưng anh yên tâm, em sẽ cầm rất chặt rất
chặt, vĩnh viễn sẽ không buông ra.”
Hựu An làm đơn từ chức, từ Giang gia chuyển đến biệt thự trên
núi, tự mình chăm sóc Chu Tự Hoành, Chu phu nhân lo lắng khuyên cô:
“Bây giờ con còn có đứa bé, quá mệt mỏi cũng không tốt, hơn nữa cũng
không phải là chuyện ngày một ngày hai, có thể là một năm hai năm
……” Những lời sau Chu phu nhân không nhẫn tâm nói ra, bệnh này tỷ
lệ cả đời không tỉnh lại tương đối cao, nếu thật sự là vậy, chẳng lẽ
phải ở chỗ này cả đời. Ban đầu cũng bởi vì tình huống này, bà và lão
Chu vẫn băn khoăn Hựu An còn trẻ, mới hai mươi lăm tuổi, phía sau còn
hơn nửa đời người phải qua, để cô chăm sóc người sống thực vật,
quá không nhân đạo, quá tàn khốc, cho nên mới thương lượng với Giang
gia, làm một lễ tang giả, lừa gạt cô. Chu phu nhân chỉ hy vọng Hựu An
hạnh phúc, cho dù làm vậy thật có lỗi với con trai, nhưng bà cảm thấy,
nếu con trai có ý thức cũng sẽ đồng ý để bà làm như vậy. Dù sao Tự Hoành thương Hựu An hơn bất kỳ ai khác, sao có thể chấp nhận cô sống một
mình cả đời.
Hựu An lại cố chấp lắc đầu một cái: “Anh ấy sắp tỉnh rồi, con đã
ước hẹn với anh, anh ấy sẽ nhìn con trai của chúng con ra đời, lớn
lên; còn có Yến Tử, con gái của chúng con……”
Hựu An làm thủ tục nhận nuôi Yến Tử, đổi tên thành Chu Yến Yến,
chính thức có tên trong hộ khẩu của Chu gia. Bình thường đi nhà trẻ, chủ nhật Giang Đông sẽ đưa cô bé đến, hai mẹ con cùng nói chuyện với Chu Tự Hoành.
Hựu An là bác sĩ, đương nhiên chuyên nghiệp hơn hộ lý nhiều, hơn nữa cô còn mời thầy thuốc Trung Y tới, mỗi ngày châm cứu cho Chú Chu, cô
thì ở một bên nghiêm túc học tập. Một tháng sau, cô đã có thể tự
mình châm cứu trị liệu cho Chú Chu, mặc dù vẫn không có hiệu quả trị liệu gì nhưng Hựu An vẫn cố chấp kiên trì, xoay người, lau rửa, xoa
bóp, một tay cô ôm đồm tất cả.
Rốt cuộc Chu phu nhân không nhịn được, khuyên cô: “Bụng con đã to rồi, những thứ này để nhân viên hộ lí làm đi!” cũng bị cô cự
tuyệt. Chu thủ trưởng về cảm thán với bạn già: “Ban đầu Tự Hoành cưới cô vợ nhỏ như vậy, trong lòng tôi còn nói, không phải giống như nuôi
một cô con gái lớn sao, không chừng phải phục vụ cả đời. Nhưng bây
giờ xem ra, Tự Hoành vẫn có phúc lắm.”
Chu phu nhân thở dài nói: “Có phúc mà còn không tỉnh lại, tôi sợ cứ
tiếp tục như vậy, sẽ làm cho Hựu An mệt mỏi. Trong bụng con bé là
cháu nội quý báu của chúng ta đó! Tính tình đứa nhỏ này cố chấp,
khuyên như thế nào cũng không nghe.” Chu thủ trưởng nói: “Hựu An là bác
sĩ, trong lòng con bé biết rõ mà, con bé còn yêu đứa nhỏ trong bụng hơn
chúng ta, bà cứ thoải mái đi!”
Thời gian trôi qua rất nhanh, giống như một cái nháy mắt, đã vào
tháng năm. Tháng năm trong núi rất đẹp, từ cửa sổ sát đất nhìn sang,
rừng cây trên dãy núi trùng điệpnh um tươi tốt, nhìn như không có
giới hạn, bầu trời xanh thăm thẳm, giống như một bức tranh cuộn, vừa
trãi ra là xa ngút tầm mắt, dãy núi gần như tấm thảm xanh mướt màu cây
cỏ có điểm thêm từng chùm hoa sặc sỡ, vô cùng rực rỡ.
Yến Tử từ bên ngoài chạy vào, vào phòng cũng rất hiểu chuyện bước
chậm lại, trên tay ôm một bó hoa dại năm màu thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại sáng lên, như đem cả mùa xuân vào trong nhà. Cô bé cẩn thận
cắm hoa vào trong bình hoa thủy tinh ở đầu giường, sau đó rửa tay
sạch sẽ, bò lên giường, tay nhỏ bé vừa xoa bóp cánh tay Chu Tự Hoành,
vừa nói: “Ba, hôm nay con hái được rất nhiều hoa dại, ba xem, có phải
rất thơm không? Hôm qua cô giáo ở vườn trẻ khen con múa giỏi, cho con
một hoa hồng vải…… Trong lớp, con ghét Lý Gia Phong nhất, luôn kéo đuôi tóc của con, còn vẽ lung tung vào vở con. Hôm qua con mét cô
giáo rồi, cô giáo mắng cậu ta một trận, cậu ta khóc, sau đó, lúc ăn
bánh bích quy, con đem bánh của mình cho cậu ta……” Hựu An không
khỏi mỉm cười, Yến Tử thích ứng rất nhanh, đưa cô bé đến vườn trẻ
trong đại viện, rất nhanh đã thân quen với bạn học, tính tình cũng sáng sủa lên rất nhiều. Chỉ cần lên núi, sẽ nằm lỳ ở trên giường mà nói rõ
chi tiết từng chuyện vụn vặt xảy ra ở vườn trẻ với chú Chu, đến tối,
lại chen vào bên người cô, cũng nói với cô một chút mâu thuẫn vụn vặt
của con gái, như bạn gái thân thiết.
Hựu An đợi cô bé nói xong mới hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì?” Cô nhóc
nghiêng nghiêng đầu: “Muốn ăn thịt cá băm (chắc là chả cá) mẹ làm.”
Hựu An đưa tay sờ sờ cái trán của cô bé: “Được, vậy con ở chỗ này nói
chuyện với ba, mẹ đi nấu cơm cho con.” Cô nhóc khéo léo gật đầu một cái.
Trong biệt thự có dì giúp việc đặc biệt đến quét dọn nấu cơm, nhưng
Hựu An vẫn học nấu một vài món đơn giản, có lúc cô cũng nghĩ, nếu Chú Chu tỉnh lại, biết cô dâu nhỏ yếu ớt nhà anh cũng có thể làm ra một bàn thức ăn, sẽ phản ứng thế nào.
Chờ mẹ đi ra ngoài, Yến Tử cúi đầu nằm bên tai Chu Tự Hoành nhỏ giọng nói: “Ba, ba mau tỉnh lại được hay không, hôm nay chú Giang đưa con tới đây, nói với mẹ rất nhiều thứ, lại làm bữa ăn sáng cho mẹ, mặc dù Chú Giang đối xử với con cũng rất tốt, nhưng mà con chỉ có một ba thôi. Còn nữa, bà nội nói em trai đã sắp bảy tháng rồi, ba mà không tỉnh lại,
chỉ sợ sẽ không nhìn thấy em trai ra đời. Ba, hai chúng ta giao hẹn
được không? Lúc em trai sinh ra ba phải tỉnh lại, ngoéo tay……”
Hựu An dự tính ngày sinh là tháng tám, qua tháng năm, đứa bé bắt
đầu đạp thường xuyên, cô liền đến nằm ngủ bên cạnh chú Chu. Mỗi khi
đứa bé cử động, cô sẽ cầm tay của anh cùng nhau đặt lên bụng cô, để
hai người cùng cảm giác được sự kỳ diệu của sinh mạng. Có lúc, nửa đêm
bị chuột rút, khiến toàn thân cô đều đau đớn, Hựu An chỉ cắn răng chịu
đựng, liều mạng duỗi chân, chờ trận co rút đau đớn kia qua đi, trên mặt
đều là mồ hôi lạnh.
Cô cảm thấy, chú Chu có ý thức, ít nhất là bắt đầu có. Khi hai người
cùng nhau cảm thụ cử động của đứa bé, cô có thể cảm thấy anh có phản
ứng, mặc dù rất nhỏ nhưng có, mà cảm xúc tốt xấu của cô, cũng sẽ ảnh
hưởng đến anh. Lần đầu tiên bị chuột rút, cô đau bật khóc, khóc xong
liền phát hiện điện não đồ có dao động nhỏ, nhưng cũng chỉ là rất
nhỏ, trừ những thứ này ra thì không có tiến bộ rõ ràng, Hựu An cũng
đã tương đối hài lòng, ít nhất là đã có hi vọng rồi……
Giang Đông vừa xuống xe đã cảm nhận được luồng không khí mát
mẻ nơi đồi núi. Cuối tháng bảy là lúc Thành phố B nóng nhất, dưới
chân núi nắng gắt như lửa, ngay cả nhựa đường cũng như bị đốt chảy cả
ra, nơi này lại vô cùng mát mẻ. Chung quanh dãy núi như được mây bao
phủ, gió núi nhè nhè lướt qua, bất giác làm người ta phấn chấn
tinh thần.
Giang Đông nghiêng đầu liếc nhìn lầu hai, ánh mắt không kìm được mà
trở nên nhu hòa, đi vòng qua cốp xe, lấy ra hai túi mật đào lớn đi
vào. Hựu An thích ăn đào nhất, đây là anh mua được từ trong một thôn
nhỏ nằm dưới chân núi, ngọt hơn mua ở chợ.
Dì giúp việc vội đón lấy túi trong tay anh, Giang Đông đổi giày, đi
lên cầu thang, vừa đến cửa phòng đã nghe thấy âm thanh của Hựu An bên
trong. Anh bất giác dừng bước, cửa khép hờ, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra
thêm một chút, chỉ thấy Hựu An ngồi ở bên giường, đang nói chuyện với Tự Hoành. Giọng nói dịu dàng, chậm rãi, không nóng vội, Giang Đông
thật sự cảm thấy Hựu An đã trưởng thành. Cô nhóc yếu ớt bướng bỉnh
ngày nào đã nhanh chóng lớn lên, vì Tự Hoành, vì được làm mẹ.
Bụng của Hựu An rất lớn, càng gần ngày sinh dự tính, đứa trẻ càng
cử động thường xuyên, cha mẹ chồng cùng mẹ cô đã nhiều lần khuyên cô
trở về nhà lớn chờ sanh. Dù sao bên kia cũng gần bệnh viện, có tình
huống khẩn cấp cũng dễ xử lý hơn. Nhưng Hựu An không muốn xa Tự Hoành, nơi vùng núi này, nếu như không có mình ở cùng anh, anh chắc chắn
sẽ rất hiu quạnh. Cô biết anh muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy
cô.
Trong bụng bỗng nhúc nhích, Hựu An đưa tay sờ sờ, giống như có thể sờ thấy hình dáng rõ ràng của một bàn chân nhỏ. Cô cầm tay Chú Chu
đặt lên bụng, đứa bé giống như cũng có cảm ứng, dùng sức đá hai cái, đá
vào nơi hai người đang đặt tay, tương đối có lực.
Hựu An nhỏ giọng nói: “Con đang nói chuyện với anh đấy, anh có cảm
thấy không? Con rất khỏe mạnh, là một cậu nhóc nghịch ngợm. Mẹ nói con
không giống anh nhưng rất giống Tự Hàn. Mẹ nói khi còn bé anh không
nói không quậy, Tự Hàn lại vô cùng nghịch ngợm. Nếu đứa bé sanh ra mà thật sự giống Tự Hàn thì em quản không nổi đâu, cho nên Chú Chu
à, anh nhanh tỉnh lại được không? Anh đã ngủ lâu lắm rồi, em biết anh
mệt mỏi nhưng có thể để sau này hãy ngủ tiếp được không, bây giờ anh
mở mắt ra nhìn em, nhìn con chúng ta đi……”
m thanh có chút nghẹn ngào, Giang Đông gõ cửa một cái rồi đi vào,
Hựu An vội lau khóe mắt, có chút cố sức muốn đứng lên. Giang Đông vội
vươn tay đỡ cô dậy, ánh mắt rơi trên bụng của cô, nhíu nhíu mày: “Sao
lại lớn thêm nữa rồi?”
Hựu An không khỏi bị giọng điệu của anh chọc cười: “Đây là khoảng
thời gian phát triển nhanh nhất, mỗi ngày đều lớn lên……” Đứng lên còn chưa đi bước nào, chân liền bắt đầu bị chuột rút, Hựu An
không khỏi hít vào một hơi.
Giang Đông tay mắt lanh lẹ đỡ cô ngồi trở lại trên ghế, ngồi chồm hổm xuống, nâng chân của cô lên, giúp cô xoa bóp bắp chân. Lực tay của anh
rất lớn, lúc này lại mềm nhẹ mà chuyên nghiệp. Lúc đưa cô đi khám thai,
những điều bác sĩ dặn dò Giang Đông còn nhớ rõ hơn cô.
Hựu An cúi đầu nhìn anh, anh đen đi, cũng gầy hơn không ít, nghĩ
nguyên nhân là do diễn tập: “Diễn tập kết thúc rồi sao? Kết quả thế
nào?” Hai người từ giương cung bạt kiếm đến giờ lại sống chung hài hòa
như bạn bè, dường như đã đi qua một đoạn đường rất dài. Cuối cùng Hựu An cũng cảm nhận được tấm lòng của Giang Đông, mặc dù không thể đáp lại anh điều gì, nhưng Hựu An luôn cảm thấy rất may mắn, bên cạnh cô còn có một Giang Đông, cùng cô đi qua đoạn thời gian khó khăn này.
Giang Đông xoa bóp đến khi chân cô không còn bị chuột rút nữa mới
đứng lên nói: “Kết thúc rồi, phe đỏ bọn anh thắng, nhưng thắng không
có chút hứng thú nào, không có tí cảm giác nào.” Nói xong, nghiêng
đầu nhìn Chu Tự Hoành: “Này! Tự Hoành, cậu còn ngủ sao, tháng tư sang
năm, toàn bộ binh chủng hải – lục – không ở các quân khu trong cả nước
sẽ liên hiệp tổ chức diễn tập lớn. Đến lúc đó toàn bộ xe tăng, máy
bay, xe bọc thép, hàng không mẫu hạm (tàu sân bay), tàu ngầm đều
được huy động. Hôm đi họp, đụng phải hai gã pháo binh ngông cuồng, ông
đây chỉ hận không được đạp chúng vài cái. Cho nên cậu phải mau tỉnh
lại, hai anh em chúng ta cùng phối hợp diệt đám khốn kiếp kia, cho đám
khốn kiếp đó biết nồi là làm bằng sắt.”
Hựu An đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Hôm nay ở đây ăn cơm
đi! Em đã bảo dì giúp việc làm cánh gà kho tàu anh thích ăn
rồi……” Vừa đi đến cửa, liền cảm thấy bụng truyền tới từng cơn
đau thắt…… Hựu An hừ một tiếng, khom người ôm bụng, mồ hôi lạnh
cũng chảy xuống.
Giang Đông hoảng sợ, vội vàng đi tới, muốn ôm cô lại không dám,
những biện pháp bác sĩ dặn dò phòng trường hợp khẩn cấp cũng
bị vứt ra sau đầu, sợ đến mức luống cuống chân tay, hỏi cô dồn
dập: “Bị đau ở đâu, đau ở đâu, đau bụng sao?……” Những câu hỏi
này không có chút ý nghĩa nào.
Hựu An vịn tay của anh tựa vào bên tường, hít sâu một hơi chờ cơn
đau qua đi mới nói: “Em không sao, bây giờ tốt hơn một chút rồi. “
Giang Đông với tay lau mồ hôi trên trán cho cô. Hựu An theo bản năng
quay đầu lại nhìn Chu Tự Hoành nằm trên giường, không khỏi mở to mắt
nhìn chăm chú vào tay anh, ngón tay của anh đang cử động, mặc dù rất
nhẹ, nhưng thật sự đang cử động.
Hựu An dùng sức túm lấy Giang Đông, vẻ mặt kích động, nói: “Giang
Đông, ngón tay Chú Chu cử động, anh ấy cử động, anh ấy có cảm giác
rồi, anh ấy đau lòng vì em……”Giang Đông cũng quay đầu nhìn lại,
thật sự đang cử động, ngón tay khẽ co lại, từng chút từng chút ……
Hựu An vội vàng nói: “Mau, mau, Giang Đông mau gọi điện thoại,
á……” Cảm giác co rút đau đớn lại tới, Hựu An nghĩ, bình thường
ngày sinh được dự đoán cũng không hoàn toàn chính xác, có thể sẽ
sinh trước hoặc sau mười ngày. Mà cậu nhóc trong bụng cô xem ra là
người nóng tính, hôm nay đã muốn ra ngoài. Giang Đông rốt cuộc cũng ổn định tinh thần, gọi điện thoại giúp Hựu An, một giờ sau, Hựu An cùng
Chu Tự Hoành được đưa đến Quân tổng.
Khoảng cách giữa các lần đau bụng sinh của Hựu An càng lúc càng ngắn, nhưng cô vẫn kiên trì canh giữ bên cạnh Chú Chu, đến bệnh viện
mới buông Chu Tự Hoành ra, vào phòng sinh.
Rất đau, Hựu An hút vào từng ngụm từng ngụm khí, cái loại đau đớn
đó giống như muốn bổ đôi cô ra, thậm chí khiến cô muốn dứt khoát chết
đi cho xong. Cái ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu liền bị Hựu An đá
ra ngoài. Cô không thể chết được, Chú Chu có cảm giác rồi, con trai của cô còn chưa ra đời, con gái của cô đang ở bên ngoài chờ cô, sắp đến
hồi khổ tận cam lai, sao cô có thể chết được.
“Dùng sức, dùng sức, hít sâu, thở sâu……” Tiếng của nữ hộ sinh
từ bên cạnh mơ hồ truyền đến, Hựu An tận lực làm theo hướng dẫm,
nhưng cảm giác đau đớn kia giống như không bờ không bến, giống như
vĩnh viễn sẽ không dừng lại, hơn nữa càng ngày càng đau, khi Hựu An vừa cố gắng nhẫn nại chịu đựng xong một cơn đau, thì cơn đau tiếp
theo lại tràn đến. Loại đau đớn này không biết kéo dài bao lâu, lâu đến mức Hựu An cảm thấy tất cả tri giác cũng bị loại đau đớn này lấp đầy, lúc này liền cảm giác phía dưới buông lỏng, tiếp theo đó là tiếng
khóc hết sức vang dội. Hựu An rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Quân tổng hết sức rối ren, hai vị thủ trưởng lớn cùng tới, còn có nhân viên đi theo, nghe nói chạy tới hỏi thăm lãnh đạo bệnh
viện, người đứng chiếm hơn nửa hành lang rộng mênh mông, canh giữ khoa
sản ở lầu ba.
Chu Tự Hàn bị Thái hậu nhà anh phái đi trông chừng anh trai, anh
trai thật sự có cảm giác, tay cử động mạnh hơn, mắt cũng đã mở.
Kiểm tra xong, bác sĩ tuyên bố anh trai đã hoàn toàn tỉnh lại, tuy rằng
vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, nhưng đã là kỳ tích rồi.
Chu Tự Hoành cảm giác mình vừa trải qua một giấc ngủ rất dài,
cũng không thể nói hoàn toàn là ngủ. Mơ mơ hồ hồ, anh luôn có thể nghe
thấy âm thanh của cô dâu nhỏ, có lúc khóc, có lúc cười, có lúc nói
chuyện cô dâu nhỏ khóc, anh rất muốn an ủi cô, nhưng ngay cả mắt cũng
không mở nổi, mí mắt giống như có sức nặng ngàn cân……
Có đôi khi còn có thể nghe thấy âm thanh của Yến Tử, vừa mềm mại
vừa đáng yêu, nói gì đó với anh. Khi cô dâu nhỏ bị đau, anh cũng
thấy đau, cái loại đau đớn đó giống như xuyên qua tất cả da thịt trực
tiếp đi vào xương tủy. Anh biết cô dâu nhỏ đau, Chu Tự Hoành cố gắng
hết sức muốn ôm lấy cô dâu nhỏ, đáng tiếc chỉ có ngón tay khẽ nhúc
nhích.
Rốt cuộc anh cũng có thể mở mắt ra, cả người vẫn không có chút
khí lực nào, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cấp nhìn em trai Chu Tự Hàn của anh, Chu Tự Hàn bị loại ánh mắt này của anh nhìn mà không chịu
nổi, rốt cuộc đành nói: “Anh đừng nhìn em như vậy, em đi xem tình hình của chị dâu một chút!”
Chu Tự Hàn đến lầu ba, vừa đúng lúc Hựu An được đưa ra ngoài, Chu
phu nhân cùng Trương Tú Thanh vội vàng đi tới. Trương Tú Thanh sờ sờ
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của con gái, không khỏi đau lòng: “An
An, con cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Hựu An mệt mỏi gật đầu, mở
mắt ra nhìn mẹ chồng, môi mấp máy hai cái.
Chu phu nhân không khỏi lau khóe mắt, vỗ vỗ tay cô: “Con yên tâm, Tự
Hoành tỉnh rồi. Cám ơn con, Hựu An, cho hai người gia chúng ta được
con cháu song toàn.” Thần kinh buộc chặt của Hựu An lúc này mới
buông lỏng, nhắm nghiền hai mắt.
Chu Tự Hàn cầm điện thoại di động lên lầu cho anh trai xem, Chu Tự
Hoành nhìn hình ảnh trong điện thoại di động chằm chằm mắt không chớp, hốc mắt đều đỏ lên. Vợ anh chịu khổ, thế nhưng lúc đó anh lại không ở bên cạnh chăm sóc cô, để cô một mình chịu khổ mà sinh đứa bé.
Chu Tự Hàn thấy hốc mắt anh trai đều đỏ lên, vội vàng nói: “Anh đừng
sốt ruột, anh vừa mới tỉnh, phải chú ý sức khỏe, cái gì cũng
phải từ từ. Chị dâu rất tốt, cháu nhỏ cũng rất khỏe, ba ký tám, là
một cậu nhóc mập mạp, khoẻ mạnh kháu khỉnh, vừa cất tiếng khóc đã
thấy vô cùng hoạt bát. Anh trai, chúc mừng anh, có vợ có con cả nhà
đoàn viên rồi.”
Hựu An hồi phục rất nhanh, Chu Tự Hoành hồi phục còn nhanh hơn.
Một tuần sau, Chu Tự Hoành đã có thể bám vào tường đi tới phòng bệnh
Hựu An ở cách vách, thăm vợ và con trai anh.
Chu Tự Hoành vừa đi tới cửa đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc của con trai anh, cậu nhóc này đúng là quá khỏe rồi, cả ngày lẫn đêm không ngừng gào thét như cái loa.
Chu Tự Hoành đẩy cửa ra, Hựu An nhìn thấy anh, vội vàng đem con trai
giao cho nguyệt tẩu*, bước tới dìu anh, bất mãn nói: “Tại sao lại tự
mình đến đây, không phải đã nói với anh là em sẽ qua ngay sao!”
*Nguyệt tẩu: chị bảo mẫu chăm sóc trẻ em còn trong tháng, ta không biết gọi là gì ^^
Chu Tự Hoành bất mãn nói: “Cái gì mà một lát, từ lúc em gọi điện
thoại đến giờ đã mười lăm phút, đã nhiều cái một lát lắm rồi?” Hựu An
không khỏi buồn cười, người đàn ông này nhiều lúc trẻ con đến mức
khiến người khác không biết phải nói gì, ngay cả nguyệt tẩu đang ôm
đứa bé cũng che miệng cười cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An khẽ đỏ lên, con trai anh lại khóc
lớn hơn. Hựu An đón lấy ôm vào trong ngực, cậu nhóc mới nín khóc, Hựu An bảo nguyệt tẩu đi pha sữa bột.
Có lẽ là trong lúc mang thai hơi mệt một chút, nên sau khi sinh sữa
mẹ cũng không nhiều. Mà sức ăn của con trai lại vô cùng lớn, chỉ có
thể chọn cách ăn dặm thêm sữa bột. Nhưng cậu nhóc này rất kén
chọn, có lúc bú sữa mẹ xong, cho bé bú thêm sữa bột, chết sống bé cũng không chịu bú. Đành phải cố gắng đem bình sữa nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của bé thì bé phun hết sữa ra, sau đó không ngừng
khóc thét lên.
Hựu An lần đầu tiên làm mẹ, cũng không có kinh nghiệm, lúc đầu
thật sự rất sợ hãi, buổi tối hầu như không ngủ, cả đêm ôm con trai mà
dỗ, để bé ngậm đầu vú của mình, chịu đựng tới mức hai mắt thâm
quầng, sắc mặt cũng rất khó coi.
Sau khi Chu Tự Hoành phát hiện, trực tiếp bảo nguyệt tẩu ôm con đến
phòng trẻ sơ sinh bên cạnh đút sữa bột, không ăn liền đói bụng. Không
tới hai ngày, cậu nhóc này thật sự yên tĩnh, thấy thế, Chu phu nhân
còn cười nói: “Rõ là con trai rất sợ cha nó mà. Bình thường y như một
Tiểu Bá Vương, vừa thấy Tự Hoành liền ngoan ngoãn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!